Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Liễu Vi Dung khóc đến mức suýt chút nữa thì ngất đi, tiểu bảo bảo đáng yêu của nàng tại sao lại bị ôm đi rồi.

Không phải Phương Quý phi đã hoài thai rồi sao?

Cuối cùng Thái hậu muốn làm gì?

Cứ nghĩ đến chuyện về sau không còn nhìn thấy tiểu bảo bảo béo trắng đáng yêu, Liễu Vi Dung luống cuống, nước mắt rơi xuống lộp bộp.

"Chủ tử, người đừng khóc nữa, phụ nữ khi ở cữ không thể khóc......" Trần mama nóng nảy, vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.

Liễu Vi Dung đành phải cố kìm nước mắt, ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Trần mama.

"Trần ma ma, có phải là phân vị ta quá thấp hay không, cho nên Thái hậu mới đem tiểu hoàng tử của ta đi?'

Trần mama nhíu mày suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: "Theo như nô tài thấy, chắc là không phải, có lẽ Thái hậu nương nương chỉ muốn nhìn tiểu hoàng tử một chút mà thôi?"

"Thế nhưng cũng không cần mang theo cả bà vú đi chứ...." Liễu Vi Dung cắn môi cãi lại.

Thế còn ý tứ của Hoàng thượng thế nào? Hình như là không có khả năng, đoán chừng là do ý tứ của một mình Thái hậu.

Trần mama trầm mặc.

"Chủ tử, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, nô tài nghĩ là, Hoàng thượng cũng không thể cho Thái hậu nuôi dưỡng trưởng hoàng tử, còn có Phương Quý phi đã hoài thai, không thể ghi là danh nghĩa của nàng."

Liễu Vi Dung ngẫm lại cũng đúng, chỉ có thể áp chế nỗi nhớ và sự nóng lòng của mình vào đáy lòng, chờ Mộ Dung Triệt qua đây.

Lấy địa vị thân phận của nàng, muốn lấy tiểu bảo bảo từ trong Thái hậu về là không có khả năng, nàng cũng không phải Liễu Tương Nhã, trong tay có nhân mạch, bản thân lại có tâm cơ, nàng chỉ có thể trông cậy vào Hoàng thượng mà thôi.

Từ An cung.

Nội điện, một loạt chậu than được đốt lên, dễ chịu ấm áp.

Thái hậu thuần thục ôm tã lót (là cái địu con ý mọi người, có thể hiểu như là thay cho đứa trẻ) từ trong tay Lưu mama, từ ái nhìn hai mắt tiểu bảo bảo trong tã lót mở ra, Đức quý nhân này lại sinh ra, nhìn xem, tiểu hoàng tử này trắng trẻo mập mạp, nghĩ đến ba ngày tắm lễ trước tiếng khóc rất to, vừa nghe tiếng liền biết là vô cùng khỏe mạnh.

Cặp mắt to tròn đen nhánh như trái nho lại không có tiêu cự, nhìn tới nhìn lui, cái mũi nhỏ hơi động, lại vẫn thường gọi là tiểu bào bào, cũng không khóc, không náo.

Có thể là do mới vừa bú sữa xong.

Thái hậu rất yêu thích đứa bé này, trên mặt đều tươi cười, ôm tiểu hoàng tử không buông tay.

"Lưu mama, ngươi xem mặt mày đứa nhỏ này, có rất nhiều điểm giống Hoàng thượng...." Thái hậu nói thao thao bất tuyệt.

Hoàng đế vừa vào liền nhìn thấy tình cảnh hài hòa này, đối với việc mẫu hậu ôm Đại hoàng tử đi hết sức không thích, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này, mày kiếm thâm thúy nhếch lên, Thái hậu vừa thấy Hoàng đế đến đây, cười kêu hắn nhanh qua đây.

Đoàn người Lưu mama vội vàng hành lễ với Hoàng đế.

"Hoàng thượng, ngươi nhìn xem bộ dáng của Tiểu hoàng tử rất dễ thương, giống như ngươi trước đây vậy." Thái hậu từ ái nhìn Đại hoàng tử, cười nói.

