Chương 8: "Đồ ngốc, tôi yêu em."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lao nhanh ra ngoài, bầu trời đen kịt, chắc lại sắp mưa. Tôi rành quá mà. Mấy bộ truyện máu chó cứ đến lúc quan trọng lại mưa như chưa bao giờ được mưa.

Bắt đại một chiếc taxi tiến ra khu vực ngoại thành.

Lần này tôi chuẩn bị khá kĩ để trả thù rồi. Cô đợi đi nữ chính....

Đeo chiếc găng tay cao su, thay vào một bộ quần áo bác sĩ, đeo khẩu trang và cặp kính dày như cái đít chai, tóc bổ luống...à...vẽ thêm cái nốt ruồi bên mép phòng khi bị rớt mất cái khẩu trang. Hahaha, giờ mang cả nhà cô ra cũng chẳng nhận ra tôi.

Đậu...nãy giờ bác tài liếc tôi qua gương chiếu hậu trên dưới chục lần rồi đấy.

"Bác ơi, cháu là đi trừ gian diệt bạo, bảo vệ Trái Đất chứ không như bác nghĩ đâu." Kèm theo là một nụ cười tự tin rạng rỡ.

"..." Bác vẫn chỉ bảo tồn sự im lặng đến hết quãng đường.

Cho tới khi đến nơi, câu nói duy nhất bác nói cũng là giá tiền. Hơn nữa cái cách bác nhận tiền xong phóng thẳng không lưu luyến thực sự thực sự làm trái tim bé bỏng yếu đuối của tôi cực kì tổn thương.

Bác có cảm thấy trái tim cháu đang rỉ máu? Cháu nói thật mà bác không tin...QAQ

Và...mưa thật...

Mưa như trút. Chắc ông trời đang tức giận tại sao nữ chính vẫn còn đang sống đây mà. Phải hành động nhanh thôi, phụ ông trời là tội nghiệt lớn lắm.

Tôi cẩn thận đi tới nơi "đồng đội" đang tập họp.

"...Sau một giờ, nếu tôi còn chưa phát tín hiệu thì hãy vào cứu. Okay?"

"Được."

Ngay sau đó tôi xách theo hộp thuốc "rụt rè" tiến vào trụ sở chính của bang Devil.

Hai anh bảo vệ cao to ứ ừ giơ tay chặn tôi lại, máy móc nói: "Pass?"

"Yêu màu tím , thích màu hồng, sống nội tâm, hay khóc thầm,ghét sự giả dối...đặc biệt rất thích ăn rau dền..." Vâng, nó chính là mật khẩu để ra vào cái tòa nhà này đấy ạ. Đ.éo hiểu mẹ nữ chính nghĩ gì luôn.

"Cô rếch sù!" Best tiếng Anh. Hai anh bảo vệ đẹp trai liếc nhìn tôi cái nữa rồi cũng dạt sang bên cho tôi vào.

Vừa bước vào thì xuất hiện một thanh niên cute phô mai que dẫn đường. Giờ tôi hiểu vì sao nữ chính ngáo ngáo rồi. Ở cổng trồng hơn chục bụi lá ngón, vào sảnh cũng bày mấy chậu lá ngón được cắt tỉa cẩn thận sắp trổ bông...có đứa nào từng ngứa tay ngắt ăn chưa vậy... Quan ngại...

"Anh ngồi đây đợi lệnh bang chủ mới được vào." Thanh niên nói xong liền biến mất một cách vi diệu. Truyền nhân của Hokage đệ tứ à???

Ngồi chán chán tôi bứt mấy cái lá bỏ vào túi áo, coi như phòng thân.

Một lúc sau tôi được gọi vào phòng của nữ chính...ấy...không phải để chơi trò bác sĩ bệnh nhân với nữ chính đâu. Tôi là tới để cứu bang phó đang bị sốt xuất huyết. Đấy...trên phường, trên loa đài báo chí phát ra rả là đang bùng phát dịch mà thằng cha bang phó này đi ngủ vẫn không mắc màn cơ. Cũng đáng.

Tôi làm bộ rụt rè e ngại liếc nhìn bang phó đang nằm xụi lơ trên giường... Xấu trai vl...tên cũng xấu...Cu là tên anh ta.

Thực ra theo như chi tiết bên lề truyện "Đồ ngốc, tôi yêu em." này tôi biết được lí do thực sự sau cái tên hãm lờ ấy. Vào một ngày đẹp trời, mẹ của bang phó vượt cạn thành công vào năm 16 tuổi, sinh ra một cậu bé khỏe mạnh đáng yêu. Sau đó họ đi làm giấy khai sinh cho thằng bé trên phường, sau bao tranh cãi cũng quyết định đặt tên cho đứa bé là Đồng. Nhưng ông bố lại vừa mới chật vật thi vừa đủ điểm tốt nghiệp môn Hóa xong, muốn cái tên của con trai mình ý nghĩa mà sâu sắc, lại vừa thể hiện là mình không mất gốc hóa liền đặt tên là Cu.

Tôi đang băn khoăn không biết nên giới thiệu Cakk boy cho anh ta không nữa. Biết đâu tôi lại giúp họ tạo ra thêm phần ngoại truyện về ngôi nhà và hai đứa trẻ của CP CuxCakk.

