Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe nói tối nay Hoàng thượng lại nghỉ ở Nhu Phúc cung?" Cất xong phương thuốc, Hoàng hậu hỏi với ánh mắt đen tối.

"Đúng vậy, nương nương!"

"Một tháng được bốn, năm lần ân sủng, xem ra Đức tần đã lọt vào mắt Hoàng thượng, chỉ không biết ân sủng này có thể kéo dài bao lâu? Bổn cung một tháng cũng chỉ có hai lần, nếu phương thuốc này có tác dụng, chỉ một lần mà mang thai thì thật tốt."

Nghĩ đến đây, cơn ghen tỵ lại bùng lên trong lòng nàng.

Tình thế bây giờ, địa vị nhà mẹ đẻ của nàng không được như xưa, so ra kém với địa vị nhà mẹ đẻ của ba vị phi. Hậu vị của nàng tràn ngập nguy cơ, chuyện cần thiết nhất hiện nay là nàng phải sinh được một hoàng tử.

Giờ nàng không dám làm cái gì mờ ám, dĩ nhiên chuyện dược thiện dành cho các phi tần là không thể thiếu.

"Có phương thuốc này, chắc chắn nương nương sẽ sớm mang thai hoàng tử." Tôn mama cười nói.

"Hy vọng là vậy!" Đáy mắt Hoàng hậu ánh lên vẻ mong đợi.

"Đúng rồi, hiện tại Ngụy tần có hành động gì không?" Hoàng hậu đột nhiên hỏi.

"Hồi nương nương, nô tài cảm thấy hình như Ngụy tần điều tra được chuyện than củi có liên quan đến chúng ta..." Tôn mama lo lắng nói.

Hoàng hậu cười nhạt, uống một ngụm trà: "Chỉ là hoài nghi mà thôi, dù sao nàng ta cũng không tra được gì liên quan đến bổn cung, những gì cần dọn dẹp chúng ta cũng không bỏ sót."

Lúc đó nàng vẫn đang bị cấm túc nhưng đã dùng thế lực riêng mình âm thầm đem than củi được đặc chế đưa tới Nhu Phúc cung, cũng âm thầm gài tang vật lên người Ngụy tần.

Bất luận chuyện than củi có gây tác hại gì không thì tội cũng sẽ đổ lên đầu Ngụy tần.

"Nương nương nói phải." Tôn mama gật đầu, một lát sau, nàng có chút chần chờ nói: "Đúng rồi, nương nương, nô tài phát hiện một chuyện rất kỳ quái, Tạ tần giống như mang thai, đoán chừng cũng gần ba tháng. . . . . ."

"Cái gì?" Tay Hoàng hậu tay run lên, sắc mặt khẽ thay đổi, nắm thật chặt ly trà trong tay: "Chuyện này là thật?"

"Ngoại trừ Cung tần bị cấm túc, không phải tháng nào thái y cũng sẽ bắt mạch cho các phi tần sao?"

Lúc trước Đức tần mang thai là chuyện ngoài ý muốn, bởi không ai nghĩ tới được dược thiện không có tác dụng với nàng, hơn nữa nàng mới chỉ được thị tẩm có hai lần.

Thời điểm bị cấm túc nàng cũng chỉ mới vào cung hơn tháng nên mới thoát được.

Nhưng Tạ tần này tháng nào cũng có thái y chẩn mạch mà vẫn mang thai chứng tỏ nàng ta đã mua chuộc được thái y.

"Vì vậy nô tái mới thấy lạ bởi vì chuyện này được giấu rất kĩ."

"Thái y chẩn mạch hàng tháng cho Tạ tần là ai?"

Hoàng hậu nheo mắt, đáy mắt thoáng qua một tia ánh sáng lạnh.

Tạ tần mang thai không có gì lạ, nàng bị cấm túc, cung quyền nằm trong tay tứ phi, không cách nào gian lận dược thiện. Xem ra, nàng cần phải điều tra cẩn thận những phi tần nào được Hoàng thượng thị tẩm trong ba tháng đó.

"Là Tạ thái y của Thái Y Viện." Tôn mama lật sổ ghi chép, cung kính trả lời.

"Tạ thái y. . . . . . Họ Tạ, cùng Tạ tần có quan hệ như thế nào?" Ánh mắt Hoàng hậu hiện ra sát khí.

"Nô tài này không biết tên này, ngày mai nô tài sẽ cho người điều tra."

Sắc mặt Tôn mama xám xịt, nàng thế nhưng không chú ý vấn đề này.

"Ừ, mau sớm tra rõ quan hệ của bọn họ."

"Còn nữa, sai tai mắt của chúng ta hạ phấn xạ hương trong đồ ăn của Tạ tần."

