Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cái gì, kinh khủng vậy sao?"

Liễu Vi Dung bị hù dọa đến gấp: "Bạch Liên, mau cho người mời thái y đến kiểm tra cho Đoàn Đoàn."

Bạch Liên gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Trời dần dần tối, hạ nhân trong Nhu Phúc cung bắt đầu treo đèn.

Đoàn Đoàn mở to mắt nhìn mẫu thân.

"Mẹ, mẹ, có phải tỷ tỷ bị bệnh không?"

Ban đầu, Đoàn Đoàn chỉ nói được từng chữ một nhưng từ từ đã có thể nói được trọn câu.

"Đoàn Đoàn ngoan, mẫu thân cũng không biết, nhưng lát nữa thái y tới, Đoàn Đoàn để thái y xem bệnh một chút được không?"

Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn, sờ mái tóc mềm của nó, lo lắng nói.

Tuy Đoàn Đoàn uống khá nhiều Linh tuyền nhưng cũng không khiến nó trở nên bách độc bất xâm. Linh tuyền chỉ giúp nó mở mang trí tuệ, cơ thể khỏe mạnh, sức đề kháng tốt hơn người bình thương mà thôi.

Cho nên, sao nàng không lo cho được.

"Dạ" Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu.

"Đoàn Đoàn thật biết nghe lời!"

Nàng ôm Đoàn Đoàn nhìn Trần mama, cắn môi thấp thỏm hỏi: "Trần mama, lần này, chúng ta sẽ không giống Đậu Nga chứ?"

Trần mama nặng nề lắc đầu: "Nô tài cũng không biết, theo lời Hạnh Nhi nói, sợ là Đại công chúa bị người ám toán, tính toán gài tang vật đến trên đầu chúng ta, cũng có khả năng có người lợi dụng Đại công chúa hại Đại hoàng tử, dĩ nhiên còn có một khả năng khác. . . . . . Chỉ là khả năng này quá nhỏ, Đại công chúa nói thế nào cũng là nữ nhi của Hoàng hậu nương nương, nàng ta chắc không ác độc như vậy."

Hạnh Nhi ở một bên cũng vội vàng gật đầu.

Liễu Vi Dung cũng nghĩ đến chuyện này, mày nhăn hết lại.

Lúc thái y tới thì tin tức Nhu Phúc cung truyền thái y cũng đã truyền đi khắp nơi. Các phi tần trong hậu đều rối rít phái tâm phúc của mình đi tìm hiểu tin tức.

Chỉ có liễu Tương Nhã âm thầm cười lạnh, vuốt móng tay của mình (cái móng tay bằng vàng nạm ngọc gắn ở ngón út của mấy bà cung phi đó. Mình không biết dịch sao nên để vậy), hai mắt khép hờ, thử xem Hoàng hậu cùng Đức tần có đấu nhau không cho biết. Hiện tại nàng đã được khôi phục phân vị quý nhân, tiếc nuối duy nhất của nàng là không được Hoàng thượng ân sủng (Thường thì cung phi nào khi được phong tước hoặc khôi phục địa vị, tối đó cũng được Hoàng thượng thị tẩm hết).

Nhưng không vội, từ từ mà đi cũng không muộn, không phải nàng cũng từ thường tại lại trở về thân phận quý nhân rồi hay sao?

Cho nên, không vội, nàng không thể gấp.

Liễu Tương Nhã ở trong lòng an ủi mình.

"Bích Thủy, tình hình bây giờ như thế nào?"

Bích Thủy cười nói: "Chủ tử, nghe nói toàn thân Đại công chúa cao thấp bắt đầu bốc lên chấm đỏ, Tam tiểu thư ở Nhu Phúc cung chỉ sợ là cũng gấp mời thái y rồi."

Liễu Tương Nhã thổi móng tay, hời hợt mở miệng: "Mời thái y thì làm được gì, giờ này chắc Đại hoàng tử đã bắt đầu nóng lên rồi . . . . ."

Cho tới bây giờ mục đích của nàng đều không phải ở trên người Đại công chúa mà là Đại hoàng tử, công chúa thì có gì đáng nói? Chỉ là tấm bình phong che mắt thiên hạ mà thôi.

"Dạ phải." Bích thủy gật đầu lên tiếng.

