Chương 85. Ba Con Quỷ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85. Ba Con Quỷ.

Bắc Cung Khuynh Thành đưa tay nắm lấy tay của Tư Đồ Tuyết Vũ, không cho nàng phát hỏa và dùng ánh mắt buồn bã, thất vọng nhìn vào Sở Lan Ngạo "Ngạo, huynh đừng nói Tuyết như vậy! Chúng ta là thật tình với nhau, ta không sợ người ta nói ta như thế nào, nhưng mà, huynh là bạn thân của ta, mà cũng khinh thường ta hay sao?"

"Huynh? Aiiii____! Khuynh Thành, huynh là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể đi thích con trai được chứ? Huynh còn là thiếu chủ của Bắc Cung gia tộc, là đứa con duy nhất của cha mẹ huynh, chẳng lẽ, huynh không cảm thấy có lẽ với cha mẹ mình sao? Không cảm thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông của huynh, vì đã làm cho gia tộc bị tuyệt hậu hay sao?" Sở Lan Ngạo cố gắng nén tức giận, bình tĩnh nói ra cái sai của Bắc Cung Khuynh Thành.

"Ta...ta không hối hận! Cho dù cha mẹ có trách ta, mắng ta hay đánh ta, ta cũng quyết không buông tay Tuyết ra. Cha mẹ ta còn trẻ, họ có thể lại có thêm con cái, Bắc Cung gia tộc sẽ có người thừa kế. Nhưng ta cả đời này, chỉ có một mình Tuyết. Mất đi Tuyết, ta chẳng còn gì cả!" Bắc Cung Khuynh Thành chân thành và kiên quyết nói ra hết những suy nghĩ mấy ngày nay. Hắn dùng ánh mắt thâm tình và yêu say đắm nhìn vào Tư Đồ Tuyết Vũ.

Nghe được lời hắn nói và nhìn vào ánh mắt của hắn, tim của nàng đập gia tốc, trong lòng vừa ấm áp lại vừa nặng nề. Bởi vì, nàng sợ hãi! Sợ hãi Bắc Cung Khuynh Thành sẽ càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn này, không thể thoát thân ra được.

"Huynh không buông tay, ta cũng sẽ không buông tay! Ta cũng yêu Tuyết không thua gì huynh, huynh có thể vì Tuyết hy sinh và rũ bỏ hết thảy, ta cũng có thể!" Tiếng nói tuy nhẹ nhàng như gió nhưng lại rõ ràng từng câu từng chữ lọt vào tai của mọi người ở đây, Tây Môn Thanh Đình gắt gao nhìn vào gương mặt đang ngơ ngác nhìn mình của Tư Đồ Tuyết Vũ.

Sở Lan Ngạo chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của Bắc Cung Khuynh Thành thì lại bị câu nói này của Tây Môn Thanh Đình làm cho hoảng sợ. Hắn trợn to mắt nhìn Tây Môn Thanh Đình "Khuynh Thành điên thì thôi, ngay cả huynh cũng điên theo huynh ấy sao hả? Huynh...hai huynh...Trời ơi! Hai huynh hết thuốc chữa rồi!"

"Ầm!" Một tiếng. Sở Lan Ngạo bực bội và nghẹn khí nên đã dùng nội lực đánh vào chiếc bàn gần nhuyễn tháp để phát tiết, chiếc bàn liền phân thành nhiều mảnh nhỏ. Chén, dĩa, trái cây, chung trà, bình trà đều văng khắp nơi dưới đất.

"Ngươi điên hả?" Tư Đồ Tuyết Vũ trừng mắt và rống lớn với Sở Lan Ngạo.

"Ta không có điên, là ba người các ngươi điên mới đúng! Lãnh Tuyết, không phải ngươi thích Vũ Nhi hay sao? Sao bây giờ lại quay sang câu dẫn Khuynh Thành và Thanh Đình, làm cho bọn họ trở thành kẻ bất hiếu vậy?" Sở Lan Ngạo hai mắt hỏa bạo chất vấn Tư Đồ Tuyết Vũ.

Hắn chảng thà tên này thích Vũ Nhi, trở thành tình địch của hắn còn hơn là tên này đi mê hoặc hai người bạn thân của hắn. Hắn chẳng thà tên này là tình địch của hắn, thì hắn có thể đường đường chính chính đi công bằng tranh đấu để có được Vũ Nhi. Còn hơn là trơ mắt nhìn hai người bạn thân của hắn đi lầm đường, rơi vào vạn kiếp bất phục, chịu người đời phỉ nhổ.

