Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hai tháng ba năm Thụy Khánh là ngày tổ chức lễ Trảo Chu của Đoàn Đoàn. Tuy nói là thứ xuất, nhưng là trưởng hoàng tử nên lễ Trảo Chu được cử hành rất long trọng.

Các đại thần từ tam phẩm trở lên đều cùng phu nhân mình tham gia lễ Trảo Chu. Phụ thân của Đức tần- Liễu đại nhân, Liễu Chi Hạo cũng dẫn theo bình thê là Tưởng thị vào cung tham dự.

Còn Trương thị đã bị đã bị đẩy đi giữ từ đường ở thôn trang mất dạng.

Ai kêu nàng dám cả gan mua chuộc bà đỡ của Tưởng thị, muốn nhân lúc nàng ta sinh nở mà ra tay, một xác hai mạng. Ngờ đâu bị người của Tưởng thị bắt được, chứng cớ xác thực. Hai đứa con trai của nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân mình bị đày đi từ đường.

Điều đáng chú ý là Tưởng thị sanh được một đứa con trai đúng như ước muốn làm Liễu Chi Hạo vui mừng không ngớt. Tuy lão đã có hai đứa con trai xuất sắc nhưng có thêm một đứa nữa không phải càng tốt hơn sao?

Hôm nay vào cung, Tưởng thị một mặt báo tin mừng bên ngoài, mặt khác gửi cho Liễu Vi Dung một bức thư, giải thích chuyện hai lá thư lúc trước.

Lúc này trong ngự hoa viên đã tụ tập không ít phi tần, đại thần cùng mệnh phụ, cả Ngự Hoa Viên tiếng cười không ngừng.

Chủ nhân của buổi lễ, Đoàn Đoàn đang bị mẫu thân hành hạ ở Nhu Phúc cung, mang trên người chiếc áo nhỏ màu đỏ, giày đầu hổ, mũ đầu hổ, bộ dạng trắng trắng mềm mềm hết sức đáng yêu.

Liễu Vi Dung nhịn không được hung hăng hôn tới tấp lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến Đoàn Đoàn khó chịu, không ngừng lấy tay lau mặt.

Động tác này làm Liễu Vi dung bực bội không thôi.

Tiểu tử này, dám ghét nước miếng của mẫu thân nó!

Gần tới lúc lên đường, Liễu Vi Dung cũng không quên lấy quyển Hiếu Kinh đem qua để Đoàn Đoàn nhìn lần nữa.

Nàng chỉ sợ tiểu tử này sẽ làm ra việc gì kinh thiên động địa.

Trần mama, Hạnh Nhi, Bạch Liên chỉ có thể im lặng lắc đầu, sao một tháng rồi mà chủ tử còn chưa ngán? Còn chưa mệt hay sao?

Vừa nghĩ đến chuyện huấn luyện chọn đồ vật đoán tương lai trong một tháng này là các nàng nhịn cười không nổi.

Mỗi lần chủ tử chỉ Đại hoàng tử bắt quyển Hiếu Kinh, Đại hoàng tử luôn không nghe mà chọn đồ chơi khác, chọn gì thì chọn, dứt khoát không thèm chọn Hiếu Kinh.

Hơn nữa không biết có phải ngài ấy cố ý hay không, có lần ngài ấy còn chọn hộp phấn, cầm trong tay cười khanh khách khiến mặt chủ tử xanh như tàu lá.

Nàng nghiến răng cảnh cáo đại hoàng tử tuyệt đối không được bắt phấn.

Đưc rồi, không bắt phấn thì không bắt phấn, vậy chuyển qua chọn đồ ăn.

Sau đó, phấn cùng đồ ăn đều bị thủ tiêu, đại hoàng tử cũng không thèm bắt mà ở đó chơi xếp gỗ làm hại chủ tử đứng ở một bên gấp đến độ đầu đầy khói đen.

Hình ảnh đó làm các nàng nhịn cười không nổi.

"Đoàn Đoàn, lúc chọn đồ con nhớ chọn quyển này nghe chưa?"

Liễu Vi Dung nhất quyết không bỏ cuộc, ôm Đoàn Đoàn dặn dò không thôi.

