Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tử Thần điện

Sắc mặt Mộ Dung Triệt âm trầm nhìn tấu sớ buộc tội chất đống như núi trước mặt, chợt vỗ mạnh bàn, hai mắt đỏ ngầu, hung hăng đem những tấu sớ này quét rơi xuống đất.

"Tốt, thật sự rất tốt, nói tiểu hoàng tử của trẫm là Thiên Sát Cô Tinh?" Mộ Dung Triệt giận quá hóa cười, muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi này giết hại hoàng tử của trẫm?

Thanh âm va chạm của tấu sớ khi rơi xuống đất làm Tiểu Lý Tử sợ hết hồn hết vía, lúc này thật là có người sắp xui xẻo.

"Hoàng thượng bớt giận, đây chắc chắn là có người bày mưu, ngài ngàn vạn lần đừng trúng kế!" Tiểu Lý Tử run run rẩy rẩy trấn an nói.

"Để mặc cho những lời đồn đãi này truyền ra, tiểu hoàng tử của trẫm sẽ bị giết hại!" Đôi mắt Mộ Dung Triệt nhíu lại, cố nén tức giận lạnh lùng nói,"Tra, kiên quyết tra cho trẫm, đợi chút, trước đem bắt giam quốc sư!"

Gương mặt tuấn tú nổi lên một tia sát ý tàn nhẫn, chủ mưu của lời đồn đãi xuất hiện lần này đã động đến sát tâm trong lòng hắn .

Quốc sư?

Mộ Dung Triệt cười lạnh, cũng chỉ là kẻ mưu cầu danh lợi thôi, nếu không phải là Đại Kiền Triều cần một tín ngưỡng, vị trí quốc sư này cũng sẽ không được thiết lập.

Chỉ là một con cờ, thế nhưng lại phản bội chủ nhân.

Hắn nhất định không biết bên cạnh mình luôn có ám vệ hoàng gia theo dõi, Tân Đế vừa đăng cơ, sẽ có thủ lĩnh ám vệ đến thần phục giám thị quốc sư.

Đây vốn là chuyện cơ mật, chỉ có Lịch Đại Hoàng Đế mới biết, bởi vì quốc sư là do Lịch Đại Hoàng Đế vì trấn an dân tâm nên làm ra một con rối thôi.

"Dạ!" Tiểu Lý Tử cố giả bộ trấn tĩnh đáp một tiếng, nếu như không nhìn thấy hai chân hắn run lên, còn tưởng rằng hắn thật trấn tĩnh đấy.

"Đi ra đi!" Mộ Dung Triệt đột nhiên hướng đại điện vốn không một bóng người nói.

Dứt lời, một bóng đen từ góc tối lặng yên không tiếng động đi ra, quỳ gối trước mặt Mộ Dung Triệt.

"Tra ra là ai chưa?"

"Hồi bẩm Hoàng thượng, bên kia truyền tin đến nói, một ngày trước khi xuất hiện lời đồn đại, Tả Tướng từng âm thầm đi tìm quốc sư." Bóng đen cung kính trả lời .

Tiểu Lý Tử kinh hãi, lại là Tả Tướng, len lén liếc mắt nhìn gương mặt âm lãnh của Hoàng thượng, than thầm, Tả Tướng thật đúng là lớn mật,

Khí lạnh quanh thân Mộ Dung Triệt chợt giảm xuống, trong mắt hiện ra lãnh mang, sát ý nghiêm nghị.

"Tốt, rất tốt, Tả Tướng, Tả Tướng thật tốt đối với trẫm!" Hiện tại hắn đã có ý muốn giết Tả tướng rồi.

Dĩ nhiên đây chỉ là suy nghĩ, dù sao lực ảnh hưởng của Tả Tướng quá lớn, có điều bãi nhiệm chức quan là việc hiện tại phải làm.

"Tìm người truyền ra lời đồn đãi khác lời đầu tiên, trẫm muốn lời đồn đãi chính đổi chiều." Nếu đã truyền khắp cả Kinh Thành, vậy thì dùng một lời đồn đãi về người khác đè xuống.

"Không biết Hoàng thượng muốn nô tài truyền lời đồn đãi gì ra ngoài?" Bóng đen cung kính hỏi.