"Ngươi..." Mình cũng không biết nói sao đây? Nếu nói là thích cái kia 'mình', thì Khuynh Khuynh sẽ đau lòng. Nhưng nếu không nói, thì cái tên đáng chết này sẽ tiếp tục lãi nhãi nữa. Nhưng mà...grừ! Thiệt là nhức đầu mà! "Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm! Ngươi tốt nhất nên quan tâm chuyện của mình đi. Sao hả? Thôi vợ rồi nên buồn bực, định tìm chổ phát tiết sao? Nếu vậy thì ngươi tìm lầm chổ rồi, ta nghĩ...ngươi nên tới Bách Hoa Viện mà 'phát tiết' mới đúng. Ở đó, có rất nhiều 'chổ' để ngươi 'tiết'." Vì muốn nói sang chuyện khác, Tư Đồ Tuyết Vũ nói lời nói thâm ý, trêu tức Sở Lan Ngạo.

"Ngươi...! Sao ngươi biết chuyện của ta?" Chuyện này hắn vẫn chưa nói ra ngoài, sao tên tiểu bạch kiểm này lại biết được chứ?

"Ngươi đừng quên, ta là Bang chủ Cái Bang!" Lời nói mang theo đắc ý, Tư Đồ Tuyết Vũ hai tay ôm ngực, tà nghễ nhìn Sở Lan Ngạo.

"Nhiều chuyện!" Sở Lan Ngạo liếc nàng một cái liền đảo mắt sang hướng khác. Hắn cũng biết, chuyện mà Cái Bang biết, còn nhiều hơn đống sách trong Tàng Thư Các ở Hoàng Cung nữa.

Tư Đồ Tuyết Vũ le lưỡi trêu tức về phía Sở Lan Ngạo, trong lòng thì không ngừng mắng chửi hắn: Hứ! Chịu câm miệng rồi sao? Còn bày đặt thôi vợ, ngươi căn bản còn nhớ tới Vương phi dâm đảng đó. Nếu không, ngươi sẽ không câm miệng khi ta nhắc tới ả ta! Hừ! Mấy ngày trước không biết ai khóc lóc, cầu xin ta tỉnh lại, còn tuyệt tình thôi vợ. Nhưng giờ xem đi, vừa nhắc tới ả thì ngươi lại ngậm bồ hòn, trong lòng ngươi đang nhớ thương ả chứ gì? Giả dối!

Tư Đồ Tuyết Vũ đã hiểu lầm Sở Lan Ngạo, hắn không phải vì nàng nhắc tới Tư Đồ Mị Nhi mà im lặng. Hắn là vì nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Bắc Cung Khuynh Thành, cho nên hắn mới không tiếp tục cùng nàng đấu võ miệng.

"Tuyết, hôm nay Trời rất đẹp, chúng ta đi dạo Bích Hồ đi!" Che dấu đi mất mát và đau âm ỉ trong lòng, Tây Môn Thanh Đình tiến lên, đưa tay nắm lấy tay trái của nàng, cười tươi nhìn nàng.

Bắc Cung Khuynh Thành nhìn chầm chầm vào cái tay của Tây Môn Thanh Đình đang nắm lấy tay kia của nàng, nhìn nàng không có giựt tay ra, trong lòng hắn lại trào ra ghen tuông, mở miệng nói "Tuyết, ta thấy nhức đầu!" Ngữ khí mang theo chua chua và làm nũng nữa.

Nghe hắn nói vậy, Tư Đồ Tuyết Vũ vội vàng giựt tay ra khỏi tay của Tây Môn Thanh Đình, hai mắt quan tâm và lo lắng nhìn vào vết thương trên trán của hắn "Nhức đầu? Vết thương đau sao? Mau đưa ta coi!" Nàng đưa hai tay lên cầm lấy mặt hắn, chu miệng lên thổi thổi vào vết thương một lúc, rồi mới nhìn vào hắn hỏi "Còn đau hay không?"

Bắc Cung Khuynh Thành cười ngọt ngào và lắc đầu với nàng, sau đó hai mắt hắn cố ý nhìn về phía sau, đắc ý và khiêu khích nhìn vào gương mặt đang thối thối vì ăn dấm chua của ai kia.