Mộ Dung Triệt nhìn cũng gật đầu, mỗi ngày hắn đều đi qua nhìn nhi tử của mình, thật sự là càng ngày càng giống, thời điểm khi mới sinh khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn, hiện tại lại hoàn toàn nẩy nở rồi.

"Uhm, mẫu hậu nói phải!" Mộ Dung Triệt nói xong, nhịn không được vươn ngón tay ra chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đáy mắt hiện lên ý cười.

Tiểu hoàng tử bị phụ hoàng vô lương tâm làm đau, nước mắt lưng tròng, miệng nhỏ mở ra, lớn tiếng khóc oa oa.

Mộ Dung Triệt thấy hắn khóc, tâm tình hết sức vui vẻ. (ba đểu!!!!!!)

Mỗi ngày hắn đều thích trêu đùa hài tử.

"Hoàng thượng..." Thái hậu trừng mắt trách cứ liếc nhìn Hoàng đế một cái, vội vàng lắc tay của tiểu hoàng tử đang sợ, đúng là tiểu hoàng tử không thèm mua sổ tính nợ, vẫn khóc lớn oa oa như cũ, khóc đến mức làm cho Thái hậu tan nát cõi lòng rồi.

"Hoàng thượng, xem chuyện tốt của ngươi kìa." Thái hậu nổi giận.

"Mẫu hậu, người không biết là tiếng khóc của Đại hoàng tử cực kỳ to sao?" Mộ Dung Triệt tuyệt không lo lắng, nhàn hạ nói một câu, thiếu chút nữa làm Thái hậu tức chết.

Kỳ thật lần đầu tiên đùa làm cho tiểu hoàng tử khóc xong, hắn cũng rất lo lắng, không biết làm sao dỗ hắn, về sau nhận ra chỉ cần nắm lấy tay nhỏ của hắn không rời, hắn sẽ nở nụ cười.

Hắn cảm thấy chuyện trêu chọc nhi tử rất vui, mỗi ngày đều trêu chọc hắn một hồi như vậy.

"Đừng khóc, đừng khóc, cháu ngoan của ai gia, đừng khóc nữa!" Thái hậu đau lòng dỗ mà trưởng hoàng tôn vẫn khóc lớn như cũ.

Sau cùng Mộ Dung Triệt thấy hắn khóc đã đủ lâu, cũng có chút đau lòng, vươn bàn tay to nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, tiểu hoàng tử bỗng dưng ngừng khóc, mở to hai mắt đẫm lệ long lanh, tay nhỏ bé lay bàn tay to của Mộ Dung Triệt, nhìn Mộ Dung Triệt cười khanh khách. (cái này gọi là hổ phụ sinh hổ tử, bố đểu con còn đểu hơn )


Trong nháy mắt, sắc mặt Mộ Dung Triệt trở nên nhu hòa.

Thái hậu nhìn thấy một màn như vậy thì rất kinh ngạc.

Làm như vậy thì không khóc nữa? Lưu mama cũng kinh ngạc.

"Hoàng thượng, tại sao đứa nhỏ này lại nghe lời ngươi nói như vậy?" Thái hậu thấy rất lạ liền lạnh lùng nhìn nhi tử, có chút thấy thú vị đối với việc Tôn nhi thân thiết với hắn như vậy.

"Hắn thích trẫm!" Khóe miệng Mộ Dung Triệt nhếch lên, lấy tay trêu chọc bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu hoàng tử, trong lòng vô cùng vui vẻ trả lời.

Chờ khi hắn mệt mỏi, ngủ rồi, tay nhỏ bé vẫn lay lay ngón tay Mộ Dung Triệt, như là không muốn xa rời.

Mộ Dung Triệt cũng không biết tại sao con trai của mình lại dính hắn như vậy, nhưng thật ra là vì hắn thường dùng cơm ở Nhu Phúc cung, uống trà do Liễu Vi Dung pha, trên người còn vương lại chút linh khí.

Tiểu hài tử đối với linh khí rất nhạy cảm, cho nên mới xuất hiện tình huống kì lạ như vậy.

"Mẫu hậu, tại sao người lại đem Đại hoàng tử ôm đến Từ An cung?" Mộ Dung Triệt thấy nhi tử đã ngủ thiếp đi, liền bắt đầu lạnh lùng hỏi Thái hậu, trong lòng có chút cảnh giác, chỉ sợ bà nói muốn bảo dưỡng (nuôi nấng chăm sóc) trưởng hoàng tử.

