Quyển Hai: Giang Hồ Loạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển Hai: Giang Hồ Loạn.

Chương 1. Bị Người Hỏi Tội.

Tổng Đà Cái Bang!

"Tham kiến Bang chủ!" Tất cả những người đệ tử trong Cái Bang, bao gồm Tứ Đại Trưởng Lão, Truyền Công và Chấp Pháp Trưởng Lão đều chấp tay và cúi đầu chào Tư Đồ Tuyết Vũ.

Nhìn vẻ mặt của nàng không giống như mọi khi nên trong lòng mọi người đều đang đoán rằng, không biết bang chủ gặp chuyện gì mà mặt lại mang tâm sự như vậy.

Dạo gần đây, nghe những đệ tử cấp một và cấp hai của Cái Bang báo cáo, bang chủ thường xuyên đi chung với đám người của Ngạo vương gia, cũng không biết là ngài ấy đang điều tra hay muốn làm chuyện gì. Người ta nói lòng phụ nữ khó đoán như mò kim dưới đáy bể, nhưng lòng của bang chủ cũng giống như vậy nghe, làm cho bọn họ đoán cỡ nào cũng đoán không ra!

"Các người mau vào chỗ ngồi đi!" Nàng giống như không có sức sống, vẻ mặt nhàn nhạt, đưa tay phất phất tay áo kêu bọn họ đi qua ngồi vào hai bên dãy ghế, phân theo cấp bậc lớn nhỏ.

"Hắn về chưa?" Nàng là đang hỏi tới Lãng Thiên Nhai, tin tức đã phát ra mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi hắn đâu, chẳng lẽ hắn trốn ở rừng già thâm sâu cho nên mới không nghe được tin?

"Hắn đã về rồi." Quân Tử Mị mở miệng nói, giọng nói mang theo một chút hờn giận. Y không thích nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, giống như không có sinh cơ, nhìn nàng như vậy y cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Nàng đã xảy ra chuyện gì vậy? Mười ngày này nàng đã đi đâu?

Y đã tới Vấn Nguyệt Cư tìm nàng rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không gặp được, hỏi hạ nhân ở đó thì họ nói nàng không có nói cho bọn họ nghe. Giờ nàng tới Tổng đàn thì lại mang theo vẻ mặt ủ rũ, không có sức sống như vậy, thật là làm cho y vừa giận vừa lo.

Nghe tiếng nói, nàng giương mắt nhìn sang vị trí thứ ba bên dãy tay phải, nhìn thấy Quân Tử Mị đang nhíu mày nhìn nàng, nàng liền miễn cưỡng cười cười "Vậy hắn đang ở đâu? À, phải rồi! Tử nhi đâu?" Giờ nàng mới phát giác, nãy giờ không nhìn thấy Quân Tử Mai đâu cả. Xem ra, nàng đã bị Khuynh Khuynh làm cho đầu óc rối loạn rồi.

"Bây giờ bang chủ mới nhớ tới nó sao?" Quân Tử Mị âm dương quái khí nói.

Thằng nhóc này bữa nay uống lộn thuốc hay sao vậy? Nãy giờ mặt mày cứ hầm hầm một đống! "Ta đang suy nghĩ chuyện đi Ngọc Kiếm Sơn Trang cho nên không để ý! Đệ ấy đi đâu rồi?" Có ai như mình không? Làm bang chủ mà phải giải thích với cấp dưới.

"Không biết!" Quân Tử Mị liếc xéo nàng, không chịu cho nàng một chút mặt mũi.

"Huynh...!" Nàng chỉ có thể giận nhưng không thể phát, nàng thực sự không có cách nào có thể lớn tiếng chửi y được. Đừng hỏi nàng lý do, ngay cả chính nàng cũng không biết lý do tại sao!

Mọi người đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn nàng và Quân Tử Mị, trong lòng đều đang khó hiểu, ngay cả tứ đại trưởng lão cũng vậy. Bang chủ và Chấp Pháp trưởng lão làm sao vậy? Giống như tình nhân đang cãi nhau, còn vẻ mặt của Chấp Pháp trưởng lão bây giờ, giống hệt như đang giận dỗi bang chủ điều gì!