"Khuynh Thành, huynh bị thương sao? Sao lại bị thương vậy, có nặng lắm không? Mau đưa ta coi thử!" Tây Môn Thanh Đình tiến lên, thiệt là 'vô tình' đẩy nhẹ Tư Đồ Tuyết Vũ cách Bắc Cung Khuynh Thành ra. Thiệt là 'thật lòng' quan tâm đưa tay cầm lấy mặt của Bắc Cung Khuynh Thành và không ngừng vặn qua vặn lại. Trong lòng thì nói: Cho huynh chết, cho huynh gãy cổ nè! Dám giả vờ đau để lấy lòng Tuyết sao? Vậy ta bẻ gảy cổ huynh luôn!

"Ây da! Buông tay, huynh làm gì vậy? Nè, mau buông tay!" Bắc Cung Khuynh Thành dùng sức đẩy Tây Môn Thanh Đình ra, tức tối nhìn hắn "Huynh điên hả? Xém chút nữa vặn gãy cổ ta rồi!"

Hai mắt của Tây Môn Thanh Đình trêu tức nhìn Bắc Cung Khuynh Thành với ý: Hừ! Đáng đời! Ai kêu huynh chọc tức ta làm chi! Nhưng ngoài miệng lại nói "Ta chỉ là quan tâm huynh thôi mà. Ta làm huynh đau sao? Nếu vậy, ta xin lỗi!" Hắn cố bày ra dáng vẻ đáng thương, rồi hai mắt ủy khuất nhìn sang Tư Đồ Tuyết Vũ.

"Khuynh Khuynh, Đình Đình không cố ý, huynh đừng trách huynh ấy!" Tư Đồ Tuyết Vũ mở miệng nói giúp Tây Môn Thanh Đình và cười nhẹ với Bắc Cung Khuynh Thành.

Huynh ấy là cố ý thì có! Bắc Cung Khuynh Thành rất muốn nói vậy, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt khó xử của Tư Đồ Tuyết Vũ nên hắn đành nuốt lời muốn nói vào bụng. Nói lời trái với lòng "Ta biết, ta chỉ là giỡn với huynh ấy thôi!"

Sở Lan Ngạo nhìn thấy vậy liền tức tối lớn tiếng nói "Đi dạo Bích Hồ!" Rồi bước nhanh đi ra khỏi Hải Đường Uyển. Trong lòng thì nói: Cái gì mà Khuynh Khuynh, Đình Đình, thiệt là gớm muốn chết luôn!

Hơn một canh giờ sau, Bích Hồ!

Bích Hồ vẫn như mọi khi có đầy thuyền đang du trên mặt hồ, nam nữ cùng nhau ước hẹn du hồ, đánh đàn và ngâm thơ trên thuyền.

Ở trên một chiếc thuyền sa hoa và đắc tiền, có treo cờ hiệu của Ngạo vương phủ, năm người con trai thật là tuấn mỹ đang ngồi uống trà ở trên tầng hai của thuyền. Bên cạnh họ còn có hai người con gái xinh đẹp, một người mặc váy dài xanh thì đang đánh đàn, người mặc váy dài màu vàng thì đang ngồi hát. Mắt của hai người con gái này, đang mang theo si mê và yêu say đắm nhìn về phía hai người con trai tuấn mỹ đang ngồi uống trà bên bàn.

"Ngạo, mặt của huynh sao vậy? Từ nãy tới giờ cứ đen thui, bộ có chuyện gì bực bội sao?" Tư Đồ Anh Tuấn lên tiếng đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ lúc này. Mặc dù là có tiếng hát và tiếng đàn, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy khó thở.

"Không có gì, ta chỉ bị quỷ ám thôi." Sở Lan Ngạo hơi liếc mắt về phía người nào đó đang ngồi phe phẩy quạt với ánh mắt thâm ý và bực bội.

"Bị quỷ ám? Huynh có nói chơi không hả? Làm gì có chuyện ma quỷ chứ!" Tư Đồ Anh Tuấn cười nhạt và đưa tay cầm chén trà lên uống.

"Ai nói không có chứ? Ở đây đang có ba con đó nghe!" Chưa đợi Sở Lan Ngạo nói, Tư Đồ Tuyết Vũ đã dành trước mở miệng.

