Chương 95. Nhân duyên của Dĩnh Hi. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95. Nhân duyên của Dĩnh Hi. (1)

Hoàng cung Băng Liên quốc, tẩm cung Thái tử - Liên Cung điện!

Liên Cung Điện là nơi ở của các đời Thái tử Băng Liên Quốc. Nơi nơi trong điện đều có rèm màu vàng, cột chạm trỗ bằng vàng, bên trên cột đều có khắc một đóa Tuyết Liên. Những đồ vật và cách bày trí nơi đây không thua gì tẩm cung của Hoàng Thượng.

Sâu bên trong Liên Cung Điện, phía đông điện, là nơi ngủ của Thái tử. Ở trên ghế chủ vị của đông điện, có một người đang ngồi uống trà, bộ dáng của y rất lãnh. Cũng không biết do thời tiết của Băng Liên Quốc rất lạnh hay là tại vì hơi thở từ y phát ra, mà xung quanh phòng lúc này, dù cho có nhiều lò than sưởi ấm, cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh rung khi đứng trong căn phòng này.

Y mặc cẩm bào Thái tử màu vàng, bên trên có thêu hình một đóa hoa Tuyết Liên, trường ngõa dưới chân cũng có thêu hình hoa Tuyết Liên. Mái tóc đen xen kẽ xanh xõa trút xuống dưới tà tà trên mặt đất, chỉ có hai bên tóc mái được tùy ý buộc lên bằng một sợi dây lụa màu băng lam. Hẹp dài mi bay vào thái dương, dưới mi là một đôi mắt như cổ đàm lạnh băng với đôi con ngươi màu băng lam, lộ ra vô tận lạnh lẽo. Mũi cao thẳng kiên định, nhân trung rất sâu và bạc môi mỏng mân lại chặt chẽ càng làm cho y thêm băng lãnh.

Làn da trắng nõn như tuyết, ngũ quan của y tổ hợp lại trên một gương mặt còn đẹp hơn cả một bức tượng Thần thoại Hy Lạp được điêu khắc, làm cho gương mặt của y vừa lãnh khốc lại vừa tràn ngập khí phách, một cỗ bễ nghễ thiên hạ khí phách nhưng gương mặt khí phách này lại không có một chút biểu tình, giống như đã bị băng lãnh đến nỗi làm cho tê liệt. Y là đệ nhất mỹ nam tử của Băng Liên Quốc, đương kim Thái tử__Băng Liên Phiêu Bích.

"Các ngươi đã chuẩn bị hết chưa?" Ngữ khí không mang theo một chút cảm xúc, chỉ có lạnh lẽo như hàn đàm, Băng Liên Phiêu Bích nhàn nhạt hỏi, y không có nhìn về người đàn ông đang mặc cẩm bào màu nâu đang đứng trước mặt y, mà vẫn đang thưởng thức chén trà trong tay.

"Hồi điện hạ, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ đợi ngày mai lên đường thôi." Người đàn ông mặc đồ màu nâu cung kính chấp tay, trả lời y.

"Liên Hoa công chúa thì sao? Có đồng ý sang Sở Lan Quốc cầu thân hay không?" Trà hôm nay sao lại có vị là lạ vậy? Thường ngày mình uống, trà Tử Duẫn luôn có vị thanh ngọt, nhưng sao hôm nay vị lại có một chút chát?

"Lúc đầu, khi nghe bị đưa sang nước khác cầu thân, Liên Hoa công chúa đã khóc nháo không đồng ý, thậm chí là muốn tự sát. Nhưng khi nghe được người mà công chúa muốn cầu thân là Hoàng Thượng của Sở Lan Quốc, thì công chúa không nháo nữa, vui vẻ đồng ý chuyện này. Công chúa còn mong mau mau sớm lên đường sang Sở Lan Quốc nữa." Người đàn ông mặc đồ nâu vẫn cung kính bẩm báo, hắn là trưởng thị vệ ở Liên Cung Điện và cũng là tâm phúc của Băng Liên Phiêu Bích, tên Giản Nguyên.

"Vậy sao? Xem ra, nàng ta cũng giống như mẫu hậu của mình, rất thích mỹ nam. Đặc biệt là mỹ nam có đầy quyền lực trong tay!" Ngữ khí mang theo một ít châm trọc và còn có hận ý, Băng Liên Phiêu Bích đặt chén trà trên tay xuống bàn, phủi phủi tay áo, hai mắt đầy hàn ý, như có như không cười.

"Trong Cung của chúng ta, luôn có nhiều lời đồn về Hoàng Thượng của Sở Lan Quốc. Hai năm trước, Lam Thanh quận chúa cũng được gả vào Hoàng cung Sở Lan Quốc. Cho nên lời đồn Sở Lan Hạo là một tuyệt thế mỹ nam, là đối tượng trong lòng của các cô gái, đã truyền khắp trong cung thời gian qua. Liên Hoa công chúa đang tuổi hàm xuân, cho nên cũng không tránh khỏi việc say mê trong lời đồn đó." Giản Nguyên cười nhạt nói. Liên Hoa công chúa là do Hoàng Hậu sinh ra, xinh đẹp như hoa, rất được Hoàng Thượng thương yêu. Vì vậy, mới được ban tên Liên Hoa, cũng là ngụ ý của Hoa Sen, biểu tượng của Băng Liên Quốc.