Nhưng chỉ được một chút, nàng ta lại nhăn mày, có chút do dự nhìn chủ tử.

Nhìn vẻ mặt do dự của nàng, Liễu Tương Nhã nhíu mày hỏi: "Bích Thủy? Còn có chuyện gì sao?"

"Chủ tử, có chuyện này nô tỳ không biết có nên nói cùng chủ tử hay không?"

"Nói đi, ta nghe."

"Dạ!" Bích Thủy nghĩ nghĩ một chút, đem trở ngại khi liên lạc tai mắt ngầm nói ra.

"Chủ tử, hình như lão gia sai người hạ lệnh tai mắt ngầm không được xuống tay với tam tiểu thư."

"Cái gì?" Liễu Tương Nhã cả kinh: "Chuyện này xảy ra lúc nào?"

Lệnh phù vẫn còn ở trong tay nàng mà.

Nếu mất đi những tai mắt ngầm kia, làm sao nàng làm việc được đây?

Sắc mặt Bích Thủy hết sức khó coi: "Nô tỳ cũng không biết, nếu lần này không có liên lạc với tai mắt ngầm bên cạnh Đại công chúa chắc nô tỳ cũng chưa phát hiện."

Liễu Tương Nhã hít một hơi thật sâu, trì hoãn lo sợ không yên trong lòng, tỉnh táo hỏi: "Có phải chỉ cần không xuống tay với tam muội là được hay không?"

"Cái này. . . . . . Cái này chắc là vậy, chủ tử, người cũng biết, những tai mắt ngầm này không phải chỉ của lão gia mà còn của phu nhân cài vào nữa, cho nên. . . . . ."

"Đúng, sao ta lại quên chứ. Nhưng người của mẫu thân quá ít." Liễu Tương Nhã cau mày.

Lúc trước mẫu thân có nói với nàng, những tai mắt ngầm này là do người của gia tộc âm thầm cài vào mỗi khi tiên đế tuyển cung nhân nên hoàn toàn có thể yên tâm về lòng trung thành của họ.

"Hơn nữa phụ thân chỉ không cho ta xuống tay với tam muội cho thấy ông ta chưa bỏ rơi ta!"

Liễu Tương Nhã híp mắt, vẻ mặt chắc chắn. Sao nàng không rõ tâm tư Liễu Chi Hạo?

Số mạng của nàng có phải quý không thể nói hay không, Liễu Chi Hạo còn chưa dám chắc, nếu có một ngày nữ nhi bay lên cành cao thì sao? Cho nên chắc chắn hắn sẽ ủng hộ cả hai bên.

Tai mắt ngầm mặc dù không nhiều lắm, nhưng hầu như cung nào cũng có từ một đến hai người, trừ Nhu Phúc cung.

Nghĩ đến điểm này nàng liền hận

Bích Thủy cười nói: "Chủ tử nói đúng!"

Nhu Phúc cung

Liễu Vi Dung đứng một bên nín thở nhìn chằm chằm thái y đang chẩn mạch cho Đoàn Đoàn. Thái y một mực không lên tiếng làm nàng lo đến không thở nổi, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?

Đoàn Đoàn không nhúc nhích, cảm giác cái trán có chút nóng nóng, tò mò nhìn thái y trước mắt.

Thật lâu sau đó, thái y mới mở mắt, lông mày nhíu chặt, không nói tiếng nào.

"Thái y, thế nào, Diệu nhi không sao chứ?"

Trước mặt người khác, nàng luôn gọi Đoàn Đoàn là Diệu nhi. Dù sao nó cũng trưởng hoàng tử, chỉ có thể gọi nhũ danh từ nhỏ trong cung của mình hoặc trước mặt Hoàng đế thôi.

"Hồi Đức tần nương nương, mạch tượng Đại hoàng tử có chút không ổn, trán bắt đầu nóng lên, hình như lây bệnh dịch gì đó."

"Bệnh dịch? Sao lại như vậy được?"

Liễu Vi Dung kinh hoàng. Ngày nào nàng cũng cho Đoàn Đoàn uống Linh tuyền, thân thể khỏe mạnh vô cùng, chẳng lẽ là hôm nay Đại công chúa mang tới?