"Trình trưởng lão, Truyền Công trưởng lão đâu rồi?" Để tiếp tục không cho Quân Tử Mị âm dương quái khí nói nữa, nàng chuyển mắt nhìn sang người đang ngồi ghế đầu ở bên dãy tay trái.

"Hồi bang chủ, Truyền Công trưởng lão đang cùng với phó bang chủ..."

"Đệ ở đây!" Cùng với tiếng nói, Quân Tử Mai đi vào trong sảnh, cắt ngang câu nói của Trình trưởng lão, theo sau y là một người thanh niên mặc đồ màu trắng.

"Tham kiến bang chủ!" Quân Tử Mai hành lễ với nàng, sau đó mỉm cười đi sang đứng bên cạnh nàng.

Theo lý Quân Tử Mai phải ngồi ở đúng vị trí của mình, tứ đại trưởng lão định nhắc nhở nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tư Đồ Tuyết Vũ, bọn họ liền không lên tiếng. Bang chủ đã cho phép thì bọn họ làm gì có quyền nói chứ? Bang chủ quả nhiên rất sủng Truyền Công trưởng lão, ngài đã từng nói với bọn họ cho phép y không cần gọi ngài là bang chủ, cũng có thể không cần hành lễ với ngài. Xem ra, bang chủ đã coi y giống như đệ đệ của mình rồi nghe! < Tiểu Tuyết Hồ: Chưa chắc đâu nha! (〜 ̄▽ ̄)〜 >

"Đây là...?" Nhìn thấy một thân áo trắng thiên hạ đang đứng trước mặt, hơi nheo mắt lại nhìn mình, Tư Đồ Tuyết Vũ liền nghi hoặc nhìn y.

Nghe vậy, ngoài Quân Tử Mị và Quân Tử Mai ra, những giáo chúng cùng với tứ đại trưởng lão đều đứng lên, chấp tay hành lễ với người đó "Tham kiến phó bang chủ!"

"Phó bang chủ? Huynh là Lãng Thiên Nhai?" Tư Đồ Tuyết Vũ hơi bất ngờ khi nghe mọi người chào y. Nếu y là phó bang chủ vậy sao lại không chào nàng mà chỉ đứng đó nheo mắt lại nhìn nàng chầm chầm, giống như nàng đang thiếu hắn cái gì đó không bằng.

Người nào đó đã quên chuyện làm đối với người ta, vẫn không biết người ta bây giờ là đang chuẩn bị hỏi tội mình.

"Phải!" Khốc khốc nói ra một tiếng, Lãng Thiên Nhai vẫn đang nhìn nàng với đôi mắt hình viên đạn. Thì ra tên nhóc đang ngồi trước mắt mình là bang chủ, nhìn giống hệt một tên công tử bột! Thật sự là Hồng bang chủ đã đem Đả Cẩu Bổng truyền lại cho tên nhóc này sao?

"Ha ha ha, cuối cùng huynh cũng chịu về rồi sao?" Tư Đồ Tuyết Vũ vừa nhàn nhã uống trà vừa nói, giờ nàng mới nghĩ ra lý do tại sao y lại nhìn nàng như vậy. Không phải chỉ là một cuộc tỷ võ chiêu thân thôi sao, có cần phải làm ra vẻ mặt giống như muốn xé xác nàng như vậy không? Được rồi, nàng thừa nhận đem chuyện chung thân hạnh phúc của người khác ra làm trò đùa là có một chút hơi quá đáng, nhưng nếu nàng không làm vậy, y chịu quay về sao?

Quân Tử Mị cũng ngồi nhàn nhã uống trà, bày ra bộ dáng và vẻ mặt đang chờ xem kịch vui. Quân Tử Mai từ nãy tới giờ hai mắt vẫn dán chặt vào dung nhan của Tư Đồ Tuyết Vũ. Đã nhiều ngày rồi không nhìn thấy Tuyết ca của y, y cảm thấy rất rất nhớ y. Trong lòng có gì đó thiếu thiếu, lại có gì đó giống như đang nhúc nhích và bắt đầu nảy mầm. Giờ đã nhìn thấy Tuyết ca, y cảm thấy trong lòng rất thoải mái, nhưng mà chỉ đứng như vậy nhìn xem Tuyết ca, y lại thấy xem không đủ. Trong đầu y đang có ý tưởng, rất muốn ôm Tuyết ca vào lòng để thỏa lòng mong nhớ nhiều ngày qua.