Mẹ của Thái tử là Hoàng Hậu đã qua đời của Bắc Liên Quốc, Thanh Liên Hoàng Hậu. Năm năm trước đây, Thanh Liên Hoàng Hậu bệnh nặng chết, cho nên Lam quý phi lên thay. Cũng chính là Hoàng Hậu bây giờ, Lam Nhan Hoàng Hậu.

Người ngoài đều nói Thanh Liên Hoàng Hậu bị bệnh mà chết, nhưng chỉ mình hắn và Thái tử biết, Thanh Liên Hoàng Hậu là bị người hạ độc giết chết. Và người đó chính là Lam Nhan Hoàng Hậu, chính vì vậy, Thái tử rất hận bà ta và hận luôn con gái của bà ấy, Liên Hoa công chúa.

Ngoài mặt, Liên Hoa công chúa là người xinh đẹp như hoa, cầm kỳ thi họa đều giỏi, tính tính dịu dàng như nước, hiền lương thục đức. Nhưng thật ra, cô ta tính tình đanh đá, háo sắc thành tánh, lén lút nuôi nam sủng ở Liên Hoa Cung, chỉ mới mười lăm tuổi, mà đã ngày đêm xuân sắc không kiềm chế nổi.

Những điều này, cũng là do ám vệ của Thái tử lén lút đi điều tra mới biết được. Và chỉ có Hoàng Hậu và những cung nữ thân cận của Liên Hoa công chúa mới biết được, Hoàng Hậu còn luôn giúp ả ta che dấu điều này trước Hoàng Thượng.

Đang suy nghĩ về chuyện của Liên Hoa công chúa, như chợt nhớ tới điều gì, Giản Nguyên tiến lên nói vào bên tai của Băng Liên Phiêu Bích "Điện hạ, lúc nãy Hoàng Hậu tới gặp Liên Hoa công chúa. Bà ấy dạy cho công chúa cách che dấu, chuyện công chúa không còn là xử nữ trong đêm thành thân với Hoàng Thượng Sở Lan Quốc."

"Hừ! Có che dấu được hay không, thì cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Nghe nói là, Hậu cung của Sở Lan Hạo đông gấp hai lần Hậu cung của Yên Hà Quốc, Mộ Thiên Quốc và Băng Liên Quốc chúng ta. Với tính tình của Liên Hoa, nhất định sẽ làm cho Hậu cung của Sở Lan Quốc loạn tới gà chó không yên. Tới lúc đó, Sở Lan Hạo chỉ lo đau đầu vì Hậu cung, ít đi quản việc triều chính. Như vậy, người của chúng ta sẽ dễ hành động hơn." Băng Liên Phiêu Bích cười thật lãnh nói, để trả thù cho mẫu hậu mình, y đã sớm chặt bỏ tình cảm huynh đệ, tỷ muội, thậm chí là tình yêu, biến thành một người không có tình cảm, chỉ có lạnh băng. Như vậy, y sẽ không bị bất cứ điều gì ảnh hưởng tới chuyện báo thù của mình.

Nhưng y đâu ngờ rằng, ở tương lai không xa lại có một người làm cho trái tim lạnh giá của y tan chảy, từ lãnh huyết nun chảy thành máu nóng. Chẳng những như vậy, mà người này còn làm cho hắn quyết định buông bỏ Đế vị, chỉ nguyện làm Uyên Ương, không làm Tiên.

Hoàng cung Yên Hà quốc, Triêu Hà cung!

"Dao Nhi, ngày mai con phải xuất phát đi Sở Lan Quốc, nhớ phải bảo trọng. Phụ hoàng tin tưởng, con đi sứ lần này nhất định sẽ không làm cho Yên Hà Quốc chúng ta mất mặt!"Thân mặc Hoàng bào, ngồi trên ghế ở bên thư bàn, Hoàng Thượng của Yên Hà Quốc, Yên Hà Tông Chính cười từ ái nhìn vào người thanh niên đang đứng trước mặt ông ta.

Người thanh niên này khoảng hai mươi, ngũ quan tuyệt mỹ, gương mặt dài nhỏ, mày đậm dài xinh đẹp như viễn sơn, mỗi một cái độ cong đều rất hoàn mỹ, nó giống như được một cực phẩm họa sĩ dùng thần bút họa lên. Đôi mắt phượng dài nhếch lên với hai con ngươi màu hổ phách trong suốt, mang theo vô vàn trong sáng, nhưng lại cất giấu sâu trong đôi mắt đó là cơ trí.

Mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi màu hông nhạt, không quá bạc, không quá dày, cũng không quá mỏng, là một đôi môi có độ dày vừa hoàn mỹ. Còn có đôi mi dày và còn dài, mượt như hai cánh quạt.

