Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Vì hôm nay t lười học nên mới ra chương mới thôi :v)

______

"Hạo Nam, tôi giao đồ đến rồi."

...

"Cần tôi cài win cho nữa hả?"

...

"Đại ca à, café tới rồi này."

...

"Dịch vụ lau dọn Bảo Bảo kính chào quý khách."

...

'Không hiểu sao dạo gần đây nam phụ Hạo Nam thuê tao hoài Thống ạ?' Lê Bảo đang ngồi trong lớp cắn cắn hạt dưa,  tám với con hệ thống.

[Chịu. Nhưng mà càng nhiều việc thì kiếm càng nhiều tiền chứ sao :)]

'Còn bao lâu nữa thì hết hạn nhiệm vụ này?'

[Còn nửa tháng.]

'Số tiền tao kiếm được đang gửi trong ngân hàng chắc đủ thoát nghèo nhỉ?' Cảm thấy tự tin vcl.

Lướt trang báo mạng, bỗng Lê Bảo người cứng đờ, không tin nổi mà nhìn tin nhắn, 'Ngân hàng Bông Cúc Vàng chính thức phá sản và đ.éo trả lại tiền cho quý khách đâu ahihi <3'

"..."Đụ mạ... Tiền của taooooooo!!!!!!!!

Huhu....giờ tao chỉ còn cách bán thân thì may ra thoát nghèo QAQ.

Còn đang đau thấu tâm can, mẹ nữ chính sau khoảng thời gian ẩn cư đã xuất hiện lại. Bước đi vô cùng sang chảnh trên đôi dép Lào dẹo dẹo vòng quanh lớp phát cho mỗi đứa một chai nước vàng vàng, "Đây là nước mía mình mua bên Mỹ, tặng các cậu mỗi người một chai. Đắt lắm, 500 USD một chai đấy...blah blah"

'Thống, giá thị trường 1 lít nước mía ngoài cổng trường là bao nhiêu?'

[15 000 đồng 1 lít. Mua 3 lít trở lên 12 000 đồng.]

'Okay :)' 500 USD đủ để tao mua nước mía đổ ngập họng con nữ chính luôn đấy.

* I just had sex ~And it felt so good~~* Điện thoại đổ chuông, là Hạo Nam gọi.

"Hôm nay tôi nghỉ, không làm thêm." Nói xong liền cúp máy. Hừ, đằng nào nhiệm vụ cũng tạch rồi, xõa, đ.éo làm.

Thiên Mai thấy Lê Bảo có vẻ bực bội thì khẽ cười khẩy tiến tới, "Xin lỗi, hết nước mía mất rồi. Mình thất trách quá, tính thiếu mất cậu." Nữ chính íu đúi rưng rưng nước mắt, có mấy bạn trai trong lớp còn tính đi ra an ủi.

"Tém tém lại giùm. Uống nước của cậu xong chắc tôi cũng có kinh luôn quá."

Mấy người xung quanh nghe xong liền quay ra nhìn đít quần nhau đến là xôm. Nữ chính mặt mày xanh lét, mắt trợn ngược đ.éo biết cãi lại như nào.

Đm...cái lũ IQ âm này...

Cuối cùng Lê Bảo lại quyết định bùng học, xách cặp nghênh ngang bước tới cổng trường.

Ông chú bảo vệ nhướn một bên lông mày, rít mạnh một hơi thuốc lào xong mới quay ra hỏi, "Đang trong giờ học, đi đâu đây?"

"Cháu đi về."

"Phải có lí do chính đáng mới được." Ông bảo vệ nói chắc nịch, một tay đung đưa chùm chìa khóa.

"...Đ.éo thích học."

Ông bảo vệ sững sờ vcl, sau đấy vội vàng mở cổng, ngả mũ nghiêm trang chào, "Đồng chí đi mạnh giỏi."

"..."

Vừa đi ra khỏi khu vực trường liền xuất hiện hai thanh niên trẻ trâu chặn đường. Lê Bảo vốn đang khó ở, liều mạng cầm hai tay hai hòn gạch nhặt bên đường phang tới tấp đối phương. Với thế chiến đấu như chẻ tre của quân và dân ta, hai thanh niên liền bại trận, nằm đè lên nhau bất tỉnh.

Gẩy gẩy hai cái xác, Lê Bảo hỏi con hệ thống: 'Mày thấy hai thằng này thằng nào yếu hơn?'

[Ờm...thằng nằm dưới í.]

Nhận được đáp án, Lê Bảo đá thằng nằm trên ra rồi cúi xuống lôi xềnh xệch thằng nằm dưới vào con hẻm nhỏ gần đấy. Kiếm một đoạn dây thừng trói vào cột điện, Lê Bảo tát liên tục vào mặt thằng bé mà vẫn chưa thấy tỉnh. Đưa tay xuống định bóp chym thanh niên này thì ngay lập tức vội vàng tỉnh dậy, sợ hãi nhìn cậu.

"Tỉnh rồi? Là ai sai các cậu đến gây khó dễ tôi?"

Thanh niên lắc đầu nguầy nguậy, "Không có ai. Là chúng tao tự thấy mày dễ bắt nạt nên tới thôi."

Lê Bảo mặt vô tội nói "Vậy sao?", tay thì dùng sức bóp chú chym bé nhỏ đang thoi thóp sau lớp quần bò.

Thanh niên kia mặt trắng bệch vì đau đớn, Lê Bảo nháy mắt tinh nghịch nói: "Là Thiên Mai thuê mấy người đúng không?"

"Sao...sao mày biết?"

Vứt cho ánh mắt khinh thường, Lê Bảo phủi phủi mông đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, "Xem nhiều cung tâm kế chút." Rồi ngoáy mông bỏ đi, để lại thanh niên bị trói chỗ cột điện đang giãy dụa gào thét điên cuồng.

Đi lung tung thế nào lại đến ngay tòa nhà Đỗ thị, tặc lưỡi khó hiểu, Lê Bảo định quay lưng về thì nghe thấy Hạo Nam chạy vội ra.

"Chuyện gì có thể khiến chủ tịch Đỗ thị phải gấp gáp như vậy?"

Hạo Nam dừng lại trước mặt cậu, điều hòa lại hơi thở mình một chút, trịnh trọng nói: "Tôi sợ em đi mất."

"..."

Đù...Thống ơi Thống ơi...tim tao đánh rơi rồi....huhu...

Hạo Nam nhìn cậu ôm tim, mắt mở lớn, ngơ ngác nhìn mình thì chỉ muốn ôm vào lòng gãi gãi cằm cậu. Quả thực đáng yêu hết mức.

Thanh niên FA lâu năm- Lê Bảo tới khi bình tĩnh lại đã thấy mình đang ngồi trong phòng làm việc của Hạo Nam từ lúc nào rồi. Vì vậy sâu sắc kiểm điểm bản thân không nên để con cu làm mù con mắt, cứ thế này bị bán sang biên giới như chơi :|

Trí tưởng tượng đang ngày càng xa rời khỏi Trái Đất, bỗng vai bị đẩy nhẹ một cái làm giật mình buột miệng nói trong vô thức: "Tôi còn trinh!"...Bỏ bu....tao vừa nói cái gì vậy...QAQ

[...Hệ thống không nghe thấy gì hết.]

"..." Hạo Nam cảm thấy không theo kịp được suy nghĩ của giới trẻ bây giờ. Quả nhiên đúng là mình già rồi mà...

"Aha...hahahaha...nói sảng thôi, nói sảng thôi...ha...ha.....Xin hãy quên nó đi." Thực sự muốn khóc rồi, xấu hổ quá huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net