Mộ Dung Triệt cười lạnh một tiếng, hai mắt nguy hiểm nheo lại: "Trước hết để cho Minh Viễn đại sư của Tướng Quốc Tự ra ngoài bác bỏ tin đồn, sau đó truyền ra ngoài nói quốc sư cùng Tả Tướng âm thầm cấu kết mưu phản, truyền ra lời đồn đãi không thật, tuyệt con cháu của trẫm ."

Lời này vừa nói ra, cặp mắt Tiểu Lý Tử trợn to, cả người rùng mình một cái.

Xem ra Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho Tả Tướng đại nhân.

Nét mặt bóng đen ngược lại không chút thay đổi, tâm tình không dao động chút nào.

"Nô tài tuân chỉ!"

Sau đó lặng yên không tiếng động biến mất.

"Hoàng thượng, không phải Minh Viễn đại sư của Tướng Quốc Tự đi xa rồi sao?" Tiểu Lý Tử cẩn thận nhắc nhở.

Mộ Dung Triệt lạnh lùng liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ai nói Minh Viễn đại sư đi xa rồi hả?"

Tiểu Lý Tử nhất thời hiểu, xem ra Hoàng thượng muốn lợi dụng danh tiếng của Minh Viễn đại sư để đạt được mục đích, Minh Viễn đại sư chính là cao tăng chân chính, quốc sư căn bản cũng không thể nào so sánh được.

Hoàng hậu vuốt bộ móng tinh xảo của mình, liên tục cười lạnh, Đức Quý nhân, lúc này xem ngươi chuyển mình thế nào, coi như ngươi sinh hạ trưởng hoàng tử thì như thế nào?

Một Thiên Sát Cô Tinh, dựa vào cái gì tranh đoạt vị trí kia?

Hiện tại nàng hi vọng lời đồn đãi này càng truyền càng đáng sợ, tốt nhất là không thể cứu vãn.

Không nghĩ tới phụ thân lại nghĩ ra biện pháp nhổ cỏ tận gốc như vậy, thật sự là quá tốt.

Chẳng những Hoàng hậu có ý định này, ngay cả Thục phi, Huệ phi họ cũng âm thầm trợ giúp một phen.

Liễu Tương Nhã từ chỗ tai mắt ngầm biết được xong, vui mừng thiếu chút nữa không kìm chế được cười to, Liễu Vi Dung, ngươi cũng có hôm nay!!

Liễu phủ

Sau khi Liễu Chi Hạo biết được lời đồn đãi bay đầy trời có liên quan đến tam nữ nhi của mình xong, thiếu chút nữa thì hộc máu, người nào ác độc như vậy, hãm hại nữ nhi của hắn? Nữ nhi của hắn mang thai có thể là trưởng hoàng tử, lúc này bị phá hủy, bị phá hủy. . . . . .

Trương thị thì âm thầm vui mừng, lần này con tiện nhân Liễu Vi Dung kia còn không chết? Ha ha!

Sau khi nàng biết được lời đồn đãi này, còn sai người đi âm thầm trợ giúp .

Từ An Cung

Trong lò hương khói hương nhan lượn lờ.

Sắc mặt Thái hậu có thể chảy ra nước, Thiên Sát Cô Tinh? Thật sự là buồn cười, chuyện tuyết tai này, còn nói đến tận Thiên Sát Cô Tinh, xem ra lúc này là có người không muốn Đức Quý nhân sống tốt, bất kể nàng có sinh ra trưởng hoàng tử hay không, đứa bé này cũng bị phế.

"Lưu mama, Hoàng đế phản ứng gì?"

Lưu mama nhỏ giọng hồi bẩm: "Hồi bẩm Thái hậu, Hoàng thượng biết được lời đồn đãi này thì rất giận dữ, sai người điều tra kỹ, hình như đã tra ra người giật dây, đang chuẩn bị phản kích."

Thái hậu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, vân vê Phật châu trong tay. "Vậy thì tốt!"

Chỉ là lời đồn đãi không phải dễ dàng ngừng lại như vậy, cho dù cuối cùng ngừng lại, ảnh hưởng đối với đứa bé của Đức Quý nhân vẫn như cũ không thể phai mờ, dụng tâm của người giật dây không thể nói là không độc.

Nhu Phúc cung

Liễu Vi Dung đã mang thai chín tháng rồi, Mộ Dung Triệt đã sớm đưa hai bà đỡ có thể tin ở Thiên Điện đến đây, còn chuẩn bị tốt hai bà vú .

