Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này, Bạch Liên đã trải giường xong, vừa đi đến thì nghe được câu này, không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Nói đi! " Trong lòng Liễu Vi Dung nổi lên hiếu kỳ, vội hỏi.

"Ngay từ thời điểm khi chủ tử mới được phân phong vị, nô tì cùng bằng hữu kia trong lúc vô tình đã gặp được tâm phúc của Thái hậu là Lưu mama đang nói chuyện với Quý phi nương nương, Thái hậu nương nương tính để cho một quý nhân có phân vị thấp sinh ra một hoàng tử rồi giành quyền nuôi dưỡng, Quý phi nương nương nghe xong rất tức giận, nói nàng cũng không phải là không sinh được.

"Sau đó Lưu mama lại nói đến tên chủ tử, Quý phi nương nương nghe xong lại càng thêm tức giận, thiếu chút nữa thì té xỉu..."

Con ngươi Liễu Vi Dung co rụt lại, đột nhiên nàng nhớ đến thiếu chút nữa đã quên một sự kiện.

Xem ra trong khoảng thời gian này, do nàng ở lâu trong an nhàn, cho nên quên chuyện này.

Làm sao nàng lại không nhớ Liễu Tương Nhã trong nguyên tác sau khi sinh được trưởng hoàng tử, liền bị Thái hậu nương nương ghi thành do Phương quý phi sinh, nhưng do Phương quý phi không muốn, bất quá cuối cùng vẫn là ghi tên do nàng sinh.

Sau này Liễu Tương Nhã vì đoạt lại con trai, cùng Thái hậu, Phương Chỉ Doanh tiến hành một loạt công phòng chiến.

Vuốt ve cái bụng vẫn chưa to, Liễu Vi Dung nhấp đôi môi đỏ mọng, đáy mắt hiện lên một tia kiên quyết.

Không, nàng không muốn làm Liễu Tương Nhã thứ hai, con của nàng nhất định không thể bị đoạt đi!

"Hạnh Nhi, cảm ơn ngươi đã nói cho ta tin tức này! " Liễu Vi Dung rất cảm kích nhìn Hạnh Nhi, nếu nàng không nói, nàng còn không nhớ tới còn có chuyện này.

"Chủ tử, ngài đừng lo lắng, nói không chừng đây là Thái hậu nói giỡn, Quý phi nương nương cũng không phải là sẽ không sinh." Sau khi nói xong Hạnh Nhi lại có chút hối hận, cảm thấy không nên nói những chuyện này.

"Không phải không đúng, ta cảm thấy Thái hậu không phải đang nói giỡn, các ngươi biết thân thể quý phi nương nương vốn dĩ rất yếu đúng không?" Biết được trước tình tiết vở kịch làm cho Liễu Vi Dung có chút khổ sở.

Trong nguyên tác, Phương Chỉ Doanh không có sinh nở, cuối cùng chỉ có một cái kí danh là trưởng hoàng tử, bất quá, cuối cùng còn bị Liễu Tương Nhã đoạt lại.

Trong nguyên tác chính là một cuốn tình yêu cung đấu cẩu huyết, ban đầu nàng còn hết sức cao hứng với những tình tiết đại xung đột kịch liệt này, thế nhưng nhân vật chính lại đổi thành nàng, tất nhiên là không thể cảm thấy tuyệt vời nữa.

"Nô tỳ cũng cảm thấy Thái hậu không giống như nói đùa." Bạch Liên trầm ngâm nói, gật đầu phụ họa.

"Ừ, bất kể có phải là thật hay không, tốt nhất chúng ta nên phòng ngừa chu đáo thì hơn." Liễu Vi Dung nhớ lại trong nguyên tác Liễu Tương Nhã làm như thế nào, phát hiện biện pháp này vô dụng đối với nàng.

Con của nàng còn vững vàng sống ở trong bụng của nàng đây.

"Chủ tử, ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, hết thảy cứ để theo tự nhiên đi, cách ngày cấm túc kết thúc còn có bốn tháng nữa, đến lúc đó nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp tốt! " Bạch Liên thấy thần sắc chủ tử như đang cố gắng nén u sầu, liền an ủi.