Đoàn Đoàn hừ hừ hai tiếng, hết sức thoải mái vùi đầu vào ngực mẫu thân.

Liễu Vi Dung im lặng.

Thấy gần tới giờ, nàng không còn cách nào khác hơn là bồng Đoàn Đoàn lên kiệu nhỏ đi đến ngự hoa viên.

Trong ngự hoa viên, Thái hậu cùng Hoàng hậu đã đến rồi, Phương quý phi cũng ôm Nhị hoàng tử xuất hiện. Nhị hoàng tử dù đã gần chín tháng nhưng vẫn hết sức yếu ớt. Dẫu sao, ngài ấy được chăm sóc như vậy đã là không dễ rồi, ít nhất cũng không giống như trước đây, hai ngày bệnh nhẹ, ba ngày bệnh nặng, là một ấm thuốc di động khiến Phương Quý Phi sầu khổ không thôi.

Vốn, nàng cũng không có ý định đem Nhị hoàng tử đến lễ Trảo Chu của Đại hoàng tử, nhưng hiện giờ thời tiết vô cùng tốt, mặt trời không chói lắm, hồng hồng ấm áp, mang ngài ấy ra ngoài phơi nắng đúng là không gì tốt bằng.

Tĩnh tần cũng dẫn theo nhị công chúa gầy yếu do Cung tần sinh đến. Nhị công chúa đã ba tuổi rồi mà dáng dấp chỉ như đứa bé một tuổi.

Ra khỏi cấm túc, Cung tần gắt gao nhìn chằm chằm Tĩnh tần, con của nàng bị Tĩnh tần ôm đi. Nhìn thấy bộ dáng của nhị công chúa, nàng oán hận không tưởng.

Tĩnh tần nuôi làm sao mà con nàng ngày một nhỏ?

Nhất định ả đã ngược đãi nó.

Không đề cập tới xung đột giữa Cung tần với Tĩnh tần, Đại công chúa bên cạnh Hoàng hậu đã được bốn tuổi, ăn mặc rất xinh, dáng vẻ mềm mại, dễ thương hết sức.

Nàng ngoan ngoãn đứng bên Hoàng hậu, hiền lành, khéo léo.

Liễu Vi Dung đang đi cùng Đoàn Đoàn thì gặp Mộ Dung Triệt đến Nhu Phúc cung đón nàng.

Khi nhìn thấy Mộ Dung Triệt một thân minh hoàng dẫn theo Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn đến thì ánh mắt tất cả mọi người trong ngự hoa viên đều đổ về phía họ.

Hoàng hậu thấy Liễu Vi Dung đứng kế bên Mộ Dung Triệt thì đáy mắt thoáng qua một tia ánh lạnh.

Sau một hồi quỳ lạy thỉnh an, Hoàng đế cùng Liễu Vi Dung đi tới trước mặt Thái hậu cùng Hoàng hậu.

Liễu Vi Dung thỉnh an Thái hậu cùng Hoàng hậu xong thì đứng sang một phía nhường vị trí bên trái cho Hoàng hậu làm nàng ta hài lòng không ít.

Một màn này không thoát khỏi tầm mắt Phương quý phi, nàng khẽ cười lạnh.

Thấy Liễu Tương Nhã dẫn đầu chúng quý nhân, Liễu Vi Dung không khỏi thầm khâm phục sức mạnh khổng lồ của nguyên tác.

Một tháng trước, không biết Liễu Tương Nhã làm cách nào khôi phục được thân phận quý nhân. Liễu Vi Dung cho người tìm hiểu mới biết được là do nàng được Thái hậu chiếu cố bởi ngày nào nàng ta cũng chép kinh cầu phúc cho bà ấy.

Cho nên khi Thái hậu muốn khôi phục thân phận quý nhân của nàng ta thì Hoàng đế cũng không dị nghị.

Đây đã là tiến bộ đáng kể.

Lúc này Liễu Tương Nhã đang dịu dàng cười, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía đại hoàng tử trong ngực Liễu Vi Dung.

Giữa ngự hoa viên có một vòng tròn lớn được trải thảm lông thật dày, không ít thái giám đứng bên cạnh, nhóm đại thần, mệnh phụ, phi tần đều đứng ở bên cạnh bàn.

