Chương 94: Nguyệt Lão đổi nghề đi làm mật thám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94: Nguyệt Lão đổi nghề đi làm mật thám.

Nàng hát xong, mở mắt ra, ngước nhìn lên mắt y, thấy y nhìn chăm chú vào nàng không chớp mắt. Nàng hơi ngượng ngùng cười, nói "Ta hát không hay hay sao mà huynh lại nhìn ta như vậy?"

"Không, đệ hát rất hay. Chỉ là lời bài hát...quá buồn! Ta không thích phân li, cũng không muốn từ bỏ. Nếu như định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau, thì ta nhất định sẽ cố gắng trân trọng, cố gắng hết sức để chúng ta mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không phân li!" Lời nói đầy kiên quyết và chắc chắn, y nhu tình nhìn nàng.

Nghe vậy, trong lòng nàng rất cảm động. Nhưng nàng lại vui không nổi, bởi vì hai người không thể không phân li. Bởi vì mười ngày này, sẽ như là một cơn mộng. Một cơn mộng tình yêu ngọt ngào của Bắc Cung Khuynh Thành và Lãnh Tuyết. Khi tỉnh mộng rồi, Lãnh Tuyết phải trở lại là Tư Đồ Tuyết Vũ. Và Tư Đồ Tuyết Vũ sẽ chỉ mãi mãi là của Hồng Liên Tuyết.

Nàng cố dấu đau lòng vào sâu trong tim, cười thật tươi nhìn y. Hôn nhẹ vào môi y một lần nữa, nàng mới nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ.

Bắc Cung Khuynh Thành chưa kịp cảm nhận nụ hôn của nàng, thì môi nàng đã rời khỏi. Nhìn nàng nhắm mắt lại ngủ, y tuy có chút luyến tiếc nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc nhìn nàng. Sau đó, y ôm nàng sát vào người mình hơn nữa và từ từ nhắm mắt lại.

Hai người dần dần tiến vào mộng đẹp. Không biết trùng hợp hay là gì, trong mộng cả hai đều mơ cùng một giấc mơ. Trong mơ cả hai đang chơi đùa trên một thảo nguyên xanh ngát rộng lớn tràn đầy hoa và bướm, hai người đều cười rất ngọt ngào và hạnh phúc. Không có lo lắng vì phải mất đi, không có lo lắng vì phải rời xa, cả hai chỉ có tươi cười, cùng nhau nằm trên thảm cỏ xanh ngát của thảo nguyên, ôm nhau thật ấm áp, họ đang say một cơn say tình.

Đột nhiên, một luồng sáng màu hồng hiện lên ở trong phòng của Bắc Cung Khuynh Thành, luồng sáng rút đi và xuất hiện một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặc quần áo hồng đỏ, mỉm cười mà vuốt râu bạc phơ nhìn về hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ ở trên giường.

"Dĩnh Hi, Nguyệt Lão gia gia thấy con đang khổ sở nên gia gia tặng cho con một giấc mộng đẹp, hai đưa cứ hạnh phúc mà mơ giấc mơ đó nghe. Nhưng mà không lâu sau, mộng sẽ thành hiện thực. Chúng ta sẽ luôn luôn quan sát và ở bên cạnh con, con yên tâm đi, Tiểu Dĩnh Hi!" Nói xong, Nguyệt Lão cười từ ái nhìn vào Tư Đồ Tuyết Vũ, thân thể ông ta bắt đầu bị luồng sáng màu hồng bao quanh, rồi dần dần ông ta biến mất....

Thiên giới, Bát trọng thiên!

Người ta nói Thiên Giới có Cửu Trọng Thiên hay còn gọi là chín tầng Trời, mỗi một tầng là một nơi dành riêng có các Tiên gia có cấp bậc khác nhau, càng lên cao thì cấp bậc Tiên càng lớn. Tầng thứ chín là là Cung Điện của người chưởng quản Thiên Giới, cũng tức là nơi ở của Ngọc Đế và Vương Mẫu Nương Nương và các công chúa, còn có Linh Tiêu Điện và những Điện quan trọng hơn nữa.