Hoàng hậu cười lạnh, giấu chuyện mang thai, muốn sanh ra đâu dễ vậy. Có sẩy mất cũng có ai hay? Có mang thật hay không cũng không sao. Dù sao, phấn xạ hương cũng còn rất nhiều.

"Dạ!" Tôn mama đáp lời, trong mắt lóe lên một đạo ánh lạnh.


Kế hoạch mang thai của Hoàng hậu vẫn chưa thực hiện được vì mỗi lần Hoàng đế đến chỉ đơn thuần ngủ lại hoặc trò chuyện cùng nàng mà thôi.

Hoàng hậu khổ không nói hết, vì giữ hình tượng đoan trang nên nàng không thể giống những nữ nhân tầm thường tìm cách quyến rũ Hoàng đế.

Mắt thấy bụng Phương quý phi càng lúc càng lớn, gần bảy tháng, lòng nàng càng gấp, không nhịn được oán giận Hoàng đế, lẽ nào nàng già thật rồi sao? Tại sao ngài ấy không ngó ngàng gì đến nàng?

Những chuyện như thế này nàng cũng không thể kể khổ với Thái hậu được, chỉ có thể để ở trong lòng, hết sức khó chịu.

Mỗi lần thấy những phi tần được điểm bài đến thỉnh an nàng với vẻ mặt hài lòng, nàng liền ghen tỵ không dứt.

Chuyện của Tạ tần cũng được tra rõ ràng, thì ra do nàng ta ăn được nên mập hơn một chút, hơn nữa thời gian kia dạ dày của nàng ta không tốt nên mới tạo thành hiểu lầm, khiến một số người tưởng nàng có thai.

Sau khi biết được sự thật, Hoàng hậu không còn gì để nói, hại nàng lo muốn chết, hóa ra là người ta chưa từng mang thai.

Không chỉ như thế, tất cả những phi tần được tuyên triệu thị tẩm trong ba tháng nàng bị cấm túc đều bị nàng dùng xạ hương loại trừ sạch sẽ, cho nên cơ hội bọn họ mang thai là không tưởng.

Không biết đến cuộc sống không yên của Hoàng hậu. mỗi ngày của Liễu Vi Dung trôi qua vô cùng thoải mái. Ngày nào nàng cũng lăn qua lộn lại, giày vò Đoàn Đoàn. Ban đầu tiểu tử kia nước mắt lưng tròng nhìn người cầu cứu nhưng sau càng chơi càng thích, đến nỗi nếu ngươi không chơi cùng nó, nó sẽ khóc cho ngươi xem.

Điều này khiến cho Hạnh Nhi cùng Bạch Liên đầu hàng không điều kiện.

Thời tiết ngày một ấm hơn. Trong Nhu Phúc cung diện tích đất trồng rau dưa ngày một nhiều hơn. Hơn nữa những thứ này còn được tưới bằng Linh tuyền pha loãng nên khi được chế thành món ăn đặc biệt ngon hơn. Vì thế nên các nô tài ở Nhu Phúc cung mặt ai cũng hồng hào, tinh thần mười phần sảng khoái.

Hoàng đế cũng thường dùng cơm ở đây, còn nói canh cá của Vi Dung làm cho người hắn khỏe hơn trước nhiều.

Lúc hắn còn trẻ, có thời gian mẫu hậu hắn bị đày vào lãnh cung, cuộc sống lúc đó không thể hình dung được. Trời lạnh không có than sưởi ấm, thậm chí đầu gối cũng vì thế mà bị phong thấp.

Mỗi lần trời lạnh hoặc trời mưa, đầu gối hắn sẽ đau đớn khó nhịn, nhưng từ ngày ăn tối ở chỗ Đức tần, ăn qua canh cá của nàng, từ mùa đông năm ngoái đến tháng tư năm nay, đầu gối hắn chưa một lần tái phát.

Cho nên, hắn rất thích đến Nhu Phúc cung dùng bữa, lúc nào bận quá cũng sẽ sai Tiểu Lý Tử qua đây mang canh về cho hắn.

Không phải hắn không điều tra Liễu Vi Dung mà là không tra ra gì đáng nghi. Hắn chỉ có thể cho rằng nàng có khả năng nấu ăn giỏi, thậm chí hơn cả đầu bếp của hoàng cung, nếu không làm sao thức ăn của nàng lại ngon đến vậy.

Chỉ là gần đây, hình như càng ngày nàng càng không coi Hoàng đế là hắn ra gì. Cả ngày nàng chỉ xoay quanh Diệu nhi, không thèm quan tâm đến hắn, làm hắn không thoải mái chút nào. Vì vậy, hắn bèn triệu phi tần khác thị tẩm.

Liên tiếp nửa tháng, hắn không thèm đi Nhu Phúc cung. Đầu tháng sau khi hắn ghé đến vẫn thấy nàng bình tĩnh như thường, sắc mặt hồng hào trêu đùa Diệu nhi làm cho hắn cảm thấy quá mức thất bại.

