Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lê Bảo ngồi trong phòng chính là rất tự nhiên ngả mình ra ghế đọc sách. Còn Hạo Nam thì cảm thấy không hề thoải mái chút nào cả. Chẳng thể tập trung vào công việc, 5 phút một lại phải ngó xem ẻm đang làm gì.

'Tao chán quá Thống ơi~' Tay cầm sách vậy thôi chứ tâm hồn lại treo ngược lên cây rồi.

[Số thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng, trong vùng phủ chăn, trên vùng phủ chiếu, và đang nhấp nhô trên 1 thuê bao khác!] Tiếng nói máy móc không nhanh không chậm vang lên.

'...'

Thứ mê trai bỏ bạn!!!

Đang nhàm chán tới mức muốn bứt lông chym chơi thì có tiếng gõ cửa, sau đấy là một cô gái xinh đẹp tiến vào. À...là thư ký Hạo Nam. Nhưng mà...đấy là ánh mắt của nhân viên nhìn sếp à? Hả? Hả?

Sau khi báo cáo bằng một loạt từ ngữ mà Lê Bảo cho là chỉ người ngoài hành tinh mới hiểu được, cô ta trước khi ra ngoài còn dẹo dẹo nháy mắt nữa chứ, "Bộ mắt cô bị tật à mà nháy nháy hoài.", Lê Bảo cúi đầu lầm bầm nói.

"Cậu nói gì?..." Mắt Bị Tật quay sang hướng Lê Bảo còn đang muốn nói gì thêm thì bị ánh mắt sắc lẻm của Hạo Nam liếc tới liền hậm hực bỏ ra ngoài.

Dẹp đống công việc sang một bên, Hạo Nam rời bàn làm việc ra ngồi cùng cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, chẳng biết nói gì "Áo chàm đưa buổi phân li/ Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay."...lạc đề rồi...ngại ngùng.

Nhìn nhìn đồng hồ đeo tay trông có vẻ đắt vcl, Hạo Nam nói: "Cũng đến giờ ăn trưa rồi. Đi ăn cùng tôi luôn chứ?"

"Ờm...thực ra tôi giờ có chút việc b...", Hạo Nam ngay lập tức ngắt lời"Tôi mời."

"À không, tôi rảnh lắm!" kèm theo khuôn mặt đã sẵn sàng để được bao ăn.

Dễ dụ thật! Thế nào cho ra đường quá nguy hiểm, phải luôn ôm bên mình mới an tâm.

Sau đó là cảnh bạn trẻ hăm hăm hở hở được đại gia bao ăn no đến căng bụng, cảnh này nhạt vcl nên là tao đ.éo tả đâu :)

Cơm no rượu say các thứ các thứ rồi nhưng đ.éo có cảnh H đâu vì tao chưa đủ 18, nên là hihi... Hạo Nam vô cùng có đạo đức lái xe đưa ẻm về tận nhà.

Lê Bảo tung tăng bước lên căn hộ nhỏ của mình, bỗng một bóng đen lao vụt ra chặn trước mặt, giật mình tay chân khua loạn xạ, "Đụ mạ. Hú hồn chim én. Còn tưởng Valak chứ!"

Mắt dần thích nghi với ánh sáng mờ mịt ở hành lang, Lê Bảo liền nhận ra đây là ai. Là nam chính đấy các mẹ ạ. 'Đúng nam chính có khác, quần áo cẩu thả vẫn deep try vcl...nhưng đ.éo phải gu của tao.', cậu gãi gãi cằm nghĩ.

"Em vừa đi với ai?" Nam Phong hai mắt đỏ ngầu, truy hỏi. Anh vừa đáp xuống sân bay liền tới tìm cậu nhưng lại thấy cậu bước xuống từ xe của một người đàn ông khác.

"Người anh em à...giờ anh đi khỏi khu nhà này rồi rẽ trái 200m, quẹo phải 500m rồi đi thẳng thêm một đoạn nữa là tới bệnh viện tâm thần Con Bướm rồi. Nhớ, đừng quên uống thuốc đúng giờ." Lê Bảo làm vẻ mặt tôi thông cảm mà, vỗ vỗ ngực rồi bước qua Nam Phong mở cửa vào nhà.