Liễu Vi Dung suy nghĩ một chút cũng đúng, trước liền bỏ qua đi, thay quần áo đi ngủ.

Chờ Hạnh Nhi cùng Bạch Liên tắt đèn rời đi, nàng vào không gian lần nữa, hái quả đào đã chín gặm, gặm xong, từ trong rương lấy ra một quyển sách thuốc.

...............

Phượng Nghi cung, Hoàng hậu từ lúc Lý công công đem đồ ăn từ Ngự thiện phòng đến Nhu Phúc cung liền bắt đầu sai người theo dõi, cho đến ban đêm, Hoàng đế mang theo Tiểu Lý Tử đi Nhu Phúc cung, nàng gần như không thể tin vào lỗ tai của mình.

Không phải Đức quý nhân bị cấm túc sao?

Hai tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên đi đến Nhu Phúc cung?

Theo tai mắt của nàng ở Nhu Phúc cung biết được, là bởi vì Đức quý nhân tự mình xuống bếp nấu cơm cho Hoàng thượng ăn.

Nàng không cho đây là lý do, phi tử trong cung không có xuống bếp? Khẳng định là còn có nguyên nhân khác.

Khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lần này Hoàng thượng lại rời khỏi Nhu Phúc cung rất sớm, còn hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào Nhu Phúc cung, rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?

Không có ai biết.

Những tai mắt kia của nàng từ đều không đến được nhà chính, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Không thể làm gì khác hơn là để cho Tôn mama hạ mệnh cho tai mắt ở Nhu Phúc cung càng phải để ý nhiều hơn, có tình huống gì dị thường lập tức hồi báo.

Hoàng hậu vuốt ve cái bụng không có động tĩnh gì của mình, suy nghĩ thất thần.

Nàng ăn không ít đồ bồi dưỡng thân thể, tuy nói số lần nàng thị tẩm ít, mỗi tháng cũng chỉ có ngày mùng một, mười lăm là hai ngày, có lúc nàng dùng Tiểu công chúa để Hoàng đế để ý.

Số lần thị tẩm trong tháng không quá bốn ngày, thái y đều nói thân thể của nàng không có vấn đề gì.

Nhưng bụng vẫn không có động tĩnh.

Nàng cũng sắp điên rồi.

Bây giờ nàng còn có thể dùng dược thiện để khống chế chuyện mang thai của các nàng, nhưng thời gian dài, trong cung không ai mang thai, tất nhiên sẽ bị hoài nghi, nhưng bây giờ để cho các nàng mang thai, là vạn vạn không thể.

Trưởng hoàng tử nhất định phải từ trong bụng nàng sinh ra.

Không chỉ có một mình Hoàng hậu nghi ngờ, những nữ nhân khác trong hậu cung cũng mơ hồ.

Cho tới nay người bình tĩnh nhất là Phương quý phi lại hiếm thấy cười lạnh một cái, để cho tai mắt nhìn, cũng chưa có động tác gì.

Thủ đoạn của tỷ muội Liễu Thị đều cùng một kiểu, không có gì mới.

Bất quá bây giờ xem ra Lệ quý nhân so với Đức quý nhân kém cỏi hơn nhiều, đè ép một Huệ phi đã bị hủy dung, nghĩ lại trong đầu thật không đơn giản.

U Lan điện.

Thời điểm chạng vạng, Liễu Tương Nhã từ nơi Bích Thủy nhận được tin tức Hoàng thượng đến Nhu Phúc cung, không nhịn được, cầm khăn trên tay xé thành hai mảnh.

"Quả nhiên, nàng quả nhiên là khắc tinh của ta! Mẫu thân nói không sai! " Nàng cắn chặt môi dưới, tự lẩm bẩm.

Ngay cả khi bị cấm túc, còn có thể quyến rũ Hoàng thượng.

"Chủ tử, Hoàng thượng cũng không có ngủ lại, nghe nói chỉ dùng bữa tối rồi rời đi." Bích Thủy thấy sắc mặt chủ tử càng ngày càng kém, vội vàng trấn an nàng.

Ăn bữa tối xong liền rời đi?

Mi tâm Liễu Tương Nhã nhăn lại, ánh sáng trong mắt chớp lên: "Tiểu Cao Tử có nói cái gì chưa?"