Làn da trắng, nõn nà như da em bé, thân hình cao gầy, tỷ lệ hoàn mỹ, toàn thân mặc trường bào màu lam, mái tóc đen dài được tùy ý, tiêu sái xõa xuống tới đầu gối. Y đẹp một cách hoàn hảo, không một chỗ nào không tinh xảo, hoàn mỹ đẹp hơn cả con gái, đẹp không giống chân nhân, như một đóa hoa Huyết Liên, tuy thanh nhã nhưng kiều diễm. Y chính là nhị hoàng tử của Yên Hà Quốc - Yên Hà Tiêu Dao.

"Cám ơn phụ hoàng dặn dò, nhi thần nhất định sẽ bảo trọng, và tuyệt đối sẽ không làm mất mặt Yên Hà Quốc chúng ta!" Chấp tay và hơi cúi đầu nói, khi y ngẩng mặt lên, lại nở một nụ cười với Yên Hà Tông Chính, làm cho các cung nữ và thái giám đang đứng trong phòng đều bị say mê vì nụ cười của y. Nhưng không ai biết được dưới lớp mặt nạ đó là một vẻ mặt vô cùng lãnh khốc.

Y, tuy là nhị hoàng tử của Yên Hà Quốc, nhưng lại được phụ hoàng yêu thương hơn cả Thái tử Yên Hà Tôn Khâm, được dân chúng của Yên Hà Quốc ca tụng là tuyệt đỉnh thông minh. Chín tháng biết đi, chưa đầy một tuổi đã biết nói, ba tuổi biết làm thơ, mười tuổi thi thơ đã thắng cả Thái phó, mười ba tuổi đã lãnh binh ra chiến trường, đánh bại một trăm bộ tộc du mục có hơn mấy trăm vạn người, mở rộng bờ cõi cho Yên Hà Quốc. Mười lăm tuổi đã trở thành huyền thoại để người dân tôn thờ, một mình y đánh thắng mười ngàn quân của Băng Liên Quốc, chỉ với một kế sách. Trong triều đình, hơn một nữa bá quan văn võ ủng hộ y.

Nhưng, y lại không hề muốn địa vị ngôi báo, chỉ muốn làm một hoàng tử tiêu dao chứ không muốn làm Thái tử, Vì vậy, y đã nhường ngôi vị Thái tử cho tam đệ cùng mẹ cùng cha của mình, Yên Hà Tôn Khâm.

Nhưng y lại có một bí mật không muốn người biết đó là, y không phải không muốn kế thừa Đại thống mà là y không thể. Bởi vì, người được cho là mẫu hậu của y vốn không muốn y dành ngôi vị quân vương với em trai y. Nhìn ngoài mặt, y và mẫu hậu mình là mẫu từ tử hiếu, nhưng đâu ai biết được phía sau bức màn giả tạo đó là, mẫu ác tử hiếu.

Y vốn không hề được mẹ mình thương yêu, từ nhỏ đến lớn luôn bị mẹ ruột lạnh nhạt. Bà ấy chỉ thương đứa con trai nhỏ của mình, đó là tam đệ của y. Đó là lý do tại sao y luôn phấn đấu, luôn cố gắng để nổi trội hơn người khác, chỉ mong đổi lấy một điều, một điều nhỏ nhoi mà bất cứ người con nào trên thế gian này cũng muốn, đó là tình yêu thương của mẹ.

Tới khi y mười lăm tuổi, y trở thành huyền thoại được mọi người ca tụng. Nhưng mà, chẳng những y không được mẹ mình yêu thương, mà còn càng ngày càng chán ghét y.

Đã từng nhiều lần, y hỏi mẹ mình hai chữ 'tại sao', bà ấy chỉ lạnh nhạt nói một câu: 'Tại vì ngươi là Yên Hà Tiêu Dao'. Thiệt là một câu trả lời đáng buồn cười không phải sao? Bởi vì, sinh mạng này, cái tên này chính là do mẹ y cho y, nhưng giờ bà lại nói lý do bà ghét y bởi vì y chính là Yên Hà Tiêu Dao.

Bao nhiêu năm qua, y cố gắng nói với chính mình, cho dù mẹ y có ghét y tới đâu, y vẫn không trách cứ bà, bà ấy kêu y làm gì y cũng sẽ làm, kể cả việc không làm Thái tử. Dần dần, trái tim này của y đã bắt đầu lạnh lẽo, vô cảm và không biết như thế nào là tình thân, như thế nào là tình yêu. Y không biết yêu là gì và như thế nào để đi yêu một ai đó. Lần này, y đồng ý cùng với tam đệ mình, đi sứ sang Sở Lan Quốc để dự sinh thần của Hoàng Thượng Sở Lan Quốc cũng là mẫu hậu y muốn y đi, y cũng không lý do gì từ chối.

Yên Hà Tiêu Dao từ nhỏ tới lớn là một người đáng thương, nhưng mà y lại không biết, chuyến đi tới Sở Lan Quốc lần này, đã làm thay đổi cuộc đời y. Y sẽ biết thế nào là yêu và còn vì chữ yêu này, làm cho y luôn cả mạng sống cũng không cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net