"Đại hoàng tử bị lây bệnh nhưng đến giờ mới phát sốt đã tốt hơn người khác rồi. Thân thể ngài ấy vốn khỏe mạnh nên mới được như vậy." Lão thái y thành thật nói.

Bệnh dịch này cũng không nguy hiểm lắm, may mà phát hiện kịp thời. Đúng lúc ông ta có thuốc trị bệnh này, nhất định có thể ngăn được bệnh tình chuyển biến xấu.

"Diệu nhi, nói cho mẫu thân biết, hiện giờ con có nóng lắm không?" Liễu Vi Dung nóng nảy sờ trán Đoàn Đoàn, cảm thấy có chút nóng, cả người chợt lạnh như băng.

"Nóng! Đau đầu. . . . . ." Đoàn Đoàn bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu, giương cái miệng nhỏ nhắn, chỉ chỉ đầu mình.

"Thái y, có cách gì chữa được bệnh không?"

Mặt Liễu Vi Dung biến sắc, xem ra bệnh dịch bắt đầu phát tác, kế bên nàng có nhiều người như vậy, không thể lấy Linh tuyền ra, nàng chỉ có thể hy vọng nhìn thái y.

"Có, vi thần viết ngay đây." Thái y gật đầu múa nhanh bút, sau đó đưa Trần mama đi xuống sắc thuốc.

Thật may là thân thể Đại hoàng tử tốt, bệnh này cũng mới bị lây.

Sau đó, thái y sai cung nhân lấy nước ấm tới cho đại hoàng tử tắm, loại trừ những thứ không sạch sẽ trên người.

Rất nhanh, Bạch Liên bưng một chậu nước ấm đi vào, Liễu Vi Dung cởi y phục Đoàn Đoàn. Nó xấu hổ, sống chết giữ lại, không cho người khác nhìn thấy thân thể mình, nàng không còn cách nào khác, bèn sai người dựng một tấm bình phong, tự mình tắm cho con.

Đoàn Đoàn nắm chặt tay mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu ửng đỏ.

"Mẫu thân. . . . . . Nước, nước. . . . . ."

"Có nước nước, Đoàn Đoàn ngoan, chút nữa sẽ không đau nữa. . . . ."

Lúc chuẩn bị tắm, nàng nhanh trí để tay vào trong chậu, đổ Linh tuyền từ không gian vào chậu đồng.

Đoàn Đoàn rất nhạy cảm đối với linh khí, lúc tắm dần cảm thấy biến hóa, đầu không đau như hồi nãy nữa.

Tắm rửa xong, vẻ ửng đỏ trên mặt Đoàn Đoàn đã bớt đi một chút.

Mặc xong quần áo, thấy vẻ mặt con đỡ hơn khi nãy, Liễu Vi Dung cũng nhẹ người hơn.

Thái y chẩn mạch lần nữa cũng giật mình. Thân thể đại hoàng tử quá tốt rồi, vừa mới sốt đó đã bắt đầu hạ xuống. Thật thần kì!

Căn bản là ông ta không biết Linh tuyền đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Trần mama cũng bưng thuốc vào.

"Chủ tử, thuốc tới, mau cho Đại hoàng tử uống."

"Mau, mau đưa cho ta."

Trần mama vội đưa chén thuốc bốc mùi nồng nặc qua cho nàng.

Liễu Vi Dung nhận thuốc, thừa dịp mọi người không để ý rót Linh tuyền vào.

"Diệu, uống thuốc."

Nhẹ nhàng cầm chén thuốc đưa đến miệng con, hắn sợ hãi nắm ống tay áo của mẫu thân nhưng vẫn nhăn nhó uống hết thuốc khiến nàng đau lòng muốn chết.

Thấy con uống hết thuốc có pha Linh tuyền, nàng an tâm hơn một chút, để chén xuống hỏi: "Thái y, còn cần chú ý cái gì nữa không?"

Lão thái y vuốt bộ râu ngắn ngủn, cười nói: "Không có, thân thể Đại hoàng tử rất tốt, chắc tối nay là hết. Ngài ấy là bệnh nhân vượt qua bệnh dịch nhanh nhất mà vi thần từng biết."

"Vậy thì tốt."