Mộ Dung Triệt chợt phát giác có cái gì không đúng. Hình như hắn đã chú ý đến Đức tần quá nhiều thì phải, cảm xúc lộ ra ngoài quá mức. Điều này làm cho hắn cảm thấy không tốt chút nào.

Nhưng, thỉnh thoảng ám vệ cũng báo cáo chuyện của Đức tần cho hắn nghe. Nhiều lần, hắn cũng có ý định rút hết ám vệ đi nhưng cuối cùng vẫn không cương quyết thực hiện.

Nghe những chuyện về nàng và Diệu nhi, hắn đành chấp nhận một sự thật.

Hắn - để ý Đức tần.

Đây không phải hiện tượng tốt gì.

Nhưng khi biết nàng không quan tâm hắn nhiều như vậy, ngày nào cũng sống thật vui vẻ thì hắn chán nản hết sức. Hắn quyết định lạnh nhạt với nàng.

Tối nào cũng một mình lẻ loi ngủ trên long sàn không dễ chịu chút nào.

Tối hôm đó, sau khi đi vào giấc ngủ, hắn mơ một giấc mơ kì lạ.

Trong mơ, hắn nằm trên người Đức tần, hôn lên chiếc cằm xinh xắn, bàn tay không nhàn rỗi một đường trượt xuống, bỏ đi từng lớp xiêm y của nàng, vuốt ve da thịt nàng, hôn lên đôi môi nóng bỏng của nàng.

Nàng nhiệt tình đáp lại hắn, đầu lưỡi dây dưa cùng hắn, gợi lên nhiệt tình sâu bên trong hắn.

Thân thể của nàng và hắn chặt chẽ dán cùng một chỗ, hai bên cùng khát khao đối phương nhập vào trong cơ thể mình, hòa tan thành một.

Cuối cùng, hắn nhịn không được, xông thẳng vào nàng, dây dưa luật động.

Hai người chiến đấu hăng say, hắn ở trên người Đức tần đòi lấy cùng chiếm giữ, thẳng đến khi cả hai đạt đến cao trào.

Mộ Dung Triệt đột nhiên bừng tỉnh, khẽ thở hổn hển ngồi dậy.

Hắn phát hiện mình đang nằm ở Tử Thần điện, Đức tần làm gì có ở đây.

Một hồi hoan ái vừa mới trải qua chỉ là một giấc mơ.

Đột nhiên, hắn cảm thấy giữa hai chân mình có gì đó dính dính. . .

Cả người Mộ Dung Triệt cứng lại!

Hắn thế nhưng lại xuất tinh trong mơ!

Làm như không có chuyện gì xảy ra, hắn bảo Tiểu Lý Tử sai người chuẩn bị nước nóng, còn cái quần lót đã bị hắn hủy thi diệt tích.

Vài ngày sau đó hắn vẫn ngủ lại Tử Thần điện, không ai biết hắn từng mơ một giấc mơ như vậy.

Còn Liễu Vi Dung, nàng thấy Hoàng đế không đến tốt hơn, Đoàn Đoàn còn nhỏ, hiện tại nàng không muốn sinh thêm đứa thứ hai đâu. Hơn nữa, mỗi tối nàng có thể ôm con ngủ, vào không gian, làm gì cũng được.

Lúc trước, nàng cần sự ân sủng của Hoàng đế, muốn hắn làm chỗ dựa, giờ có con trai, nàng thấy con trai tốt hơn nhiều.

"Chủ tử, lâu rồi Hoàng thượng chưa tới đây ngủ, ngài không lo sao?"

Một tháng này, Hoàng đế không hề ngủ lại đây. Bên ngoài bắt đầu có nhiều lời đồn không tốt, đồn đãi chủ tử thất sủng rồi.

"Có gì phải lo, Hoàng thượng có tới hay không ta sao làm chủ được, chân là của ngài ấy mà. Ta chỉ cần ngày nào cũng sống tốt là được." Liễu Vi Dung lo giúp Đoàn Đoàn lật, không để ý nói.

Hoàng đế không chỉ có mình nàng là nữ nhân, nàng cũng sẽ không đem trái tim đặt vào trên người hắn. Đế vương vốn không phải là người nên đặt tình cảm vào.

Đế Vương đa tình cũng bạc tình.

Cho nên nói yêu cùng Đế Vương là không sáng suốt, nàng còn chưa cần dùng tới chiêu này, tránh hại người hại mình.

Nhìn đi, chưa bao lâu mà Hoàng đế đã chán nàng rồi.

Thật may vì nàng sớm sinh được con trai.

"Nhưng sau này, ngài phải sống thế nào đây. . . . . ." Bạch Liên lo lắng.