Bích Thủy lắc đầu: "Tiểu Cao Tử không thể đi đến phòng chính, cho nên không biết chuyện gì xảy ra, có điều sau khi Hoàng thượng rời khỏi lại hạ lệnh cho hai hộ vệ trông chừng ở Nhu Phúc cung."

Lòng Liễu Tương Nhã trầm xuống, xem ra bên trong nhất định có bí ẩn, nàng mấp máy môi, phân phó Bích Thủy tiếp tục để cho Tiểu Cao Tử theo dõi.

Những ngày tiếp theo, nữ nhân hậu cung thiếu chút nữa đã đánh đổ nguyên bình dấm chua, cứ mỗi đêm Hoàng thượng lại đến Nhu Phúc cung dùng bữa tối, tuy rằng không có ngủ lại, chỉ là dùng bữa, cũng đủ để làm cho phi tần trong hậu cung từ đó đến nay vẫn chưa được gặp Hoàng thượng ghen tị đến phát cuồng.

Trái lại Thái hậu lại không có phản ứng gì, Hoàng đế yêu thích tài năng nấu nướng của Đức quý nhân, cũng không phải là sủng hạnh, sau đó rời đi, Hoàng đế cũng có khi sẽ thị tẩm những nữ nhân khác trong hậu cung.

Dù sao số lần Hoàng đế đến chỗ Chỉ Doanh là nhiều nhất.

Chẳng qua Đức quý nhân là người đầu tiên trong hậu cung, lại dùng trù nghệ để quyến rũ Hoàng đế.

Chỉ cần không độc sủng, nàng là mẫu hậu cũng không muốn quản nhiều, miễn tạo khoảng cách giữa mẹ con thì không tốt.

Duy nhất có một điều làm bà bất mãn, đến bây giờ hậu cung cũng chưa có ai mang thai.

Một tháng sau, truyền đến tin trù nghệ Đức quý nhân không tồi, đặc biệt là tay nghề ninh nước canh hầm, nữ nhân hậu cung bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Đức quý nhân dùng trù nghệ quyến rũ Hoàng thượng.

Vì thế, phi tần hậu cung liền hành động, Mộ Dung Triệt hạnh phúc, mỗi ngày đều có phi tần đưa đồ ăn, nước canh đến cho hắn.

Tử Thần điện.

Nghe Tiểu Lý Tử nói Thục phi hầm một chén canh gà đương quy đến, khóe miệng Mộ Dung Triệt giật giật, trực tiếp đem chén canh gà kia thưởng cho Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử vui mừng tạ ơn.

Mấy ngày nay, hắn rất hạnh phúc, mỗi ngày đều có canh bổ để uống.

Nhóm người phi tần hậu cung căn bản không biết tất cả canh hầm đều vào bụng của Tiểu Lý Tử.

Còn tưởng rằng Hoàng thượng uống nữa.

Đương nhiên Liễu Tương Nhã không có đem nước canh đến cho Mộ Dung Triệt, không phải nàng không muốn mà là Huệ phi hết sức để ý nàng, Liễu Tương Nhã đối với chuyện này rất bực mình, từ khi Huệ phi bị ái miêu của nàng hủy dung, vốn là một nữ nhân xinh đẹp ngay thẳng đảo mắt đã biến thành một người bạo lực.

Đặc biệt thời gian thỉnh an nàng mỗi ngày, Huệ phi đều gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo của nàng, nhìn đến khi làm cho lòng nàng sợ hãi, thời điểm Hoàng thượng điểm bài của nàng thì lại càng kinh khủng hơn.

Phật muốn uống máu của nàng, giống như muốn ăn gan uống máu của nàng vậy.

Trong lòng Liễu Tương Nhã lại không có cách đáp lại, lại không có biện pháp gì, nàng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn ngầm, ở bên ngoài lại không được, nàng chỉ có thể làm một nữ nhân biết phục tùng.

Mỗi ngày ru rú trong U Lan điện không được, để tránh cho ngày nào đó bị Huệ phi vì ghen tị mà tính kế.

May mắn nàng có ám trang (người nội gián đó), đối với chuyện phát sinh trong cung rõ như trong lòng bàn tay.