Không có con trai trưởng, thân phận trưởng hoàng tử là cao nhất.

Hắn vốn cũng không muốn nâng cao thêm lợi thế ở nhà ngoại khiến cho họ thêm kiêu căng nữa, nếu như Phương gia vẫn khiêm tốn, nhưng từ khi hắn lên ngôi thì càng thêm phách lối.

Chớ nói chi hiện tại, còn một lần nữa cản trở hắn ban bố chính sách mới.

Thái hậu thấy Hoàng đế có thái độ này, cảm thấy lạnh sống lưng, cười khổ, bà chỉ muốn ẵm tôn tử, nhìn Tôn Tử một chút mà thôi, không phải ngay cả cái này Hoàng đế cũng sẽ đề phòng chứ.

Mấy ngày nay bà cũng biết chuyện Phương gia gây nên, bởi vì Tả tướng đổ, tân Tả tướng mới nhậm chức thế lực còn quá yếu, cho nên Hữu Tướng cùng Phương gia, Phiêu kỵ đại tướng quân tạo thành cục diện ba chân đỉnh.

Dĩ nhiên là Phương gia đỗ trạng nguyên.

Ở triều phụ mẫu Phương gia trực tiếp làm khó Hoàng đế, làm ngay cả Thái hậu như bà cũng hết sức thất vọng, trước kia vì Phương gia, bà cùng Hoàng đế hết sức xa cách, hiện giờ nàng chỉ muốn hàn gắn mối quan hệ này.

Bà sai người đưa một phong thư đến cho Phương gia, trong đó bà khuyên ca ca, về phần chuyện có nghe hay không, cũng không phải chuyện bà có thể quản lý.

Bà hiện tại hi vọng, cũng không sống được mấy năm nữa, chỉ muốn hưởng thụ niềm vui thú của tuổi già là cùng cháu chơi đùa.

"Hoàng thượng, chuyện Phương gia, ai gia cũng không muốn xen vào nữa, ai gia rất yêu thích Tôn nhi này, thấy hắn, ai gia liền nhớ đến Hoàng thượng khi còn nhỏ, có điều ngươi yên tâm, ai gia sẽ không bảo dưỡng hắn, chỉ muốn để hắn ở Từ An cung một tháng, chờ hết một tháng, Đức quý nhân cũng ở cữ xong, tấn phong, sau đó sẽ đưa trở về!"

Đây là Thái hậu đang trưng cầu ý kiến Mộ Dung Triệt.

Đáy mắt Mộ Dung Triệt thoáng qua một tia kinh ngạc, tại sao mẫu hậu lại thay đổi lớn như vậy? Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, quyết định trước gật đầu đáp ứng đã.

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm.

Bà cười nói: "Hoàng thượng đã có tên nào hay đặt cho Đại hoàng tử chưa?" Tên của hoàng tử sẽ được tuyên bố vào bữa tiệc đầy tháng, tuy nhiên Thái hậu muốn biết trước.

"Ừ, gọi là Mộ Dung Diệu." Khóe miệng Mộ Dung Triệt khẽ nhếch, thật ra ngay từ khi mang thai ba tháng liền đặt tên cho tiểu hoàng tử rồi.

Khi đó hắn nghĩ ra hàng trăm cái tên, cuối cùng chọn tên này.

Đủ để thấy hắn coi trọng đứa con trai này thế nào.

"Mộ Dung Diệu, Diệu Nhân, không tệ!" Thái hậu cười gật đầu.

Sau đó mẹ con hai người lại nói chuyệt một chút, Mộ Dung Triệt cũng cảm nhận được thay đổi của Thái hậu, thần sắc lạnh nhạt cũng phai nhạt đi không ít.

Chờ Mộ Dung Triệt rời đi, Thái hậu khẽ mỉm cười.

Có điều nghĩ đến sáng nay khi Phương Chỉ Doanh biết Liễu Vi Dung sinh ra trưởng hoàng tử, bị động thai khí, nụ cười trên mặt lại thu lại.