Lời đồn đãi loan truyền xôn xao bên ngoài, nhưng Nhu Phúc cung không có bị một chút ảnh hưởng, như cũ nên làm cái gì thì làm cái đó.

Mấy ngày trước, Liễu Vi Dung không biết Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, thế nhưng cấm cửa Nhu Phúc cung, người ngoài không được tùy ý tiến vào, người ở bên trong không được tùy ý đi ra ngoài, xem ra là sợ có người động thủ vào thời điểm nàng sinh sao?

Liễu Vi Dung chỉ có thể nghĩ đến lý do này.

Bạch Liên cùng Hạnh Nhi, Trần mama, những cung nhân hầu hạ bên người Liễu Vi Dung bởi vì Mộ Dung Triệt ra lệnh cũng không đem chuyện lời đồn đãi nói cho nàng biết, để cho nàng an tâm dưỡng thai, cho nên Liễu Vi Dung hoàn toàn không biết gì cả.

"Chủ tử, cháo gà hầm cách thủy được rồi, nhân lúc còn nóng nên uống." Trần mama bưng một chén gà nóng hổi đi vào đặt trước mặt nàng.

Liễu Vi Dung thả tạp thư trong tay ra, nhân lúc còn nóng nhấp một hớp cháo gà, khen: "Trần mama hầm canh cách thủy uống càng ngày càng ngon."

"Chủ tử thích là tốt rồi!" Trần mama rất vui mừng nói.

Liễu Vi Dung uống xong cháo gà, đem chén canh để xuống, dùng khăn tay lau khóe miệng một cái, nhìn bão tuyết ở ngoài cửa sổ không ngừng rơi như cũ, thở dài nói: "Bão tuyết này sợ là kéo dài đến tháng bốn rồi."

"Lâu như vậy?" Trần mama cười cười, hỏi, "Làm sao chủ tử biết?"

Nếu thật sự kéo dài đến tháng tư, hiện giờ mới đầu tháng hai, chẳng phải là còn qua tháng sau?

Liễu Vi Dung thấy nàng không tin, cũng không để ý, chỉ là cười nói: "Ta đoán đấy!"

"Nói không chừng tháng này tuyết liền ngừng." Trần mama cười nói.

"Đúng vậy, tuyết này cũng rơi đã lâu!" Bạch Liên phụ họa nói.

"Nếu không mỗi ngày xúc tuyết cũng mệt chết đi được." Hạnh Nhi dẩu môi nói tiếp.

Liễu Vi Dung bật cười, chỉ là suy nghĩ một chút, buổi tối mỗi ngày Nhu Phúc cung này cũng sẽ tích lũy tuyết thật dầy, ngày hôm sau các nô tài phải dậy thật sớm xúc tuyết.

Lúc này trời rất lạnh, dễ dàng ngã bệnh.

Nhìn lại bụng mình đã nhô lên rất lớn, Liễu Vi Dung có chút sầu lo, "Mama, ngươi nói bụng của ta có phải quá lớn hay không? Ai không biết còn tưởng rằng ta mang song thai đấy."

"Lúc đầu nô tỳ cũng cho là chủ tử mang song thai" Hạnh Nhi cười hì hì chen miệng nói.

"Đó là chủ tử ăn ngon, bổ thì tốt hơn." Trần mama cười nói, ban đầu nàng cũng cho là chủ tử mang song thai, nhưng chẩn mạch qua, không có dấu hiệu song thai.

"Có thể quá bổ, không tốt cho việc sinh hay không?" Liễu Vi Dung nghĩ đến trong rất nhiều tiểu thuyết nói đứa bé được tẩm bổ quá nhiều, đến lúc đó cái đầu quá lớn, sinh không tốt, dễ dàng khó sanh, không biết có phải hay không?

"Chủ tử không cần lo lắng, đồ ăn ngài ăn, đều là nô tài tỉ mỉ chuẩn bị, không cần lo lắng quá bổ, không tốt cho sinh, cộng thêm thể cốt của chủ tử khỏe mạnh, sẽ không có vấn đề gì." Trần mama thấy trên mặt chủ tử xuất hiện sự lo âu, vội vàng giải thích.

"Trần mama nói như vậy, ta an tâm rồi." Liễu Vi Dung suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nghe Trần mama, nếu Trần mama nói không có vấn đề, nàng lại không có kinh nghiệm, cần gì lo sợ không đâu đấy.

Sầu lo trên mặt nhất thời tản đi, cả người xem ra cực kỳ có tinh thần.

