Chượng 79. Sống Chung Với Khuynh Thành ( 1 ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chượng 79. Sống Chung Với Khuynh Thành ( 1 ).

"Hà Khởi, Hà Lâm! Cả hai là anh em sao?" Tư Đồ Tuyết Vũ hỏi Hà Khởi, bởi vì nàng thấy là lạ khi nói chuyện với phiên bản của mình.

Cái này cũng không thể trách nàng, là ai thì cũng sẽ cảm thấy quái lạ khi nhìn thấy một người giống mình như đúc đứng trước mặt mình. Anh em hoặc chị em sinh đôi thì khác, bởi vì họ đã sống chung từ trong bụng mẹ cho tới khi chào đời và lớn lên, cho nên họ sẽ không thấy kỳ lạ gì cả.

"Dạ phải! Hà Lâm là đại ca của thuộc hạ." Hà Khởi cười nhạt trả lời nàng.

"Ờ! Đừng xưng thuộc hạ nữa, cứ giống như Lam Ngũ, xưng tên với ta là được rồi. Giờ ngươi mau lên xe ngựa nằm đi! Hà Lâm, ngươi thì qua bên đó ngồi xuống đi!" Tư Đồ Tuyết Vũ mỉm cười gật đầu, sau đó nàng phân phó Hà Lâm và Hà Khởi thế vào vị trí của mình và Vân Lai Tử.

"Chúng thuộc....Dạ, Cung chủ!" Hà Lâm và Hà Khởi vừa định xưng thuộc hạ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm ý của Tư Đồ Tuyết Vũ, hai người liền sửa miệng, bỏ đi ba chữ 'chúng thuộc hạ'.

"Hà Khởi, ngươi mau đeo lệnh bài này vào bên hông, khi tới của Cốc, những đệ tử canh gác bên ngoài Cốc sẽ không nghi ngờ ngươi. Qua ngày hôm sau, ngươi hãy cùng với Hà Lâm rời Cốc. Ngươi nhớ, khi tới Cốc thì lập tức sắp xếp cho Hà Lâm ngủ ở phòng trong Tử Viện, sau đó ngươi nói với các đệ tử trong Cốc là muốn suy nghĩ cách giải độc, muốn ở một mình trong phòng, không muốn gười khác làm phiền." Vân Lai Tử đem lệnh bài bằng ngọc đang đeo ở bên hông, lấy xuống đưa cho Hà Khởi và dặn dò hắn cẩn thận.

"Vãn bối đã rõ!" Hà Khởi lấy qua lệnh bài và đeo ở bên hông.

"Được rồi, làm phiền hai người một chuyến, chúng ta đi đây!" Tư Đồ Tuyết Vũ cười tươi vỗ vỗ vào vai của hai người.

"Hai đệ bảo trọng!" Lam Ngũ cũng cười nhạt vỗ vai họ.

"Tụi đệ biết rồi! Chỉ đi chơi một chuyến tới Vân Lai Cốc thôi mà, có phải đi làm chuyện nguy hiểm gì đâu." Hà Khởi đẩy Lam Ngũ một cái, cười nghịch ngợm nhìn Lam Ngũ.

Lần này tới lượt mặt của Vân Lai Tử như bị rút gân, khóe miệng run rẩy khi nhìn thấy Hà Khởi, phiên bản của mình đang cười nghịch ngợm với dáng vẻ già nua.

"Ha ha ha____! Chúng ta đi thôi, nếu không lát nữa, mặt của Vân gia gia sẽ bị rút gân nặng hơn đó nha, ha ha ha____!" Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn thấy mặt của Vân Lai Tử như vậy, liền cười lớn ôm bụng rồi đi về phía rừng cây.

Lam Ngũ cũng muốn cười to như nàng, nhưng ngại Vân Lai Tử ở đây, cho nên hắn chỉ có thể nhịn cười tới đỏ mặt, nhanh bước đi theo Tư Đồ Tuyết Vũ. Vân Lai Tử cũng bước theo sau, mặt của ông ta lúc này vừa bị rút gân, vừa đen thui.

"Cung tiễn Cung chủ___!" Cúi đầu chào nàng một cái, Hà Lâm và Hà Khởi nhìn theo bóng dáng ba người, cho tới khi họ khuất sau rừng cây rồi mới thu hồi tầm mắt.

Hà Khởi và Hà Lâm lập tức thế vào chỗ của Vân Lai Tử và Tư Đồ Tuyết Vũ, hoàn thành kế hoạch thay mận đổi đào của nàng.

Lát sau, một tiếng sáo theo cánh rừng phát ra, tiếng sáo lần này tuy vẫn du dương êm ái, nhưng lại mang theo một chút sống động, làm cho người ta vừa thoải mái vừa bừng tỉnh một cơn mộng dài. Tất cả mọi người lập tức giật mình, hai mắt từ lờ đờ chuyển sang có hồn lại.

"A! Tiếng sáo này..."