Bỗng bị đẩy nhẹ, tôi thoát khỏi đống suy nghĩ đó. Tốt nhất là nên chuyên tâm chữa bệnh...tôi có giấy phép hành nghề (giả) đấy.

Khám này nọ xong xuôi tôi ngồi kê đơn cho Cu.

"Mỗi ngày uống 2 lần Ích mẫu đơn sáng tối, mỗi lần 4 viên trong hai tháng. Tôi kê cho cậu thêm hai hộp Miferitab uống dần để thanh lọc cơ thể nhé. Mỗi ngày hai viên uống vào buổi sáng. À...thêm một lọ Berberin nữa, uống như Miferitab. Khẳng định sau đó cậu khỏe hơn sức 10 trâu 9 chó."

Để lại đống thuốc xong tôi đứng lên giả vờ định đi về thì như vô tình đứng trước Bảo Nhi.

"Cô gái này...quầng mắt thâm, mí sụp, trán và hai bên má mọc nhiều mụn, sắc mặt tái nhợt...Có cần tôi khám luôn không?"

Nữ chính nghe rồi shock lắm, thì luôn tự tin nhan sắc của mình mà.

Tôi móc túi lấy ra mấy cái lá ngón bứt hồi nãy ra, một nửa nghiền hòa với nước. Kiểm tra kim tiêm...tốt, ống dẫn không tắc.

Tôi đâm thẳng vào mạch máu nơi cổ tay Bảo Nhi. Con gái sợ thật, vì làm đẹp mà đ.éo quan tâm cái m.ẹ gì luôn.

Tiêm xong, nữ chính tự nhiên mắt trợn ngược, tay chân xoắn quẩy như phê lá đu đủ.

Tôi quyết định lấy điện thoại mở bài hát "Ai khổ vì ai." bản remix...và đm đúng như tôi nghĩ, Bảo Nhi quẩy theo bất chấp loại nhạc. Từ nhạc vàng cho tới nhạc Cách mạng hay nhạc thiếu nhi cũng chơi hết, vô cùng đa dạng. Từ "Đồ ngốc, tôi yêu em" thành "Đồ ngu" luôn rồi...

Mải cười mà tôi không để ý Cu lết cái thân tàn tiến đến từ phía sau.

Hự...bệnh tật mà vẫn khỏe gớm...tôi lại ngất...đm...cho tao thêm đất diễn điii!

Tới khi tôi tỉnh lại thì...tôi đang ở phòng mình...và bên cạnh là Hạo Nam chống cằm nhìn tôi.

Sợ vcl...theo phản xạ tôi đưa tay vào túi áo định lấy nốt mấy cái lá ngón nhai cho tỉnh thì tôi đã được thay sang bộ đồ ngủ gudetama mà tôi thích rồi, đ.éo thấy lá ngón đâu nữa.

Giải thích cho tao đi con tác giả!!!

Như nghe được tấm lòng tôi, nam chính Hạo Nam thong thả nói, "Cu là người của anh gài vào bang Devil. Bảo Nhi bị bắt rồi, tội buôn bán tàng trữ vũ khí trái phép. Và thật trùng hợp...có ngay một đội ngũ cảnh sát đang nấp ngay gần đấy..." Nói xong còn khuyến mãi một nụ cười khiến hoa nhường nguyệt thẹn

"..." Tao ngầu chưa nổi một chương.

[Đinh. Phá hủy cốt truyện "Đồ ngốc, tôi yêu em." thành công. Kí chủ có muốn rời khỏi thế giới này ngay không.] Giọng con hệ thống tự nhiên vang lên nhắc nhở.

Ez vậy hả? Tôi nghĩ chả có lí do gì để ở lại nữa, với cả nam chính tự nhiên đáng sợ vl. Tốt nhất là đi luôn cho sớm chợ.

"Em định đi đâu? Đừng nghĩ rời khỏi tôi." Hạo Nam mắt sắc bén liếc nhìn tôi, nắm chặt cổ tay tôi như muốn bóp nát...

"..Đau..."

[Tít...tít...tít...tín hiệu bị nhiễu...tít tít...tít~~~~~] Hệ thống sau đó chính thức im lìm luôn dù tôi cố gắng kết nối với nó như thế nào.

Cái gì đang xảy ra vậy?

"Em thật thích cô ta? Còn không ngại nguy hiểm tiếp cận rồi định cùng cô ta bỏ trốn?" Hạo Nam trừng mắt nhìn tôi, tay càng bóp chặt.

Ể...ể...ể...sao từ việc tôi giúp cảnh sát triệt tiêu băng nhóm buôn vũ khí thành thành chuyện tình cẩu huyết hãm lờ vậy. Là thằng nào thêu dệt nên???

Haha...tự nhiên thấy hắc khí tràn ngập căn phòng vậy nè. Đang định lên tiếng phản bác lại, Hạo Nam đột nhiên đứng lên bỏ đi, chỉ vứt lại một câu: "Tự em nghĩ đi."rồi khóa cửa từ ngoài.

Nghĩ cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net