Nhu Phúc cung.

Sau ba tháng có thai bụng của Liễu Vi Dung cuối cùng cũng nhô lên, ở trong hậu viện nằm trên một cái giường lớn, bên cạnh có một cái bàn nhỏ, trên có mấy đĩa điểm tâm.

Liễu Vi Dung lười biếng nằm ở trên, Hạnh Nhi phe phẩy quạt tròn, gió nhẹ nhẹ thổi, mang theo một cảm giác khoan khoái, nghe Bạch Liên ở một bên nói người đưa thư nhớ kỹ phải đưa cho Mộ Dung Triệt, Liễu Vi Dung nheo hai tròng mắt lại, ăn điểm tâm, thưởng trà lài, vẻ mặt lười biếng, cực kỳ thích ý.

Ở phía xa cứ giờ tý Tiểu Cao Tử lại bận việc trong vườn rau, mắt thỉnh thoảng nhìn trộm gặp, không có chuyện lạ gì, liền bỏ qua rồi.

"Chủ tử, ngài là nữ nhân mang thai đẹp nhất nô tì từng gặp." Trần mama vừa thêu một đôi giày cho tiểu hài tử, nhìn dung mạo Liễu Vi Dung trắng hồng, da thịt vẫn mềm mịn như trước, nhịn không được tán thưởng.

Phải biết rằng cung phi sau ba tháng mang thai, trên mặt bắt đầu xuất hiện một chút tàn nhan, vì che dấu những thứ tàn nhan này, liền sử dụng son nước che dấu lại, lại không biết làm như vậy, sắc mặt càng không tốt.

Tuy rằng có một số khi mang thai không có xuất hiện tàn nhan thì sắc mặt cũng vàng như nến, không có trắng hồng giống như sắc mặt của chủ tử.

Hạnh Nhi cũng gật đầu đồng ý

Nàng cảm thấy hình như càng ngày chủ tử càng mỹ lệ hơn, làm cho người ta không thể dời mắt được.

Mỗi buổi tối khi Hoàng thượng đến khi nhìn về phía chủ tử ánh mắt càng ngày càng nhu hòa.

Căn bản không biết Hoàng thượng nhìn là bụng của Liễu Vi Dung.

"Nữ nhân mang thai đều là đẹp nhất! " Liễu Vi Dung thuận miệng đáp lại một câu, bưng nước ô mai lên uống một ngụm, cảm nhận cảm giác chua chua trong miệng, cả người thoải mái.

Bây giờ nàng không còn xuất hiện việc thích ngủ, cùng bệnh nôn nghén, không biết có phải là tác dụng của linh tuyền hay không.

"Đây cũng không phải là đúng." Trần mama lắc đầu, thấy chủ tử uống xong một chén nước ô mai nhỏ, lại thấy nàng khỏe mạnh, sau đó lại ở một bên bắt đầu làm quần áo cho trẻ nhỏ.

Trong khoảng thời gian này Hoàng thượng cũng không cho chủ tử đụng chạm đến chuyện thêu thùa, mỗi ngày chủ tử việc gì cũng không cần làm, chỉ ở trù phòng làm một chén canh hầm là được

Liễu Vi Dung cười cười, mỗi buổi tối nàng đều vào không gian một lúc, uống linh tuyền, ăn trái cây, có khi nghịch nước sông, thêm nữa hàng ngày Trần mama đều bắt mạch cho nàng.

Nàng cũng biết đứa nhỏ trong bụng mình rất khỏe mạnh.

Lúc này Bạch Liên đã đọc xong một đoạn sách, nhiệm vụ hôm nay cũng đã hoàn thành rồi.

"Trần mama, bà nói xem sau khi ta sinh đứa bé ra, có thể tự mình nuôi không?" Lông mày Liễu Vi Dung nhíu lại, vuốt ve bụng đã nhô lên của mình, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Cùng với Bạch Liên và Hạnh Nhi bàn bạc một tháng, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng cũng không có một cái nào thích hợp, không khỏi có chút buồn bực.

Tuổi bọn họ cũng còn quá nhỏ, không có kinh nghiệm phong phú, nên không nghĩ ra biện pháp tốt.