Thái giám phụ trách cung kính lên tiếng: "Bẩm Hoàng thượng, giờ lành đã đến!"

Hoàng đế gật đầu: "Bắt đầu đi!"

Một tiếng lệnh vang ra, lễ Trảo Chu của Đại hoàng tử chính thức bắt đầu.

Hoàng hậu thân thiết nhìn Liễu Vi Dung cười bảo: "Đức tần muội muội, muội mau thả Đại hoàng tử vào trên thảm đi."

Liễu Vi Dung gật đầu, ôm Đoàn Đoàn tới giữa thảm lông, nhẹ nhàng để xuống.

Vào lúc này, mọi người ai cũng thấy rõ bộ dáng của trưởng hoàng tử, ai nấy cũng đều không nhịn được mà than nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mặc một bộ quần áo hình hổ cực kì đáng yêu, đôi mắt đen lúng liếng linh hoạt xoay quanh, không hề sợ hãi tò mò nhìn bốn phía, thỉnh thoảng còn nở nụ cười khiến một đám mệnh phụ phu nhân hận không thể tiến lên ôm lấy mà nựng nịu một phen còn chúng phi tần thì đố kị muốn chết.

Thái hậu thấy mọi người bị Đại hoàng tử hấp dẫn như vậy, cười đến nỗi không khép miệng.

Phương quý phi vừa nhìn rõ dáng dấp đại hoàng tử thì âm thầm cắn răng, tay ôm con không tự giác nắm chặt, thật là mạnh khỏe khiến người ghen tỵ.

Mặc dù Cung tần cũng ghen tỵ, nhưng nàng đã có kinh nghiệm, bây giờ nàng đã không có tư cách gì đấu cùng Đức tần nữa.

Liễu Tương Nhã nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn, ánh mắt chợt lóe, không biết lại đang toan tính điều gì?

Đại công chúa đứng kế bên Hoàng hậu, nhìn thấy mọi người trầm trồ khen Đoàn Đoàn không dứt, lại nhớ đến lời vú nuôi thường nói, trong lòng nổi lên ghen tỵ, nàng ghét vị đệ đệ này.

Giờ phút này, tiểu Đoàn Đoàn nheo nheo đôi mắt mười phần đúc ra từ Mộ Dung Triệt nhìn hết xung quanh rồi lại bình tĩnh nhìn đống đồ vật trước mặt, quay qua quay lại nhìn Mộ Dung Triệt, thốt ra hai tiếng : "Phụ, hoàng, . . . . . ."

Hai tiếng vừa thốt khiến mọi người kinh ngạc há mồm trợn mắt.

Khóe miệng Mộ Dung Triệt cong cong, đáy mắt thoáng qua một nụ cười, thầm nghĩ, rốt cuộc cũng chờ được câu này, không uổng công hắn lén Đức tần cố gắng huấn luyện Đoàn Đoàn.

Hắn biết Đức tần luôn mong chờ Diệu nhi gọi nàng một tiếng nương nhưng Diệu nhi chưa một lần đáp ứng.

Lần này, Diệu nhi tặng hắn một lễ vật lớn như vây, nhìn thấy ánh mắt ai oán của Đức tần quăng tới, tâm tình của Mộ Dung Triệt vui sướng khôn tả.

Liễu Vi Dung thấy miệng mình chua chua, tiểu tử thúi này, nàng dạy nhiều như vậy mà nó không thèm gọi nàng lấy một tiếng. Nàng có dạy nó gọi phụ hoàng đâu mà nó lại gọi trong lễ Trảo Chu này chứ.

Liễu Vi Dung có chút u oán liếc mắt nhìn Mộ Dung Triệt một cái, trong lòng quyết định sau khi lễ Trảo Chu kết thúc, nhất định phải dạy Đoàn Đoàn gọi nương.

Hoàng hậu xoắn chặt khăn tay, cười nói: "Hoàng thượng, Đại hoàng tử nên chọn đồ vật đoán tương lai rồi."

"Diệu, đi bắt món đồ con thích đi." Mộ Dung Triệt hiếm khi dịu dàng nói với nó, đột nhiên đem nhẫn đang đeo trong tay cởi ra, thả vào đống đồ vật, nói với Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn còn vô cùng phối hợp nói: "Bắt, bắt. . . . . ."