Thân thể Chỉ Doanh quá yếu, còn mang thai như vậy cũng không biết chịu được không.

Vừa nghĩ đến tình huống Phương gia hiện tại, bà lại nhức đầu.

Hi vọng Hoàng đế nể mặt bà mà tha cho Phương gia một con đường.

........................

Nhu Phúc cung.

Lần đầu tiên Mộ Dung Triệt không có tuân theo quy củ, trực tiếp vào phòng sinh.

Tiểu Lý Tử cũng không dám cản trở, Trần mama, Hạnh Nhi và Bạch Liên ở trong phòng sinh, đến lúc nhìn thấy Hoàng thượng đang đi vào, ngây ngẩn cả người, tỉnh hồn lại vội vàng hành lễ.

"Không cần đa lễ, các ngươi cũng lui ra ngoài đi." Mộ Dung Triệt thản nhiên nói.

Trần mama còn muốn nói về quy củ linh tinh, lại bị Mộ Dung Triệt lạnh lùng trừng mắt, còn chưa nói liền nuốt trở vào.

Vội vàng cùng Hạnh Nhi và Bạch Liên đi ra ngoài.

Liễu Vi Dung thấy Mộ Dung Triệt đi vào, giật mình, hắn không để ý quy củ đi vào phòng sinh, nhìn lướt qua, lại không thấy Tiểu bảo bảo, không khỏi có chút thất vọng.

Lòng cũng trầm xuống.

"Hoàng thượng, tại sao ngài lại vào đây? Tiểu hoàng tử đâu?" Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Triệt, sẽ không phải bị Thái hậu ôm đi rồi chứ?

Nếu như vậy, thật sự nàng sẽ khóc đến chết.

"Trẫm ghé thăm nàng một chút." Mộ Dung Triệt ngồi ở mép giường, thấy trên mặt nàng tràn ngập lo lắng, nắm lấy tay nàng: "Diệu ở chỗ mẫu hậu, tháng sau sẽ đưa về."

"Thật sự có thể trở về sao?" Hốc mắt Liễu Vi Dung ửng đỏ, cầm lấy tay hắn, có chút lo được lo mất hỏi lại.

Không phải là nàng lo lắng nhiều, mà là trong nguyên tác, Thái hậu cũng ôm hài tử của Liễu Tương Nhã đi, cuối cùng ghi lại dưới danh nghĩa Phương Chỉ Doanh.

Mộ Dung Triệt cầm tay nàng, cười nhạt nói: "Đừng lo! Tháng sau, trẫm sẽ sai người đem Diệu về đây cho nàng."

Thật ra thì đối với việc Thái hậu đột nhiên thay đổi thái độ, hắn còn rất hoài nghi.

Thời gian một tháng nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Nếu như mẫu hậu thật sự sẽ không dính đến chuyện của Phương gia nữa, không đánh chủ ý lên trưởng hoàng tử, sau này nhìn mặt mẫu hậu, hắn cũng sẽ mở một con đường cho Phương gia.

Nghe được Hoàng thượng bảo đảm, mặc dù hơi bất mãn, nhưng nghĩ đến bảo bảo còn có thể trở về, lại cảm thấy nhịn một tháng cũng không phải là quá khó khăn.

Dù sao nàng cũng đang ở cữ, có điều cứ như vậy, buổi tối không thể len lén ôm tiểu bảo bảo vào không gian chơi.

"Diệu? Hoàng thượng đặt tên cho tiểu hoàng tử sao?" Nàng nghĩ đến mới vừa rồi Mộ Dung Triệt nói đến tên Diệu, chẳng lẽ là tên của tiểu bảo bảo?

Không phải tháng sau mới đặt tên sao?

"Ừ! Mộ Dung Diệu!" Khóe miệng Mộ Dung Triệt nhếch lên.

"Đại danh Hoàng thượng lấy, tì thiếp có thể lấy cho Diệu một nhũ danh được không?" Hai tròng mắt Liễu Vi Dung tỏa sáng nhìn Mộ Dung Triệt.

Mộ Dung Triệt trầm mặc một hồi, mới gật đầu: "Có thể."

"Vậy gọi là Đoàn Đoàn, được không?" Nàng hưng phấn nói.