Nhưng, nam chính với kĩ năng thần sầu của mình, tốc biến lao ngay đến chặn cửa, "Tôi không điên... Chúng ta... quay lại như trước được không?"

"Ờm...giờ nhắm mắt lại nhé. Thấy gì không?... Đúng vậy, nó tăm tối như tâm hồn anh vậy. Hashtag bớt hamloz cho cuộc sống tốt đẹp hơn." Nói xong liền dùng hết sức hất cánh tay đang chặn ở cửa ra rồi đóng mạnh, khóa trong.

Nam Phong vẫn không bỏ cuộc, đứng ngoài liên tục đập cửa, nói cậu hãy nghĩ về tình cảm của hai người trong 3 năm qua...blah blah.

"Hừ! Lúc đi với cô ta chắc anh cũng nghĩ tới 3 năm tình cảm ha!"

---

Hôm sau vừa tan học tới lớp Lê Bảo lại bị nữ chính xinh đẹp thùy mị nết na chặn đường. Hai mắt sưng húp, đỏ ngầu hùng hổ tiến tới. Haiz...đau mắt thì nghỉ mẹ ở nhà đi, đến trường làm đ.éo gì.

"Mày, mày đã nói gì với anh ấy? Tại sao anh ấy nói chia tay với tao???"

Cô ta hét lên đúng quãng tám, bravo, đi làm ca sĩ thì thôi rồi, "Xin lỗi, tôi không quen ai tên Anh Ấy cả. Cha mẹ gì đặt tên con kì ghê."

"Mày đừng giả ngu với tao. Cái !@#$%^&*()_+_)(*&^%$#@!@#$%^&*()+" (Bậy quá tao không dám viết ra, sợ bị report lắm.)

"Ừm~ Nay chửi khá hơn đấy. Nhưng cấu trúc còn lủng củng, các vế câu chưa tương xứng, vần vè lộn xộn, dẫn chứng chưa đủ thuyết phục. 6 điểm, về chỗ!"

"Mày...mày...m..." Thiên Mai như phát điên lên, *Chát* bàn tay hằn trên má Lê Bảo trông chói mắt vô cùng. Mấy người bu xung quanh hóng biến giờ mới vội vàng chạy ra ngăn lại Thiên Mai đang điên cuồng chửi bới, gào khóc đan xen.

'Huhu...đau quá Thống ơi~'

[...Nam chính đang vừa đến đây.]

'Tao biết. Chứ cưng nghĩ sao anh mày chịu đứng yên ăn đánh? Ehehehe~'

[...] Đây không phải kí chủ của tao, kí chủ của tao ngu lắm cơ...

Bởi tập đoàn Đỗ thị là nhà đầu tư chính cho trường nên hôm nay Nam Phong mới có mặt ở đây. Chính ra anh không nhất thiết tự mình đi nhưng vì muốn gặp cậu nên mới đích thân tới. Vậy mà vừa tới liền một cảnh như vậy đập vào mắt.

Nam Phong tách ra đám người đang vây ngày càng đông ra, chạy tới trước mặt Lê Bảo, và nhận lại là ánh mắt chán ghét của cậu. Tất cả lửa giận giờ đều dồn về phía Thiên Mai, thứ không yên phận này thật đáng chết, đáng chết, đáng chết...

---

"Sao tôi không nhận được một báo cáo nào về việc giám đốc Đỗ Nam Phong đến trường Gà sốt cay?" (Tao đang đói .-.)

"Là...là giám đốc nói việc này nhỏ không cần báo với chủ tịch." Nữ thư kí sợ run người trước uy áp của người đàn ông này.

Hạo Nam gõ gõ ngón tay trên mặt bàn tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Nữ thư kí liền thức thời rời khỏi.


____

Đôi lời tác giả: Hôm nay tao đi fes HLW mà chán vcđ cm ạ :( Cuộc sống nhạt như màu môi tao vậy :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net