Bát Trọng Thiên, tầng Trời thứ tám, là nơi ở của các Đại Tiên gia, có nhiều Hạc Tiên và thất thải tường vân bay xung quanh, nơi nơi đều có những đài bằng đá bay lơ lửng, trên mỗi đài là một tòa Cung của các Đại Tiên.

Đâu Suất cung!

Đâu Suất Cung là phủ đệ của Thái Thượng Lão Quân. Nơi đình ngoại ở hoa viên, có hai lão già đang ngồi chơi đánh cờ với nhau. Người nào cũng đều mặc đồ trắng, đầu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt thì khác nhau. Một người thì mặt luôn như có như không cười, đó là Nam Cực Tiên Ông. Còn một người thì nghiêm chỉnh nhưng khóe mắt luôn mang thoe ý cười, đó là Thái Thượng Lão Quân.

"Không biết Nguyệt Lão lão già đó đi kết nối nhân duyên tới tận đâu, mà gần hai canh giờ rồi mà vẫn chưa về. Lão Quân, ông có nghĩ giống như ta là lão già đó lén đi thăm Dĩnh Hi không?"Thái Thượng Lão Quân đặt xong một quân cờ, vuốt râu nhìn vào Nam Cực Tiên Ông.

"Không cần nghĩ cũng biết, lão gia đó nhất định ghé qua thăm Dĩnh Hi. Dù sao, ổng cũng cần phải sắp xếp nhân duyên cho Dĩnh Hi." Nhíu mày nhìn vào bàn cờ, Nam Cực Tiên Ông nhàn nhạt nói. Nguyệt Lão lần này hạ phàm, một việc là đi gắn kết nhân duyên cho thiện nam tính nữ ngày ngày cầu xin ở Miếu Nguyệt Lão. Một việc là muốn đi xem các nhân duyên của Dĩnh Hi, để biết bọn họ làm người ra sao, có xứng với Dĩnh Hi hay không.

Lúc Dĩnh Hi tiểu công chúa đem mười bảy sợi tơ hồng, tính luôn cả sợi tơ hồng của Phi Bồng Thần Tướng buộc hết vào cây nhân duyên của mình. Thì kiếp này đã định, Dĩnh Hi nhất định có mười bảy người phu quân.

Ngoài Phi Bồng Thần Tướng ra, mười sáu người còn lại vẫn chưa rõ đầu thai chuyển thế làm người ra sao. Chưa có sự cho phép của Ngọc Đế, các chúng tiên không phải nằm trong chức trách quản lý những việc nhân gian, sẽ không thể tự ý thường xuyên quan sát chuyện dưới trần. Cho nên, ngoài Nguyệt Lão ra, bọn họ cũng không dám coi thử mười sáu người còn lại là ai.

"Ừm, cũng không biết Dĩnh Hi nó ra sao. Ta cũng thấy rất nhớ nha đầu đó!" Thái Thượng Lão Quân cảm thán, vẻ mặt bồi hồi nói. Nơi này không có Dĩnh Hi tiểu công chúa, không còn vui vẻ đầy tiếng cười như lúc trước. Đâu Suất Cung của ông ta không có người tới trộm Tiên đan, ông ta không cảm thấy cao hứng mà ngược lại thấy rất vắng vẻ.

"Ha ha ha.......! Hai người yên tâm, Dĩnh Hi nó rất tốt!" Tiếng nói vừa dứt, một bóng người trong luồng sáng màu hồng hiện ra, là Nguyệt Lão đã trở lại Thiên Đình.

"Ta cứ tưởng hết một ngày ông mới về chứ. Sao rồi, ông đã tới thăm Dĩnh Hi đúng không?" Nam Cực Tiên Ông cười cười nhìn Nguyệt Lão.