Đoàn Đoàn, nghe rất dễ thương.

Khóe miệng Mộ Dung Triệt giật giật, trưởng hoàng tử của hắn sao có thể có một nhũ danh ngây thơ như vậy.

"Không được, nhũ danh này không tốt, vậy kêu là Diệu đi."

"Có cái gì không tốt, hiện tại tên Diệu dùng bên ngoài, gọi Đoàn Đoàn nhiều hình tượng." Liễu Vi Dung mất hứng, nàng nghĩ được tên dễ nghe như vậy lại bị gạt bỏ mất.

"Sau này Diệu sẽ oán nàng."

"Đến lúc đó tì thiếp gọi hắn, hắn không lên tiếng chính là không phản đối, làm sao có thể oán tì thiếp đây?" Liễu Vi Dung nháy mắt giảo hoạt cười một tiếng.

"...." Mộ Dung Triệt hết ý kiến, Diệu chưa nói chuyện được, phản đối được thì mới có quỷ.

Có điều thấy nàng kiên trì, cũng không nói thêm cái gì.

Dù sao phụ hoàng này đã vì hắn tranh thủ qua, đến lúc đó lời oán của hắn, liền oán mẹ ruột của hắn đi.

"Một tháng sau là bữa tiệc đầy tháng của Diệu, trẫm sẽ tuyên bố tấn phong cho nàng, đến lúc đó nàng chuẩn bị một chút." Mộ Dung Triệt nhắc nhở nàng một câu.

Tấn phong?

Có phong hào?

Nếu như có, gọi là Đức tần sao?

Tại sao nghe thế nào cũng không được tự nhiên, làm cho nàng nghĩ đến ngạch mama trong lịch sử Ung Chính.

Nàng kéo kéo tay áo Mộ Dung Triệt, cười cười lấy lòng: "Hoàng thượng, có phong hào sao?"

"Đức"! Sau này nàng chính là Đức tần của trẫm." Mộ Dung Triệt nhếch môi, đáy mắt thoáng qua ý cười.

A, thật đúng là cái này, Liễu Vi Dung nóng nảy, "Hoàng thượng, có thể đổi phong hào không?"

"Nàng cứ nói đi." Mộ Dung Triệt nhíu mày.

Liễu Vi Dung lập tức yên lặng.

Nàng chỉ biết, tại Đại Kiền Triều trừ khi phi tử bị tước đoạt phong hào, bằng không phong hào sẽ không thay đổi, bất kể là không tấn phong.

"Không thích phong hào trẫm ban cho?" Mộ Dung Triệt hí mắt, hắn cảm thấy phong hào này rất hợp với nàng.

"Không có, không có...." Liễu Vi Dung cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người hắn, đầu đung đưa giồng như trống bỏi.

"Ừ." Mộ Dung Triệt vừa lòng gật đầu.

Liễu Vi Dung cười đau khổ.

Tuy nói tấn phong Tần vị, nàng cũng rất cao hứng, dù sao không có phi vị đè nặng, về sau nàng có thể làm người đứng đầu Nhu Phúc cung này.

Chính là Đức tần, rất đáng ghét.

Chờ sau khi Mộ Dung Triệt rời đi, Trần mama cùng mọi người biết tháng sau đại hoàng tử sẽ trở về, đều yên tâm.

Tin tức Thái hậu ôm đại hoàng tử đi rất nhanh được truyền ra trong cung, tất cả mọi người đều vui sướng khi người gặp họa, phân vị thấp như vậy, muốn nuôi hoàng tử, phải được tấn phong Tần vị mới được.

Sau khi Đức quý nhân sinh trưởng hoàng tử lại không được tấn phong luôn, hơn nữa trưởng hoàng tử lại bị Thái hậu ôm đi, thật sự là rất đau buồn.

Tất cả mọi người rất thích ý nhìn Đức quý nhân xui xẻo.

Thời điểm Liễu Tương Nhã nghe được tin tức kia từ Bích Thủy, rất là cao hứng, có điều nàng sẽ không lơ là, vẫn phải lấy lòng Thái hậu như cũ, bằng không nàng liền hết hi vọng trở mình.

Mấy ngày nay, mỗi ngày nàng vẫn chép kinh thư cho Thái hậu như cũ.