Sau đó hắn bắt đầu ngoe nguẩy mông, bò đến bên nhẫn ngọc (Ngọc Ban Chỉ) phụ hoàng vừa thả xuống.

Một màn trước mắt làm Liễu Vi Dung kinh ngạc đến ngây người.

Chúng phi tần cùng các mệnh phụ phu nhân cũng hồi hộp nhìn theo từng cử động của đại hoàng tử, sợ mình bỏ mất thời khắc quan trọng nhất.

Hoàng hậu cùng Phương quý phi lúc này ghen tỵ ra mặt, căm tức nhìn theo. Nhẫn của Hoàng đế từ khi nào thì xuất hiện trong đống đồ vật đoán tương lai này rồi. Điều này biểu thị cho cái gì?

Chẳng những các phi tần ghen tỵ mà tâm tư các đại thần cũng biến chuyển không ngừng.

Liễu Chi Hạo thấy như vậy, mặt mày không giấu được tự hào cùng phấn khích.

Tưởng thị cũng cười đến híp mắt, phải biết rằng nàng cùng Tam tiểu thư đứng chung trên một thuyền nha.

Đoàn Đoàn bò tới nơi, nhìn chằm chằm Ngọc Ban Chỉ nhưng không cầm lấy làm Liễu Vi dung nóng ruột muốn chết. Nàng không ngừng cầu nguyện tiểu tử này nhớ lời nàng dạy mà bắt quyển Hiếu Kinh.

Hoàng hậu khẩn trương tới mức siết chặt tay lại.

Chắc là nhìn đủ rồi, nghiên cứu đủ rồi, Tiểu Ma Vương rốt cuộc mở lòng từ bi tránh làm người đau tim mà chết, bèn giương móng vuốt, đem Ngọc Ban Chỉ bỏ vào cái túi đầu hổ trước bụng.

Ánh mắt của mọi người cũng nhìn trừng trừng vào đó.

Lúc này Liễu Vi Dung cảm giác gì cũng có. Tiểu tử thúi nhà ngươi, về cung chết với ta.

Đại hoàng tử thật sự bắt nhẫn của Hoàng đế.

Hoàng đế nheo lại hai mắt, hài lòng nhếch miệng.

Rất tốt, Diệu nhi ngoan không làm phụ hoàng thất vọng nha!

Liếc nhìn Liễu Vi Dung đang nghiến răng nghiến lợi, Mộ Dung Triệt vô cùng khoái trá. Hắn nhớ đến quá trình nàng huấn luyện Đoàn Đoàn chọn đồ mà vui vẻ không thôi.

Khi thái giám chuẩn bị lên tiếng chúc mừng thì tiểu Đoàn Đoàn lại giãy dụa thân thể nhỏ bé, chậm rãi đứng lên, hướng những đồ vật đoán tương lai lảo đảo đi tới.

Mọi người lại trừng lớn hai mắt.

Tình huống gì đây?

Sau đó, giữa lúc mọi người còn giữ nguyên tư thế trợn mắt há mồm, tiểu Đoàn Đoàn đã đem tất cả giấy bút be bé cho vào trong túi, không chỉ như thế, còn có cả ấn nhỏ, bàn tính, tiền, hộp nhỏ, đồ trang sức....tất cả một mực thu gom sạch sẽ.

Trừ phấn cùng đồ chơi là không lấy.

Sau đó, Đoàn Đoàn lại lấy từ trong túi ra một quyển Hiếu Kinh, bỉu bỉu cái miệng nhỏ, mắt đen lúng liếng nhìn về phía Liễu Vi Dung ngoẹo đầu suy nghĩ, cuối cùng hai tay mập mạp cầm chặt quyển sách, lắc lắc lư lư mang tới trước mặt nàng: "Cho, cho. . . . . ."

Liễu Vi Dung thật muốn lấy tay che mặt, sự tình sao lại có thể như vậy?

Nàng nhìn Mộ Dung Triệt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đưa tay nhận lấy sách con đưa, khóc không ra nước mắt. Nàng muốn Đoàn Đoàn bắt Hiếu Kinh, nhưng không phải là lấy cho nàng nha.