"Ta đương nhiên phải về rồi, tỷ võ chiêu thân mà không có nhân vật chính, thì làm sao tổ chức đây?" Lãng Thiên Nhai như cười như không nói, hai mắt y đang mị lên một cách tà quái.

"Đương nhiên, đương nhiên rồi! Vậy bây giờ ta sẽ sai người tuyên bố bắt đầu cuộc tỷ võ chiêu thân. Tần trưởng lão, thúc mau đi..."

"Lãnh Tuyết!" Tư Đồ Tuyết Vũ chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng quát lớn của Lãng Thiên Nhai cắt ngang.

Nàng ngước mắt nhìn lên y, thấy y dùng đôi mắt vô cùng lạnh lẽo như dã Lang nhìn mình, nàng liền cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác đỉnh đầu có mây đen xoay quanh.

"Làm gì mà lớn tiếng dữ vậy? Lãng tiểu đệ, có chuyện gì từ từ nói, đừng nên nóng giận, nóng giận sẽ không tốt cho sức khỏe nghe!" Nàng cười tà mị nhìn y, giọng nói còn mang theo một chút trêu ghẹo. Tên này làm gì mà rống lớn dữ vậy? Làm mình hết hồn, cũng may tim mình bình thường, nếu tim mình có tật, bị tiếng rống như Sư Tử Hống của y rống một cái, chắc chắn sẽ đi tới chỗ Diêm lão bá báo danh ngay.

"Ngươi..." Lãng Thiên Nhai càng ngày càng đen mặt, hai mắt âm hàn nhìn nàng. Tên nhóc con này dám kêu mình là Lãng tiểu đệ, nhìn tới nhìn lui tên này chưa đầy mười lăm tuổi nữa mà dám kêu mình là tiểu đệ, đúng là khinh người quá đáng mà! Hôm nay không dạy cho tên này một bài học, mình không phải là Lãng Thiên Nhai.

"Ngươi chẳng phải luôn muốn ta về sao? Bây giờ ta đã về, vậy thì chúng ta cùng nhau lên đài tỷ võ đi." Lãng Thiên Nhai hai tay ôm ngực, mắt mang theo ý cười nhìn nàng.

"Hả? Lên đài tỷ võ? Không được nha! Ta là con trai sao có thể lên đài tỷ võ chiêu thân được? Hay là...huynh là...loại đó?" Tư Đồ Tuyết Vũ hoàn toàn hiểu sai ý của Lãng Thiên Nhai, nàng mở to mắt, kinh ngạc và vô cùng nghi hoặc nhìn y, trong ánh mắt đó còn mang theo thâm ý giống như đang nói 'ta biết ngay mà' làm cho Lãng Thiên Nhai mờ mịt không biết nàng đang nói tới điều gì.

"Loại gì?" Lãng Thiên Nhai có một loại dự cảm không tốt nảy lên trong lòng, y nghĩ loại mà Tư Đồ Tuyết Vũ đang nói tới chắc chắn không phải theo nghĩa tốt.

Quả nhiên là vậy, Tư Đồ Tuyết Vũ tặc tặc cười, hai mắt thâm ý nhìn y "Là...Long_dương_phích đó." Nàng chầm chậm nói ra ba chữ, mặt của Lãng Thiên Nhai lập chuyển sang màu xanh sau đó tím lên vì giận dữ.

"Ngươi_nói_ta_có_Long_dương_phích?" Từng chữ từng chữ một theo kẽ răng của Lãng Thiên Nhai phát ra, mang theo hương vị nghiếng răng nghiếng lợi, khóe miệng y gợi lên một nụ cười thật xinh đẹp.