Tuy rằng thanh danh của nàng bị hủy, chỉ là Thái hậu là ai, chuyện Liễu Vi Dung hãm hại nàng, đoán chừng Thái hậu cũng đã biết rồi, bằng không cũng sẽ không thường xuyên triệu kiến nàng.

Nàng chậm rãi chờ đợi cơ hội trở dậy.

Hoàng hậu bị cấm túc trong Phượng Nghi cung cũng biết tin tức Đức quý nhận sinh hạ trưởng hoàng tử, trong lòng giận dữ, miệng phun ra máu, ngất đi, làm Tôn mama lo lắng.

Một tháng rất nhanh liền trôi qua, đầu tháng tư, hôm nay cũng chính là ngày đầy tháng tiểu hoàng tử, tuyết tai giằng co suốt nửa năm thế nhưng lại ngừng vào lúc này.

Hiện tượng đặc biệt như vậy làm cho phi tần trong hậu cung căm hận, đã chiếm thân phận hoàng trưởng tử rồi, vừa ra đời còn làm ra như vậy, về sau cho dù Hoàng hậu sinh ra trưởng tử, sợ là địa vị cũng không bằng trưởng hoàng tử.

Trong lòng Hoàng đế Mộ Dung Triệt vô cùng vui mừng.

Hoàng trưởng tử của hắn rất có phúc khí.

Trong lòng Thái hậu có chút phức tạp, có điều rất nhanh liền bỏ đi, nàng là thật tâm yêu thích trưởng tôn này, một tháng ở chung cũng không phải là giả.

Đáng tiếc qua ngày hôm nay sẽ phải đưa về cho Đức quý nhân.

Điều này làm cho nàng hết sức không muốn.

Hôm nay Liễu Vi Dung cũng có mặt tại đây, là mẹ đẻ của trưởng hoàng tử, hôm nay nàng cũng là tiêu điểm của mọi người, một tháng không gặp nàng, trở nên càng đầy đặn mỹ lệ hơn.

Tiểu bảo bảo được Thái hậu ôm vào trong ngực, thể hiện Thái hậu rất coi trọng trưởng hoàng tử, tiệc đầy tháng được tổ chức rất long trọng, quan viên triều đình tam phẩm trở lên cùng vợ cả của bọn họ đều tiến cung tham gia tiệc đầy tháng của trưởng hoàng tử.

Phụ thân của Liễu Vi Dung là Liễu Chi Hạo tuy chỉ là quan viên ngũ phẩm, nhưng có thể tiến cung tham gia tiệc đầy tháng của trưởng hoàng tử, có điều lần này hắn không mang theo vợ cả Trương thị đến, mà là Bình thê mới lấy Tưởng thị.

Đường làm quan của Liễu Chi Hạo có thể nói là rộng mở, tam nữ nhi vậy mà mệnh tốt sinh ra trưởng hoàng tử, là trưởng hoàng tử, nếu về sau đi lên vị trí kia, Liễu gia liền hưng thịnh.

Về phần đại nữ nhi, hiện tại hắn đã thất vọng về nàng rồi, cộng thêm Trương thị làm những việc độc ác kia, nghĩ đến cái gì mệnh quý không thể nói, đoán chừng là do chính mình bày ra.

Nếu mệnh cách thật sự quý không thể nói, làm sao lại bị Liễu Vi Dung áp chế? Chớ nói chi là nàng thế nhưng còn mưu hại đứa nhỏ của muội muội mình.

Hiện tại hắn đã hối hận việc giao tai mắt ngầm cho nàng.

Có điều những tai mắt ngầm này có Trương thị động tay vào, cho dù có thu hồi lại, hắn cũng không dám giao cho Liễu Vi Dung dung.

Liễu Tương Nhã thấy được phụ thân ở trong đám người, rất là vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh hắn không phải là mẫu thân, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại.

Trong mắt đều là không dám tin.

Phụ thân thế nhưng lấy Bình thê?

Không quái lạ khi nàng suy đoán như vậy, bởi vì tiến cung, ngoại trừ mang vợ cả, chính là Bình thê, vợ cả không tiện xuất hiện, cũng có thể mang Bình thê tiến cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net