Trần mama thấy thế cười cười, Bạch Liên cùng Hạnh Nhi mím môi cười khẽ.

Ngay tại thời điểm Liễu Vi Dung chờ đợi chuyển dạ, lời đồn đãi bên ngoài lại vòng vo một hướng gió, mọi người đều bị đánh trở tay không kịp, thì ra những lời đồn đãi trước kia đều là Tả Tướng cùng quốc sư cấu kết thả ra, mọi người đều than thở không dứt.

Tả Tướng là phụ thân của đương kim Hoàng hậu, đến nay Hoàng hậu nương nương cũng không sinh hạ một hoàng tử, dụng ý không cần nói cũng biết.

Tả Tướng cùng quốc sư đây là muốn phá hủy một đứa bé chưa ra đời, dụng tâm hiểm ác làm người ta giận sôi.

Minh Viễn đại sư đã nói, căn bản không có chuyện Thiên Sát Cô Tinh, mặc dù tuyết tai này khó gặp, nhưng sẽ dừng lại vào tháng năm năm nay, cái gì Thiên Sát Cô Tinh giáng thế, chỉ do một bên nói bậy nói bạ, là có tâm tư tạo tin đồn nói xấu.

Minh Viễn đại sư là ai?

Đây chính là cao tăng đắc đạo, làm sao một quốc sư có thể so sánh? Hơn nữa quốc sư đó cho đến bây giờ không có làm chút gì, chưa đủ để tin.

Vì vậy lời đồn đãi xuất hiện xu thế nghiêng về một bên.

Dân chúng đều đồng tình báo đáp đối với Đức Quý nhân, chinh phạt Tả Tướng, cho là hắn không xứng đứng đầu quan văn, cộng thêm Hoàng đế lại trợ giúp một tiếng, mọi người cũng đều biết lều lớn phòng trồng rau là do Đức Quý nhân làm ra đầu tiên, do Hoàng thượng mở rộng .

Lều lớn phòng trồng rau ở nơi tuyết tai này phát huy tác dụng to lớn không cần nói cũng biết.

Cho nên, danh vọng của Hoàng đế cùng Vi Dung ở dân gian càng ngày càng cao.

Vì vậy lời đồn đãi hoàn toàn thay đổi hướng gió.

Mộ Dung Triệt càng thêm mượn gió mà lên, đao sắc chém loạn, lập tức lấy mưu hại hoàng tự, kích động lòng dân gây chuyện làm tội bãi nhiệm chức quan của Tả Tướng, quan viên phụ thuộc Tả Tướng cũng không dám ra ngoài vì Tả Tướng nói chuyện.

Chém đầu quốc sư ngoài đường phố thị chúng, bởi vì không có tra được chuyện này cùng Hoàng hậu có liên quan, cho nên Hoàng hậu chỉ bị cấm túc trong Phượng Nghi cung ba tháng, trong lúc cấm túc, sự vụ trong cung do Thục phi, Huệ phi, Đoan phi, Hiền phi tứ phi toàn quyền tiếp nhận.

Lúc này, cây trụ cột là phụ thân sụp đổ, nguyên khí nhà mẹ đẻ tổn thương nặng nề, cộng thêm lại bị cấm túc ba tháng, cung quyền bị phân đến trong tay tứ phi, tuy chỉ có ba tháng, nhưng ba tháng đủ để họ rải người nằm vùng của mình, Hoàng hậu giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

Chức vụ Quốc sư này mượn cớ do chuyện này bị Mộ Dung Triệt huỷ bỏ, không bao giờ thiết lập chức quốc sư nữa.

Chuyện lời đồn đại đến đây hạ màn.

Sự tình chuyển tiếp đột ngột, các phi tần trong cung đều choáng váng, vốn là họ còn đang mong đợi Hoàng thượng sẽ xử trí Đức Quý nhân như thế nào, hiện giờ lại giúp đỡ Đức Quý nhân.

Các nàng hận đến muốn chết.

Lại để Đức Quý nhân tránh thoát một kiếp.

Đức Quý nhân thật sự là phúc lớn mạng lớn, mỗi lần gặp dữ cũng hóa lành.

Thái hậu mặc dù vừa ý đối với việc Hoàng đế đem lời đồn đãi chìm xuống, nhưng đối với việc hắn nâng Đức Quý nhân lên, lại hết sức không thích, thậm chí còn tức giận, rốt cuộc Hoàng đế có đem mẫu hậu là nàng này để ở trong mắt hay không?