Trần mama sửng sốt, dừng tay đang thêu lại, hỏi trở lại một câu không xác định: "Có thể là được, nếu như chủ tử sinh cho Hoàng thượng trưởng hoàng tử, Hoàng thượng nhất định sẽ cho chủ tử thăng lên tần vị, đến lúc đó có thể nuôi dưỡng hoàng tử rồi."

Liễu Vi Dung cười khổ.

"Nếu như Thái hậu muốn ôm đi thì làm sao?" Bạch Liên liếc nhìn chủ tử, thay chủ tử mở miệng.

Hạnh Nhi nói cũng không phải không đúng, cho nên không báo cho Trần mama, Trần mama cũng không biết.

"Đúng vậy, đúng vậy, nếu như Thái hậu muốn ôm đi, chủ tử phải làm sao?" Hạnh Nhi cũng nói theo

"Thái hậu không thể nào nuôi dưỡng trưởng hoàng tử, Hoàng thượng cũng sẽ không cho phép." Trần mama cười nói, điểm này xem ra nàng hiểu rất rõ.

Trưởng hoàng tử làm sao có thể nuôi ở chỗ Thái hậu, đây là chuyện mà ở Đại Kiền chưa bao giờ có, nếu như Hoàng thượng không thích mẹ đẻ của trưởng hoàng tử thân phận quá thấp, sẽ ghi thành một vị phi tần cao hơn.

"Chủ tử, không cần lo lắng quá." Cuối cùng Trần mama lại an ủi một câu, chỉ sợ nàng không vui đến lúc đó đối với thân thể cũng không tốt.

"Trần mama, ta liền nói sự thật, ta nghe được tin Thái hậu muốn cho một quý nhân phân vị thấp sinh hoàng tử sau đó để cho Quý phi nuôi dưỡng, nếu như ta sinh được tiểu công chúa thì may, nhưng ngộ nhỡ lại là trưởng hoàng tử, ta sợ không giữ được."

Suy nghĩ một chút, Liễu vi Dung quyết định thẳng thắn với Trần mama.

Trần mama cả kinh, cau mày nói: "Chuyện này cũng rất khó xử lý, Thái hậu mà nhúng tay, chuyện này liền khó giải quyết, nhưng Quý phi nguyện ý nuôi dưỡng con của người khác sao?"

"Quý phi không muốn, nàng muốn tự mình sinh, nhưng thể cốt của thân thể nàng quá yếu, rất khó mang thai." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Vi Dung nhăn lại, nàng ước gì Phương Chỉ doanh có thể tự mình sinh, như vậy đến lúc đó vô luận như thế nào, đứa bé nàng sinh ra là hoàng tử hay công chúa, cũng có thể tự mình nuôi dưỡng.

Sinh hạ trưởng hoàng tử, nàng có thể thăng lên tần vị, sinh hạ công chúa mặc dù không thể thăng chức, nhưng tối thiểu có thể tự mình nuôi.

"Mang thai khó khăn, không có nghĩa là không mang thai được." Trần mama cười cười: "Trước kia nô tài từng hầu hạ qua sủng phi của tiên đế, thân thể nàng cũng yếu, cùng Quý phi nương nương không khác nhau lắm, chỉ có điều là cũng vẫn mang bầu."

Đương kim Hoài Dương vương chính là một ví dụ.

Tuy nói thân thể yếu đuối, nhưng dầu gì cũng đã trưởng thành, cũng không có uy hiếp gì, khi Hoàng đế Mộ Dung Triệt lên ngôi, thuận lợi lên ngôi Vương.

Hai mắt Liễu Vi Dung sáng lên, hiển nhiên cũng nghĩ đến vị mỹ nam bị bệnh trong nguyên tác Hoài Dương vương kia.

Đúng vậy, không có gì là không thể, Phương chỉ Doanh không phải vẫn muốn có một đứa con của mình sao.

Trước nàng nghĩ lệch phương hướng, trực tiếp làm cho Phương Chỉ Doang mang thai không phải được rồi sao.

Thế nhưng chuyện mang thai đứa nhỏ cũng không thể dễ dàng như vậy.

Chỉ là, khoé miệng Liễu vi Dung hơi mím, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, hiển nhiên nghĩ đến một biện pháp.