Nguyệt Lão đi lại bên bàn đá được làm bằng Thiên Nham Cẩm Thạch, ngồi xuống ghế kế bên Nam Cực Tiên Ông, tự rót cho mình một chén trà, uống xong rồi mới mở miệng "Phải, ta đã tới thăm Dĩnh Hi. Nó rất tốt, nhưng mà..."

Nguyệt Lão nói giữa chừng thì ngừng lại, nhíu mày uống thêm một hớp trà nữa.

Thấy vậy, Nam Cực Tiên Ông và Thái Thượng Lão Quân liền sốt ruột nhìn ông ta.

"Nhưng mà cái gì, ông mau nói đi!" Nam Cực Tiên Ông thúc giục ông ta. Lão già này thiệt là! Nói thì nói cho hết, lấp lửng như vậy làm người ta sốt ruột. Nhìn ông ta nhíu chặt mày như vậy, chẳng lẽ Dĩnh Hi xảy ra chuyện?

"Phải đó, Nguyệt Lão! Ông nói mau đi, đừng uống trà nữa!" Thái Thượng Lão Quân giật chén trà từ trong tay của Nguyệt Lão ra, bắt đắc dĩ trừng mắt với ông ta.

"Haiz! Dĩnh Hi nó mọi chuyện đều tốt, nhưng mà tâm của nó thì...haiz! Nó đã gặp được tám người trong mười bảy nhân duyên của nó, tính cả Phi Bồng Thần Tướng. Có lẽ là do ý Trời, bảy người kia có tình cảm với bất đồng thân phận của nó. Ba người thì thích nó trong hình hài nữ nhi, bốn người còn lại thì thích nó trong hình hài nam nhi. Trong đó, Dĩnh Hi nó có cảm tình sâu nặng với một người, tuy rằng không bằng tình cảm nó đối với Phi Bồng Thần Tướng. Nhưng mà, cũng sâu nặng hơn sáu người kia."

"Nhưng khổ nỗi, tên nhóc đó lại không biết Dĩnh Hi là nữ. Dĩnh Hi vì sợ có lỗi với Phi Bồng, cho nên nó cũng dấu giếm luôn. Chính vì vậy dạo gần đây, ngày nào nó cũng bị ngọt đắng đan xen lẫn nhau dày vò." Nguyệt Lão nói xong, vẻ mặt hiện lên đau lòng. Dĩnh Hi khổ tâm, ông ta luôn quan sát mấy ngày nay, cho nên mới cảm thấy đau lòng cho Dĩnh Hi. Nhưng mà ông ta chỉ có thể giúp Dĩnh Hi và người có nhân duyên với nàng đến với nhau, còn về khổ tâm thì chỉ có nàng tự xử lý lấy mà thôi. Cái này gọi là có lòng nhưng không đủ sức, tâm bệnh chỉ có thể tự mình chữa lấy mà thôi.

"Cho Dĩnh Hi chịu một ít khổ tâm cũng tốt, như vậy nó sẽ sớm trưởng thành và tự mình suy nghĩ mình nên làm gì! Phải rồi, ngoài Phi Bồng ra, bảy người mà ông nói, bọn họ làm người thế nào? Gia thế trong sạch không?" Nam Cực Tiên Ông tò mò muốn biết các phu quân tương lai của Dĩnh Hi, bởi vì ông ta từng bấm tay, biết được bọn họ có tiền duyên túc thế với Dĩnh Hi. Kiếp trước bọn họ vì Dĩnh Hi chịu nhiều khổ, không biết kiếp này bọn họ đầu thai thế nào.