Chuyện lều lớn trồng trọt nên lấy dưới danh nghĩa Chỉ Doanh mới đúng.

Như thế có thể thấy được Thái hậu thiên vị như thế nào.

Lời đồn đãi giải quyết xong, Nhu Phúc cung liền bỏ lệnh cấm.

Lúc Liễu Vi Dung biết chuyện này, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ, thì ra là nàng không biết, mình đang ở Quỷ Môn quan chạy một vòng.

Mộ Dung Triệt bảo vệ nàng, mặc kệ có phải là vì đứa bé trong bụng hay không, cũng làm cho tâm bình tĩnh của nàng nổi lên một tia gợn sóng.

Có một người gánh vác, người nam nhân bởi vì nữ nhân che gió che mưa, là ước mơ tha thiết của tất cả nữ nhân.

Chớ nói chi là người nam nhân này còn là người có quyền thế nhất, anh tuấn nhất trong thiên hạ.

Có điều hiện tại Liễu Vi Dung chỉ là bị cảm động, có chút động lòng mà thôi, ở sâu trong nội tâm của nàng, sẽ không dễ dàng động tình đối với Đế Vương.

Dù sao lòng vua khó dò, nói yêu trước, ngươi liền thua.

Cho nên mặc dù Liễu Vi Dung động lòng, nhưng không có ý định đem tình cảm chính mình đưa đi mất.

Vuốt ve bụng nổi lên cao cao của mình, đáy mắt Liễu Vi Dung một mảnh nhu hòa.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, rất nhanh đến cuối tháng hai, mấy ngày nay, bởi vì Liễu Vi Dung sắp lâm bồn, buổi tối Mộ Dung Triệt thường tới Nhu Phúc cung ngủ lại, vì thế Thái hậu có lời oán thán.

Cháu gái nàng cũng mang thai Long tự, mỗi ngày Hoàng đế chỉ là có lệ đi qua nhìn một chút, cũng không sao rồi.

Thật ra thì Thái hậu cũng không muốn Mộ Dung Triệt ngủ lại nơi của Phương Chỉ Doanh, dù sao thân thể cháu gái mình quá mức suy yếu, một... không... một chút sẽ chảy mất đứa bé.

Chỉ là nàng càng muốn Hoàng đế ở lại chỗ cái khác phi tần khác, vì hoàng gia khai chi tán diệp.

Bởi vì chuyện này, nàng và Hoàng đế lại nhiều lần ồn ào không vui.

Cuối cùng chỉ có thể buông tha.

Sau khi trải qua lời đồn đãi này vây cánh Hoàng đế càng thêm dầy dặn rồi.

. . . . . . . . . . . .

Không khí trong Nhu Phúc cung rất khẩn trương, ngưng trọng.

Thái y nói rồi, Đức Quý nhân sẽ lâm bồn nội trong mấy ngày này.

"Chủ tử, ngài chuyển dạ vào ba ngày này, bất luận là ngày nào cũng đều là ngày tốt." Sắc mặt Bạch Liên vui mừng nói.

"Cái gì ngày tốt?" Liễu Vi Dung tò mò hỏi.

Bạch Liên rất kinh ngạc nhìn chủ tử, chủ tử không biết?

Hạnh Nhi ở một bên cười nói: "Chủ tử, ngày một tháng ba tới ngày ba tháng ba, ở âm lịch là ngày gì? Đây chính là mồng một tháng hai, mồng hai tháng hai, mùng ba tháng hai âm lịch, đều là ngày thật tốt."

"Đúng vậy, mồng một tháng hai Long mở mắt, mồng hai tháng hai Long Sĩ Đầu, mùng ba tháng hai Long xuất mồ hôi." Bạch Liên nói tiếp.

Liễu Vi Dung trợn to hai mắt, còn có cách nói này?

"Chỉ là nô tỳ hy vọng chủ tử sinh hạ tiểu hoàng tử vào ngày hai tháng hai Long Sĩ Đầu, cũng chính là ngày mai nhất, Long Sĩ Đầu, thật tốt, điềm lành!" Mặt Hạnh Nhi mong đợi nhìn bụng chủ tử.

"Làm sao có thể chắc chắn lúc nào thì sinh?" Liễu Vi Dung bật cười.