Thấy chủ tử lại nâng lên khuôn mặt tươi cười lần nữa, Trần mama cũng yên tâm, cho là nàng đã ví dụ làm cho nàng trấn an.

Mắt thấy mặt trời ngày càng lên cao, bên ngoài cũng càng ngày càng nóng, rất nhanh cũng đến cơm trưa, tâm tình Liễu vi Dung cực kỳ tốt trở lại phòng ngủ.

Ăn cơm trưa xong, Liễu Vi Dung cho Trần mama đi nghỉ, chỉ để lại một mình Hạnh Nhi.

Bạch Liên rất thức thời coi chừng ở cửa ra vào, quan hệ của Hạnh Nhi với bằng hữu rất thân kia là bí mật, kết hợp với buổi sáng tâm tình chủ tử tốt, nàng nghĩ có thể chủ tử muốn hỏi tình huống của vị bằng hữu kia.

Thật ra Bạch Liên đoán cũng không phải không đúng, Liễu Vi Dung gọi Hạnh Nhi vào quả thật cũng có liên quan đến vị bằng hữu kia.

Hạnh Nhi cũng là người thông minh, thấy chủ tử lưu lại mình nàng, sợ là có chuyện quan trọng muốn hỏi nàng, vì vậy lẳng lặng chờ đợi.

"Hạnh Nhi, vị bằng hữu kia ở chỗ Quý phi nghe được những lời nói trên?" Liễu Vi Dung nhìn bình hoa có những bông hoa hồng trên bàng, nhẹ giọng hỏi một câu.

Kể từ khi biết có ám vệ tồn tại, nàng cũng chú ý đến lời nói của mình, may mắn nàng có giác quan bén nhạy, nàng biết người đó ẩn thân sẽ không tiến vào trong phòng ngủ, đoán chừng là ẩn ở đầu xà ngang ở phòng ngoài.

Chỉ cần nhỏ giọng nói chuyện, hắn sẽ không nghe được.

"Có thể! " Hạnh Nhi gật đầu, sau đó liền làm một người tốt nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, có phải ngài muốn biết tình hình của Quý phi nương nương hay không?"

Liễu Vi Dung cả kinh, xem ra cô ấy với vị bằng hữu kia không đơn giản, chỉ là nàng sẽ không truy hỏi Hạnh Nhi là ai, thiết nghĩ đến thời điểm thích hợp nàng ấy sẽ tự nhiên nói cho nàng.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện quan hệ của Hạnh Nhi với bằng hữu này rất thân, lại không nói "hắn" hay "nàng".

Nếu như nói là "hắn", đoán chừng là một tiểu thái giám rồi.

Nàng ngước nhìn Hạnh Nhi kỹ một chút, thật ra thì dáng dấp Hạnh Nhi cũng rất đẹp, mặt trái táo tròn trịa, thời điểm cười lên mắt cong cong, khoé miệng còn có má lúm đồng tiền, hết sức ngọt ngào.

Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, chỉ là rất nhanh liền lướt qua trong đầu.

"Ừ, ngươi nhớ hỏi thăm vị bằng hữu kia về tình hình Quý phi nương nương dạo này nhé." Liễu Vi Dung từ phía dưới ngăn kéo lấy ra một hộp gấm, mở ra lấy một tờ ngân phiếu đưa cho Hạnh Nhi.

"Ngân phiếu này là phí cho sự vất vả của ngươi."

Hạnh Nhi vui vẻ nhận lấy ngân phiếu, vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ làm xong.

Liễu Vi Dung mím môi cười khẽ, Hạnh Nhi chính là có điểm đáng yêu này, tuy nói rất tham tiền, nhưng cũng chỉ có mức độ.

Chờ Hạnh Nhi rời đi, Liễu Vi Dung liền lấy cớ đi ngủ trưa, sai hai người giữ cửa, mình thì vào trong không gian lấy ra một quyển sách đã ngả vàng ghi những đơn thuốc.

Lật đến một tờ, nhìn chằm chằm đơn thuốc phía trên, khoé môi nhếch lên, khiến cho Phương Chỉ Doanh làm một cái bia cho nhiều người nhắm vào cũng không tồi, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net