Không chỉ như thế, Đoàn Đoàn còn lấy từ trong ngực ra một món trang sức nhỏ sáng ngời làm bằng gỗ, đi đến trước mặt Thái hậu, nhếch miệng: "Cho, cho. . . . . ."

Thái hậu nhận lấy món trang sức, cười đến thấy răng không thấy mắt, không nhịn được ôm lấy Tiểu Mập Mạp hung hăng hôn xuống: "Diệu nhi thật là một đứa bé hiếu thuận."

Hoàng hậu thấy chua chát, hung hăng xoắn chặt khăn.

Hoàng hậu như nàng nhưng lại không được hắn tặng gì.

Thật ra thì Đoàn Đoàn rất nhạy cảm với hơi thở của người khác, giống như Liễu Vi Dung. Hoàng hậu nhiều lần có ý xấu đối với nó, nó đều cảm nhận được.

Cho nên nó không thích nàng chút nào.

Cũng sẽ không tặng quà cho nàng.

Chúng đại thần, mệnh phụ thấy vậy cũng rối rít khen Đại hoàng tử hiếu thuận.

Đại công chúa thấy ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung vào người đệ đệ, trong đầu ghen tỵ đến không chịu được. Không phải chỉ là một hoàng tử thứ xuất thôi sao?

Nàng là trưởng công chúa con Hoàng hậu kia mà!

Mộ Dung Triệt gắt gao nhìn chằm chằm vào nhóc con trước mặt, của hắn đâu? Tại sao hắn không có?

Hình như cảm nhận được oán niệm quá mức khủng bố, Tiểu Mập Mạp rốt cuộc bò đến bên cạnh hắn, trong lúc mọi người tiếp tục trợn mắt há mồm thì móc hết toàn bộ đồ vật trong túi đưa hết cho Mộ Dung Triệt, đôi mắt đen híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, liên tục nói: "Phụ, hoàng, cho, cho. . . . . ."

Thanh âm non nớt lọt vào trong tai Mộ Dung Triệt, nghe sao cũng thấy tuyệt vời. Lần đầu hắn nghe được một âm thanh du dương đến vậy.

Mộ Dung Triệt cười ha ha, bảo Tiểu Lý Tử đem mấy thứ thu lại.

Thầm nghĩ, thật không hổ là con hắn, thật biết đem lại mặt mũi cho phụ hoàng là hắn nha. Thử nghĩ, có người nào có được đứa con trai ngoan như con hắn chưa? Xem ra địa vị của hắn trong lòng Diệu nhi là rất cao nha!

Liễu Vi Dung vô cùng ấm ức, trừng mắt nhìn Đoàn Đoàn, vừa hâm mộ lại ghen tỵ, tiểu tử thúi, công phu lấy lòng này nó học với ai nha

Đồng thời trong lòng liên tục rên rỉ, lễ Trảo Chu lần này vậy là xong rồi, chấn động như thế còn gì.

Cuối cùng, Tiểu Mập Mạp mang danh hiệu hiếu thuận mà lớn.

Chúng phi tần vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Liễu Tương Nhã hung hăng bấu chặt bàn tay.

Liễu Chi Hạo vô cùng hài lòng. Không hổ là cháu ngoại hắn, mấy đứa nhỏ bình thường sao sánh kịp?

Sau khi lễ Trảo Chu kết thúc, mọi người vẫn còn bàn tán không thôi.

Liễu Vi Dung sau khi gặp lại Tưởng thị thì ngơ ngẩn không thôi. Trương thị lại bị đày đi từ đường, Tưởng thị sinh một đứa con trai, còn hai lá thư, thế nhưng không phải do Liễu Chi Hạo viết.

Thì ra Liễu Chi Hạo đã sớm biết đồ cưới của mẫu thân nàng là gì nhưng vẫn không thèm nghĩ tới làm cho tâm tình của nàng vô cùng phức tạp.

Sau khi tiến Tưởng thị về, nàng bồng Đoàn Đoàn về Nhu Phúc cung, nhìn tiểu tử đang bình tĩnh chơi xếp hình, nàng ho một tiếng, chuẩn bị tính sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net