"Đi thôi phó thống lĩnh!" Hà Khởi trầm thấp nói xong liền bước đi qua xe ngựa và lên xe.

"Hả? A! Dạ được." Triết Vệ mờ mịt nhìn theo Hà Khởi trong bộ dánh Vân Lai Tử. Sau đó, hắn nhìn sang các ngự lâm quân "Xuất phát thôi!"

Đoàn người lại bắt đầu đi về hướng Nam, Dạ Lục và Dạ Thất cũng lập tức bí mật theo sau, bỏ qua một bên cảm giác kỳ lạ khi nghe tiếng sáo lúc nãy.

Cùng thời gian này, quay trở về bên Hoàng Cung, Bảo Lan Điện__Ngự thư phòng!

"Cái này cho hai người!" Sở Lan Hạo nói với Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Anh Tuấn, ánh mắt hắn đảo sang hai tờ giấy trong tay Lý Toàn, ý kêu hai người kia cầm lấy xem.

Sở Lan Hạo và Tư Đồ Anh Tuấn cầm lấy tờ giấy từ trong tay của Lý Toàn qua xem. Xem xong tờ giấy, mặt của hai người từ thối chuyển sang đen kịch.

Sở Lan Ngạo nhìn vào Sở Lan Hạo, khí đầy bụng phát ra "Huynh muốn đệ đưa tiền sửa Ngự Hoa Viên sao? Hai năm trước tụi đệ cũng làm hư, lúc đó huynh có kêu đâu chứ?"

"Quốc khố đang thiếu thốn, Trẫm sao có thể chi ra được chứ? Trẫm vừa mới chi một nửa quốc khố cho Lục Nhật, Sơn Dương, Giai Đông, ba thành bị hạn hán và nạn đói hoành hành. Vì vậy, bốn đệ nên tự mình chi tiền sửa chữa Ngự Hoa Viên đi!" Sở Lan Hạo nhíu mày lại nhìn Sở Lan Ngạo. Hắn cũng đang bị chuyện giải quyết nạn đói và hạn hán cho ba thành lớn, làm cho đau cả đầu.

Nếu không phải Tiểu Vũ nói cho hắn biết, có thể giờ đây hắn còn không biết được dân chúng của hắn đang gặp nạn. Sáng nay lúc thượng triều, khi nghe hắn nhắc tới nạn đói xảy ra ở ba thành lớn phía Đông, tất cả các văn võ bá quan theo phe của Đông Phương Khánh đều có biểu hiện kinh ngạc, hoảng sợ và sau đó là giả vờ giả vịt là quan tâm dân chúng. Toàn là một lũ a dua nịnh nọt! Đợi một thời gian nữa, hắn nhất định sẽ tiễn lũ quan khốn này đi hết.

"Hoàng Thượng, thần sẽ chi tiền ra sửa Ngự Hoa Viên." Tư Đồ Anh Tuấn nói chuyện rất buồn bã, đó là do hắn không gặp được Tư Đồ Tuyết Vũ.

"Đệ cũng sẽ chi tiền, vậy được rồi chứ gì? Nhưng mà Hoàng huynh, năm trăm ngàn lượng của đệ cộng thêm năm trăm ngàn lượng của Anh Tuấn nữa là một vạn lượng, huynh có thấy quá nhiều không hả? Đủ cho đệ mua thêm một biệt viện luôn." Sở Lan Ngạo mặt tiếc hùi hụi, méo mó với Sở Lan Hạo.

Phải biết rằng, dạo này hắn đang dành dụm tiền nha! Hắn để dành tiền không phải cho hắn, mà là cho Vũ Nhi của hắn, nàng rất thích có nhiều ngân lượng nghe. Lần trước, khi hắn đưa năm trăm ngàn lượng cho nàng sửa lại Lạc Các, nàng hỏi hắn bộ có rất nhiều tiền sao? Hắn nói rất nhiều. Nàng hỏi nhiều là bao nhiêu? Hắn nói, nhiều tới nỗi đếm không hết. Lúc đó nàng nói, vậy sau này hắn không được tiêu sài hoang phí, mà phải để dành tiền cho nàng đếm, nàng rất thích đếm tiền.

Vũ Nhi của mình quả thật có sở thích rất đặc biệt nha, nhưng mà mình thích! Miễn sao, nàng đừng thích nhìn mỹ nam là được rồi. Ngoài ra, nàng muốn làm gì mình cũng chiều hết!

Rất tiếc cho Sở Lan Ngạo, Tư Đồ Tuyết Vũ ngoài việc rất thích tiền ra, còn rất thích mỹ nam. Đặc biệt là tuyệt thế mỹ nam. Cho nên, Ngạo đáng thương đã bị lầm to rồi!

"Không phải một vạn lượng!" Sở Lan Hạo nhàn nhạt nói, nhưng khóe miệng của hắn cười rất tà.