"Sống thế nào là sao, nuôi Đoàn Đoàn chứ sao!" Nuôi con trai cần tinh lực lớn lắm đó nha!

". . . . . ." Hạnh Nhi cùng Trần mama hoàn toàn im lặng.

Chủ tử thật rộng lượng!

Lúc này, bên ngoài có tiếng cung nữ truyền tới:

"Chủ tử, có Ngụy tần nương nương tới!"

Ngụy Vãn Hân, trước đây làThục phi nương nương?

Liễu Vi Dung nhíu mày, sao tự nhiên vị chủ nhân này tới đây? Chẳng lẽ nàng quên hai người đang còn thù oán?

Sai Hạnh Nhi cùng bà vú coi chừng Đoàn Đoàn, nàng dẫn Trần mama cùng Bạch Liên đi chánh điện, vừa vào tới đã thấy Ngụy tần ngồi ở cạnh bàn tròn, đại cung nữ đứng sau lưng nàng, chỉ là sao sắc mặt Ngụy tần tiều tụy vậy?

Nếu nhớ không lầm, tác dụng của toa thuốc kia hết rồi mà.

"Ngụy tỷ tỷ đến rồi? Bạch Liên, đâng trà!"

Liễu Vi Dung nhàn nhạt cười, ngồi đối diện với Ngụy tần, trong lòng lại nghĩ xem nàng ta đến đây làm gì?

"Đức tần muội muội! Hôm nay ta tới đây là để nói cho muội biết một chuyện. Chuyện này ta đã cho người điều tra khá lâu rồi."

Ngụy tần cười nhạt, không thèm nhận lấy trà do Bạch Liên đưa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.

"Chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới muội?"

"Đức tần muội muội thật thông minh, vừa nghe đã biết." Ngụy Vãn Hân cười khen một câu, sau đó hỏi: "Không biết Đức tần muội muội còn nhớ chuyện than củi hay không?"

"Dĩ nhiên nhớ, chuyện này có liên quan đến tỷ tỷ mà, sao muội có thể quên được chứ." Liễu Vi Dung liếc nàng, lạnh nhạt nói.

"Nếu như ta nói chuyện này không liên quan đến ta, muội tin không?" Ngụy tần bình tĩnh nhìn Liễu Vi Dung, thần sắc chăm chú hỏi.

"Chứng cớ, ta chỉ tin tưởng chứng cớ."

Không có bằng chứng mà muốn ta tin ngươi, mơ đi.

Ngụy tần không tỏ vẻ ngạc nhiên, sai đại cung nữ đưa ra một xấp tài liệu cho Liễu Vi Dung: "Muội muội xem xong sẽ biết."

Tâm Liễu Vi Dung trầm xuống, chẳng lẽ chuyện lần đó do người khác giật dây? Mà Ngụy tần là bị hãm hại?

Trăm mối vẫn không có cách giải, nàng cầm tài liệu lên xem.

Sau khi xem xong, thần sắc nàng khẽ biến, hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Ngụy tần, hỏi thẳng:

"Tại sao lại đưa cho muội xem? Không phải tỷ nên đưa cho Hoàng thượng xem sao?"

Ngụy tần cười khổ: "Bất kể sự thật ra sao, Hoàng đế cũng không thể phục hồi phi vị cho ta."

Liễu Vi Dung im lặng, đúng thật, ai kêu nàng là cháu gái Hữu Tướng làm chi?

"Thật ra ta đưa cho muội xem phần tư liệu ta điều tra này, thứ nhất, ta muốn xóa bỏ tội danh mưu hại hoàng tự, thứ hai, ta muốn cùng phe với muội."

Ngụy tần muốn cùng nàng hợp tác sao?

Nhưng Hoàng hậu cũng không dễ hạ như vậy, ai biết chứng cớ này là thật hay giả? Không chừng là đồ giả để gạt nàng thì sao?

Hơn nữa nàng cũng không có ý định đó. Ngụy tần thích gì là chuyện của nàng ta, ai biết còn âm mưu gì hay không?

"Lòng tốt của Ngụy tỷ tỷ, muội xin nhận. Nhưng muội chỉ muốn ở Nhu Phúc cung yên ổn nuôi Đoàn Đoàn là được rồi, những chuyện khác không muốn nghĩ tới."

Ngụy tần dĩ nhiên không ngờ đề nghị của mình sẽ bị cự tuyệt.

Nàng không cam lòng hỏi lại: "Muội thật không suy tính một chút?"

Liễu Vi Dung lắc đầu.

Ngụy tần không còn cách nào khác là cáo từ ra về.

Sau khi nàng ta đi khỏi, Liễu Vi Dung tính vào trong xem thử thì thấy Hạnh Nhi mặt mày nhăn nhó bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net