Nghe vậy, Tư Đồ Anh Tuấn liền nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng "Có ba con? Ở đâu? Bộ huynh nhìn thấy sao?"

Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành cùng ngạc nhiên nhìn nàng, còn Sở Lan Ngạo thì đang có dự cảm xấu trong lòng, nghi ngờ nhìn nàng.

Tư Đồ Tuyết Vũ dừng quạt, xếp nó lại và dùng nó chỉ về hướng Tây Môn Thanh Đình, miệng ngọc khẽ mở "Quỷ đa tình." Tiếp theo nàng chỉ về Sở Lan Ngạo "Quỷ phong lưu." Rồi nàng lại chỉ sang Tư Đồ Anh Tuấn "Quỷ háo sắc."

Ba người đều kinh ngạc mở to mắt và miệng, sau đó vẻ mặt họ chuyển sang xám xịt rồi cuối cùng đen như đít nồi.

Bắc Cung Khuynh Thành nhìn thấy vẻ mặt của ba người như vậy, nhịn không được cười lớn ra tiếng "Ha ha ha________" Hắn cười đến nỗi ôm bụng, ngửa tới ngửa lui.

Tiếng đàn và tiếng ca của mình không làm cho mấy người con trai tuấn mỹ bên bàn trà chú ý, Hương Thủy và Đường Thủy liền ngừng lại, buồn bực cầm chặt khăn tay và cắn môi, hai mắt ủy khuất nhìn chầm chầm Tây Môn Thanh Đình và Tư Đồ Anh Tuấn.

"Bộ ta nói không đúng hay sao, mà ba huynh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?" Tư Đồ Tuyết Vũ cười đắc ý và tà từ nhìn Tư Đồ Anh Tuấn, Sở Lan Ngạo và Tây Môn Thanh Đình. Thấy họ cứ mặt đen, im lặng nhìn nàng không chớp mắt, nàng lập tức nhìn qua Bắc Cung Khuynh Thành đang ngồi bên tay phải nàng, chớp chớp mắt, hỏi "Khuynh Khuynh, ta nói như vậy không đúng hay sao?"

Nhìn nàng như vậy, Bắc Cung Khuynh Thành liền cười nhu tình nói "Đúng, đúng, đúng. Những gì huynh nói đều đúng hết!" Ngữ khí tràn ngập ôn nhu và sủng nịch.

"Uạ! Ta muốn ói!" Tư Đồ Anh Tuấn thiệt là không chút nào cho Bắc Cung Khuynh Thành thể diện, hắn làm ra động tác muốn ói khi nhìn thấy hai người tình chàng ý 'thiếp'.

Hắn cũng muốn trả thù Tư Đồ Tuyết Vũ nói hắn là quỷ háo sắc. Hai tên kia bị nói là quỷ phong lưu, quỷ đa tình thì tạm chấp nhận được đi. Bởi vì người ta hay nói, 'chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu'. Nhưng còn hắn sao lại là quỷ háo sắc chứ? Thiệt là khó nghe chết đi được!

"Ói, ói, ói. Huynh ói tới chết luôn đi!" Tây Môn Thành Đình ngồi ở giữa Tư Đồ Tuyết Vũ và Tư Đồ Anh Tuấn, thấy Tư Đồ Tuyết Vũ không vui vì lời nói của Tư Đồ Anh Tuấn lập tức 'tặng' cho hắn một đá.

Tư Đồ Anh Tuấn liền té ra khỏi đệm ngồi, nằm nghiêng trên sàn mà trừng mắt Tây Môn Thanh Đình "Huynh muốn chết hả?" Sau đó ngồi dậy và trả lại cho Tây Môn Thanh Đình một đá.

Tây Môn Thanh Đình do đang ngồi kế bên Tư Đồ Tuyết Vũ, chứ không phải ngồi ở bên ngoài như Tư Đồ Anh Tuấn. Cho nên, hắn bị Tư Đồ Anh Tuấn đá liền ngã vào người của Tư Đồ Tuyết Vũ, theo phản xạ tự nhiên nàng liền ôm lấy hắn. Vì vậy, hắn được nằm gọn trong lòng người ngọc.

Tây Môn Thanh Đình híp mắt, thích ý hít vào hương thơm phát ra trên người nàng, cười như hoa với Tư Đồ Anh Tuấn "Há há, cám ơn huynh nghe!"

"A! Ây da!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net