"Không phải một vạn lượng? Huynh nói gì vậy, rõ ràng là tiền của đệ với của Anh Tuấn, hai người cộng lại là một vạn lượng mà." Sở Lan Ngạo khó hiểu nhìn Sở Lan Ngạo.

"Đệ tính sai rồi, không phải hai người, mà là bốn người! Đệ, Anh Tuấn, còn có Khuynh Thành và Thanh Đình nữa. Tổng cộng__hai vạn lượng." Khóe miệng gợi lên nụ cười, Sở Lan Hạo tà tứ nhìn Sở Lan Ngạo.

"Hai vạn lượng!" Tư Đồ Anh Tuấn mở to mắt thốt lên.

"Huynh đừng nhìn đệ cười, thật là chói mắt! Hừ!" Sở Lan Ngạo thối mặt liếc xéo Sở Lan Hạo.

"Nếu cảm thấy chói mắt, vậy đệ đừng có nhìn." Sở Lan Hạo càng cười tà tứ nhìn Sở Lan Ngạo.

"Đệ về đây." Sở Lan Ngạo thối mặt đứng lên và đi ra khỏi ngự thư phòng.

Thấy vậy, Tư Đồ Anh Tuấn cũng đứng lên, cung kính chấp tay cúi đầu với Sở Lan Hạo "Thần cũng xin cáo lui!" Nhìn thấy Sở Lan Hạo mỉm cười gật đầu, hắn liền đi ra khỏi ngự thư phòng.

Sở Lan Ngạo đang đứng bên ngoài đợi, nhìn thấy hắn đi ra liền bước đi ra hướng cửa Cung, hai người mặt mày xám xịt không có một chút mùa xuân đi ra cửa Cung.

La Sát Cung, Thính Tuyết Các!

Tư Đồ Tuyết Vũ ngồi ở trên ghế được đặt kế bên Giường Hàn Ngọc, nàng đã thay đổi nam trang, đang chuẩn bị tới nhà của Bắc Cung Khuynh Thành. Nhưng vì trong vòng mười ngày không thể nhìn thấy Hồng Liên Tuyết, nên nàng vẫn ngồi bên hắn, dùng ánh mắt yêu say đắm và quyến luyến ngắm nhìn hắn.

Hồng Liên Tuyết với gương mặt tuyệt mỹ, hai mắt nhắm lại với đôi mi dày và mịn màng tạo thành một cái bóng như chiếc quạt tí hon trên mặt, cánh mũi nhỏ nhắn, cao thẳng, đôi môi mỏng mân chặt lại, mái tóc bạch kim phủ dài tới đầu gối. Dù cho hắn chỉ nằm im ở đó, nhưng lại làm cho người ta hít thở không thông khi nhìn thấy hắn. Hắn mỹ như một trích tiên, mỹ đến tuyệt luân, mỹ đến nỗi kinh tâm động phách.

"Tuyết, chàng hãy đợi thêm ba tháng nữa, tới lúc đó, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!" Tư Đồ Tuyết Vũ nỉ non nói, nàng cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mỏng đang mân chặt lại của Hồng Liên Tuyết rồi mới lưu luyến đứng lên và ra khỏi phòng.

Nàng đeo vào khăn che mặt bằng sa mỏng màu đỏ, dùng kinh công bay ra khỏi La Sát Cung. Sở dĩ nàng che mặt lại là vì ngoài Phong, Vân, Lôi, Vũ và Lam Ngũ ra, trong La Sát Cung không ai biết nàng còn có một thân phận khác, đó là Lãnh Tuyết.

Tướng Quốc Phủ!

"Lãnh Bang chủ! Thiếu chủ đã kêu tiểu nhân đứng đợi ngài ở ngoài này từ sáng tới giờ, đợi khi ngài tới thì lập tức dẫn ngài vào Hải Đường Uyển." Một nha đinh ở trong Tướng Quốc phủ, đang ngồi trên bậc thềm, hai tay chống cằm ngồi trước cửa của Tướng Quốc phủ, nhìn thấy nàng đi tới liền vui vẻ đứng lên chào đón.

"Thiếu chủ của ngươi đâu?" Tư Đồ Tuyết Vũ vừa đi vào phủ theo hắn, vừa mở miệng hỏi hắn.

"Thiếu chủ đang nghỉ ngơi trong phòng." Tên gia đinh thật thà trả lời nàng. Sở dĩ hắn nhận biết nàng là Lãnh Tuyết bởi vì, mấy ngày trước nàng tới đây, hắn đã nhìn thấy nàng nên biết mặt.

Nghỉ ngơi? Tên này bộ không quan nghênh mình tới đây hay sao, mà lại thảnh thơi nằm ở trong phòng vậy chứ? "Thiếu chủ của ngươi là đang ngủ trưa hả?" Nàng nghi hoặc nhìn tên gia đinh.

"Không phải ngủ trưa đâu, thiếu chủ là đang bị bệnh!" Tên gia đinh không dấu giếm chút nào, nói cho nàng nghe.

"Bị bệnh?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net