"Bảy người đều là nhân trung chi Long, trong đó có một tên nhóc là Hoàng Thượng của một quốc gia. Một tên là Vương gia, ba tên là con của quan cao chức lớn trong triều đình, hai tên còn lại là người giỏi giang, được võ lâm tôn trọng và ngưỡng mộ. Nhưng mà mấy tên nhóc đó cũng đủ đáng thương, bị Dĩnh Hi đùa tới đùa lui, không phân biệt được Long Phụng gì cả. Ha ha ha......." Nghĩ tới bốn tên nhóc kia tự nhận mình là có Long Dương phích, Nguyệt Lão nhịn không được cười lớn ra tiếng.

"Ha ha ha......! Tiểu công chúa cho dù là như con nít hay là trưởng thành, thì đều tinh quái như nhau. Ta nghĩ mấy phu quân của nó sau này sẽ bị chịu khổ dài dài!" Thái Thượng Lão Quân nghe thấy cũng cười theo. Tuy rằng dưới phàm gian rất khó chấp nhận một nữ có nhiều chồng, nhưng Dĩnh Hi là Thiên Nữ giáng thế, sao có thể cùng phàm nhân so sánh chứ? Để cho Dĩnh Hi làm Nữ Hoàng còn cảm thấy đó là chuyện nhỏ nữa kìa.

"Đúng vậy đúng vậy, ha ha ha........" Nam Cực Tiên Ông vuốt râu cười híp mắt theo.

"Ờ, đúng rồi! Nguyệt Lão, Phi Bồng Thần Tướng sao rồi? Còn chín người còn lại là ai? Ông đã đi nhìn qua chưa?" Thái Thượng Lão Quân nhớ tới Phi Bồng vẫn còn bị hôn mê và chín người phu quân tương lai còn lại của Dĩnh Hi, nên nóng lòng muốn biết.

Nhìn thấy Nam Cực Tiên Ông cũng giống như Thái Thượng Lão Quân, hai mắt chờ mong nhìn mình, Nguyệt Lão vuốt râu, cười cười rồi nhàn nhạt mở miệng "Phi Bồng Thần Tướng vẫn còn hôn mê, chờ đợi Dĩnh Hi tìm được Băng Tuyết Liên để cứu y tỉnh lại. Ta cứ tưởng hai người họ sẽ rất lâu mới gặp và yêu nhau. Nhưng thật không ngờ, Dĩnh Hi vừa thấy y, đã nhất kiến chung tình. Mà y cũng bị tiếng sét ái tình đánh thức trái tim ngủ yên hai mươi tám năm của mình, đúng là duyên số, duyên số mà!" Nguyệt lão không ngừng lắc đầu cảm khái.

"Thôi đi lão già, bày đặc nói chuyện văn vẻ! Cái gì tiếng sét ái tình, đánh thức trái tim ngủ yên hai mươi tám năm. Ông đi tới thế giới hiện đại đúng không? Cho nên mới nói chuyện như vậy?" Nam Cực Tiên Ông trừng mắt, gạt ngang Nguyệt Lão đang tự mình cảm khái. Chắc chắn lão già này đi tới hiện đại, sẵn tiện học lấy mấy câu nói về tình yêu kinh điển ở nơi đó.

"Hắc hắc, đúng đó! Sao ông biết hay vậy?" Nguyệt Lão cười như gió xuân, tủm tỉm hỏi Nam Cực Tiên Ông.

"Chỉ cần nghe điệu bộ ông nói chuyện, chúng ta đã biết ông học ở đâu rồi." Thái Thượng Lão Quân liếc trắng mắt Nguyệt Lão một cái.

"Thôi đi, thôi đi! Đừng nói mấy chuyện này nữa, trở lại chuyện của Dĩnh Hi đi. Nguyệt Lão, chuyện của Phi Bồng thì không cần lo nữa rồi. Vậy ông mau nói cho chúng ta biết về chín người còn lại đi!" Nam Cực Tiên Ông lại thúc giục Nguyệt Lão, muốn biết rõ kết quả hạ giới chuyến này của ông ta.

Nghe vậy, Nguyệt Lão lại bưng ly trà lên uống, lát sau ông ta mới bắt đầu kể....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net