Chương 10: "Người yêu của tổng tài ác ma."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên vào bộ teenfic "Người yêu của tổng tài ác ma" này, Lê Bảo lại vào vai một thằng nam phụ chỉ xuất hiện được mấy chương đầu-Bùi Lê Bảo. Nam chính-Đỗ Nam Phong từng hẹn hò với Bùi Lê Bảo cho tới khi nữ chính-Huỳnh Thiên Mai xuất hiện và bẻ thẳng lại. Nhưng trong quãng thời gian yêu nhau, mỗi khi định làm chuyện trẻ nhỏ không nên xem thì Nam Phong nhận ra mình vẫn không thể chấp nhận người yêu mình một thằng con trai và ngày càng kéo dài khoảng cách, lạnh nhạt dần. Và sau đó nữ chính xuất hiện, dần dần bẻ thẳng anh bằng vẻ bề ngoài, tính cách, tài năng, gia thế của mình. Còn nam phụ Lê Bảo chỉ là một học sinh bình thường, không quyền không thế lại không có tình yêu của nam chính, có cl thắng được nữ chính. Đoạn cậu phát hiện ra quan hệ của hai người thì liền bị đá không thương tiếc. Không những thế nữ chính còn hàng ngày lượn lờ trước mặt khoe 'chiến công'. Sau đó...đ.éo thấy con tác giả nhắc tới cậu trong truyện nữa. Và một số các diễn viên viên khác...

Lê Bảo đọc sơ qua cốt truyện liền thốt lên: "Tao thực sự muốn trao giải Hamloz Award cho hai nhân vật chính này."

[...] #Ngưngnóibậy vì một thế giới tươi đẹp hơn.

Giờ cậu mới để ý xung quanh. Hiện cậu đang ở trong một căn phòng rộng lớn, xa hoa, đâu đâu cũng có thể nhìn ra RẤT NHIỀU TIỀN.

Để ngẫm lại chút... nguyên chủ Bùi Lê Bảo đây là không chịu được nam chính lạnh nhạt nên tự xách mông tới đây hả? Còn nam chính Nam Phong đâu? Đương nhiên là đang hú hí với nữ chính Thiên Mai rồi.

Xoa xoa thái dương đang giật từng cơn, Bảo Bảo lại cảm thấy tâm mệt. Tốt nhất rời khỏi đây đã, chứ giờ với cái não không thể phẳng hơn này đ.éo thể nghĩ ra kế hoạch gì đâu.

Lảo đảo đứng dậy vơ lấy cái ba lô bước ra ngoài.

Đúng người tính không bằng trời tính mà. Vừa mở cửa phòng liền gặp ngay The best hamloz of the year. Hơn nữa còn là hamloz nhân đôi. Thế bất nào đụng mặt cả đôi này chứ??

[...Số chó.]

'Nín!' Lê Bảo muốn đổi đồng nghiệp não tàn +1.

Không khí quỷ dị cứ thế lan tràn. Cả hai bên đều không ai mở lời trước.

Coi như chưa thấy gì. Nghĩ là làm, Lê Bảo chắp tay sau lưng, mặt ngước 45 độ lẫm liệt bước qua.

Nam Phong mặt trước giờ vẫn chỉ lạnh tanh không chút chột dạ đợi cậu phát hỏa thì tiện nói chia tay. Vậy mà không ngờ cậu lại cứ thế bỏ đi. Chẳng lẽ thương tâm không nói nên lời? Thực sự yêu mình sâu đậm vậy sao? Lúc cậu ấy bước đi còn cố ngẩng cao đầu để không chảy ra nước mắt? (?)

Còn Thiên Mai vẫn bảo trì tư thế chim nhỏ nép vào lòng Nam Phong, ngoài mặt thì thể hiện lo lắng, khóe mắt hơi hồng như chỉ chực khóc nhưng trong lòng không ai biết cô đang nghĩ gì. Thấy Đình Bảo cũng có chút sớm ngoài ý muốn, nhưng sao chứ, chắc chắn anh sẽ chọn cô mà thôi. Một thằng con trai có gì chứ?

Thế nhưng diễn biến một lần nữa xảy ra quá nhanh, nữ chính thấy chính mình cũng theo không kịp, Nam Phong lại đưa tay giữ lại Lê Bảo.

Lê Bảo cũng sửng sốt đ.éo thua nữ chính.

Lê Bảo hơi nghiêng người lại, ngước lên nhìn, đợi nam chính mở lời trước.

Nam Phong nghĩ mình điên rồi, còn giữ lại Lê Bảo nữa. Giờ đây còn không thể giải thích nổi hành động của mình.

Đầu Lê Bảo giật ngày càng dữ dội, không kiên nhẫn hất cánh tay của Nam Phong đang nắm cổ tay mình, lạnh lùng liếc mắt một cái rồi bước đi thẳng.

Hệ thống thực sự muốn tặng đồng nghiệp mình 1 like, quá ngầu! ..Nhưng mà mong đồng nghiệp có tâm với nghề chút, đừng tạo thêm điều kiện để nữ chính với nam chính đến với nhau nữa QAQ.

Lê Bảo vừa rời khỏi căn biệt thự thì một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng chầm chậm đỗ lại trước cổng. Người đàn ông trong xe bước ra dáng người cao lớn, khí thế bức người lẳng lặng đứng đấy nhìn bóng dáng bé nhỏ khuất dần trong bóng đêm.

Lê Bảo định bắt xe bus về nhà thì nhận ra cái ba lô này chả có cái đếch gì cả, bộ đeo theo chỉ để làm màu thôi hả. Cả người không tiền, không điện thoại, chỉ có mỗi cúc...à nhầm...cái xác này.

Lần mò theo kí ước nguyên chủ cậu cũng lết được về tới nhà. Là một căn hộ nhỏ trong khu tập thể. Có vẻ nguyên chủ khá được lòng mọi người ở đây, trên đường có vô số người từ cụ già tới em nhỏ đều hướng cậu chào hỏi tươi cười. Cũng nhờ thế mà cậu vơi bớt phần nào sự khó chịu.

Vào nhà tắm rửa qua loa, cậu ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng.

À...nguyên chủ đang là cuối cấp nhỉ. Để anh đây xem trình độ của cưng như nào. Lê Bảo lấy cuốn bài tập Hóa của nguyên chủ, lật đại một trang ra xem: 'H2 + O2 = HOHO', 'Cu là đồng', 'Men-đê-lê-ep có bộ râu chất vl',...' :| Cái mẹ gì đây???

Lê Bảo tiếp tục mở vở văn ra: 'Chế Lan Viên không phải chế nhưng là Chế, mọi người đều tưởng là chế nhưng lại là Chế. Tôi cảm thấy bị lừa dối.', 'Mah idol: Xuân Diệu', 'Diệu Diệu x Cận Cận ship ship', 'Làm thế nào vừa ngủ vừa chạy được như Đăm Săn?', ...

Thực sự mày đi học cái gì vậy hả nguyên chủ???

Mà cũng đúng thôi, ở thế giới trước lớp giáo viên cấp 3 cũng có giải được phương trình 1 ẩn đ.éo đâu. Thôi thì cũng không ngạc nhiên lắm.

[Bíp...Bảo Bảo. Chú ý nhiệm vụ.] Hệ thống đột nhiên vang lên nhắc nhở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net