Hiện tại cũng đã chạng vạng tối, nàng không có cảm thấy thai máy, ngày Long mở mắt là không thể nào, về phần ngày Long Sĩ Đầu, nàng cũng không dám nghĩ, bởi vì nàng căn bản không có dấu hiệu muốn sinh.

Vào những thời điểm khác đứa bé cũng rất an tĩnh thật biết điều, chỉ có ban ngày, lúc Bạch Liên đọc sách mới làm ầm ĩ vui mừng, nhiều tháng tới nay như vậy, phản ứng nôn nghén của nàng hết sức thấp, không biết có phải nguyên nhân do thường uống Linh tuyền hay không.

Chỉ là hơn một tháng qua lúc gần sinh này, buổi tối, lúc nàng ngủ bắp chân sẽ thỉnh thoảng rút gân, thật may là hiện tại buổi tối nàng đều không vào không gian, Mộ Dung Triệt ở đây, hắn sẽ giúp nàng xoa chân hóa giải, thời điểm hắn không có ở đây, liền do Bạch Liên thay thế.

Chỉ là, lúc Mộ Dung Triệt giúp nàng xoa chân, bởi vì nguyên nhân mang thai, thân thể rất là nhạy cảm, luôn dễ dàng động tình, cho nên đã làm hai ba lần, làm hại nàng buổi sáng mắc cỡ đỏ mặt cũng không dám đối mặt với ánh mắt không đồng ý của Trần mama.

Về phần Mộ Dung Triệt, người ta không thèm nhìn vào Trần mama.

Gần ngày sinh chừng mười ngày, Mộ Dung Triệt cũng giúp nàng xoa chân, chỉ là cũng rất khắc chế, không có khơi lên dục vọng muốn nàng.

Đêm nay, vừa ngủ yên không bao lâu, bắp chân Liễu Vi Dung lại rút gân, vừa lúc tối nay Mộ Dung Triệt ngủ lại nơi này, thấy nàng khó chịu co rút chân, cũng biết chân của nàng rút gân.

Mộ Dung Triệt rất nhanh đã nhận ra, quan tâm hỏi một câu: "Chỗ nào?"

"Bên phải!" Liễu Vi Dung chịu đựng đau đớn, hít một hơi nói.

Mỗi lần chuột rút đều hành hạ nàng đến hết sức khổ sở.

Uống nước Linh tuyền cũng không hữu dụng, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ là Trần mama nói chuyện này là rất bình thường.

Mộ Dung Triệt nghe vậy, hai bàn tay to nhanh chóng sờ lên bắp chân phải của nàng, thuần thục xoa.

Một hồi lâu qua đi, bắp chân rốt cuộc không rút gân nữa, Liễu Vi Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi rịn trên trán, mở miệng nói: "Đa tạ Hoàng thượng, có thể, tỳ thiếp không sao."

Nhưng tay Mộ Dung Triệt cũng không có rút lui, mà là bắt đầu hướng trên đùi vê đi. . . . . .

Mặt Liễu Vi Dung đỏ lên, nàng biết Mộ Dung Triệt muốn nàng.

Nhưng hôm nay thật sự không được, hai ngày nữa nàng sẽ sinh.

"Hoàng thượng, hai ngày nữa tỳ thiếp sẽ sinh, không thể cái đó." Liễu Vi Dung bị động tác của hắn làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt, thở dốc ngăn cản.

Tay Mộ Dung Triệt dừng lại, thu tay lại, sau đó ôm lấy nàng ngủ, Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, nàng cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó chảy ra, mặt nàng bạo hồng, có chút không dám tin, không thể nào, Mộ Dung Triệt cũng thu tay lại rồi, nàng báo đáp ân tình động.

Chỉ là rất nhanh, nàng liền bỏ đi cái suy đoán buồn cười này, bởi vì bụng nàng bắt đầu co rút đau đớn, trong bụng truyền tới co rút đau đớn làm cho nàng dùng sức nắm chặt tay Mộ Dung Triệt.

"Hoàng thượng, tỳ thiếp. . . . . . Tỳ thiếp muốn sinh. . . . . . Gọi bà đỡ. . . "

Mộ Dung Triệt nghe vậy, trong lòng kinh hãi, lập tức đứng dậy hướng Tiểu Lý Tử phía ngoài cấp bách quát: "Tiểu Lý Tử, nhanh đi gọi bà đỡ tới đây, truyền thái y. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net