Nhưng những bang chúng và các trưởng lão đều không dám thưởng thức nụ cười đó, mà họ chỉ cảm thấy toàn thân đều bị hàn khí vây quanh, họ cùng lúc dùng tay áo lau mồ hôi, không phải là mồ hôi bình thường mà là mồ hôi lạnh nha. Bởi vì họ biết phó bang chủ đang vô cùng tức giận, những khi y cười thật tươi thật tươi thì có nghĩa y đang vô cùng vô cùng tức giận và bão tố cũng sắp nổi lên.

"Đúng vậy nha! Không phải vừa rồi huynh kêu ta lên đài tỷ võ hay sao? Ây da, ta hiểu mà! Nhưng mà ta lên không được, bởi vì ta không giống huynh. Được rồi, nếu huynh không thích con gái vậy ta sẽ sai người sửa lại điều kiện thi đấu, phải là con trai mới được lên đài, như vậy đã được chưa? Đúng ý huynh rồi phải không?" Người nào đó vẫn không biết sống chết, còn cười đến càng hoan, làm ra một bộ dáng vô cùng có ý tốt lo lắng chung thân đại sự cho huynh đệ nữa.

"Tuyết ca!" Quân Tử Mai kéo kéo tay áo của nàng, vẻ mặt y đang vô cùng lo lắng. Đã mấy năm không gặp Lãng Thiên Nhai, y cũng không biết võ công của Lãng Thiên Nhai đã tiến bộ tới mức nào. Nhưng mà y nhớ được, mấy năm trước đây ngoài Hồng bang chủ ra, Lãng Thiên Nhai là người có võ công cao nhất trong Cái Bang, lúc đó Lãng Thiên Nhai chỉ mới mười bảy tuổi.

Quân Tử Mị cũng đi qua đứng bên tay phải của Tư Đồ Tuyết Vũ, để kịp thời ra tay giúp nàng. Y không biết võ công của Lãng Thiên Nhai đã cao tới đâu, lại càng không biết thực lực của Tuyết đã luyện tới cỡ nào. Nàng luôn làm ra một bộ dáng cờ rỡn, luôn không cho mọi người biết rõ thực lực của mình, điều này càng làm cho y lo lắng cho nàng hơn. Chính vì vậy, y cần phải ở bên mà bảo vệ nàng. Bởi vì y biết, mỗi lần Lãng Thiên Nhai nổi giận lên đều rất đáng sợ, giống y như một thị huyết cô Lang vậy.

"A! Ngươi làm gì? Mau bỏ ta xuống!" Bị Lãng Thiên Nhai bất ngờ ôm ngược lên vai, Tư Đồ Tuyết Vũ liền dùng hai chân loạn đá lung tung, hai tay loạn đánh vào lưng y. Bị ôm với tư thế xấu hố như vậy, làm cho nàng quên luôn việc mình có võ công.

Lãng Thiên Nhai mặc cho mọi người dùng cặp mắt kinh ngạc nhìn mình, y ôm nàng, không phải nói là vác nàng đi thẳng ra ngoài, xuyên qua rất nhiều hành lang đi tới tiền thính, nơi đặt võ đài tỷ võ, Tư Đồ Tuyết Vũ không chỉ tung tin mà còn thật sự lập đài tỷ võ chiêu thân.

Quân Tử Mai và Quân Tử Mị hai mặt khiếp sợ nhìn nhau, vừa rồi lúc Lãng Thiên Nhai ra tay, chớp mắt một cái thì đã vác Tư Đồ Tuyết Vũ rồi, họ chỉ kịp nhìn thấy người y vừa động chứ không có cơ hội ngăn cản, dù chỉ là một chút. Thật không ngờ, chỉ mới ba năm không gặp, mà võ công của y đã tăng cao tới mức xuất quỷ nhập thần như vậy. Nếu hai anh em họ hợp lại, chưa chắc đã đánh lại y.

Quân Tử Mị và Quân Tử Mai thu lại biểu tình, lập tức nhanh chóng đi ra ngoài, đuổi theo Lãng Thiên Nhai. Tứ đại trưởng lão và các bang chúng cũng chạy nhanh đuổi theo, mặt người nào người nấy cũng bày ra biểu tình nghiêm trọng, lần này bão tố sắp tới rồi nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net