Nàng sai Hạnh Nhi đưa thái y đi nghỉ ở gần thiên điện, có ông ta coi chừng tương đối an tâm hơn.

Chờ thái y rời đi, nàng ôm con vào, sau đó sai tất cả cung nhân quét dọn sạch sẽ trong ngoài. Những ai hầu hạ Đoàn Đoàn đều phải tắm rửa sạch sẽ, đốt hết quần áo vừa mặc, uống thuốc theo toa của thái y lúc nãy, một người cũng không được sót.

Bên Mộ Dung Triệt, khi hắn đang thương nghị đại sự cùng các đại thần thì hay tin Đại công chúa cùng đại hoàng tử xảy ra chuyện. Lòng hắn nóng như lửa đốt nhưng giờ phút này thương nghị đến lúc quan trọng nhất, hắn không thể làm gì khác hơn là cố kiềm lại.

Chờ hắn kết thúc chánh sự thì đã là giờ Tuất, sắc trời tối mịt. Hạnh Nhi cũng báo đại hoàng tử đã thoát khỏi nguy hiểm nên hắn cũng nhẹ lòng đi không ít, chỉ là đại công chúa không được như vậy.

Thân thể của nó không tốt như Đoàn Đoàn, bị bệnh dịch hành hạ đến chết đi sống lại. Hoàng hậu bi phẫn sai người điều tra, cuối cùng phát hiện, sáng nay có người lén bôi vật bẩn lên quần áo đại công chúa nên nàng ta mới bị lây bệnh.

Gần tối, sau khi trở lại cung dùng xong cơm chiều thì đại công chúa bắt đầu nóng lên, không bao lâu sau thì không còn chút sức lực nào. Nàng ta cho là không có việc gì, ngủ một giấc sẽ hết nhưng cung nhân phát hiện người nàng nổi đầy chấm đỏ lại sốt cao không lùi mới biết được lớn chuyện nên lập tức đi mời thái y.

Ban đầu, Hoàng hậu cho là vị ở Nhu Phúc cung xuống tay, nhưng vừa nghe nói Nhu Phúc cung cũng mời thái y, biết được Đại hoàng tử cũng dính vào bệnh dịch, tâm Hoàng hậu bỗng dưng lạnh, giờ phút này cái gì nàng cũng hiểu.

Nàng nghẹn uất, thở không ra hơi, té xỉu.

Cả Phượng Nghi cung hỗn loạn.

Thái hậu lập tức qua Phượng nghi cung. Khi biết chuyện, Thái hậu giận đến toàn thân phát run, đây là lợi dụng Đại công chúa mưu hại trưởng hoàng tử, bèn hạ lệnh điều tra kĩ càng, một con kiến cũng không để lọt.

Cuối cùng tra ra được, một cung nhân bên cạnh công chúa không biết đã dùng cách gì đem vật bẩn vào hoàng cung, còn chưa hỏi được kẻ chủ mưu phía sau thì cung nhân đó đã cắn lưỡi tự sát.

Đầu mối đứt đoạn.

Thái hậu nổi giận, Hoàng đế càng giận dữ hơn.

Nếu không tra được sẽ thanh tẩy toàn bộ hậu cung. Kết quả, không tra ra chuyện hãm hại đại hoàng tử nhưng lại tra được rất nhiều những âm mưu bẩn thỉu khác.

Tối hôm đó là một đêm không ngủ. Huyết tẩy cả hoàng cung. Trừ những cung nhân bên cạnh Thái hậu cùng Hoàng đế, tất cả tâm phúc, thân tín của phi tần hậu cung đồng loạt đổi toàn bộ.

Khi Liễu Tương Nhã biết chuyện, thiếu chút nữa phun máu.

Tất cả tai mắt ngầm của nàng bị tiêu diệt không còn một mống.

Nàng không ngờ Hoàng thượng với Thái hậu lại phản ứng lớn như vậy. Lần này nàng quả là tổn thất nặng nề.

Nàng cực kỳ hối hận.

Bích Thủy nhìn vẻ mặt chủ tử xám như tro tàn, không biết nên an ủi làm sao, chính nàng cũng không ngờ được Hoàng thượng cùng Thái hậu sẽ huyết tẩy cả hoàng cung như vậy.

Tất cả cơ sở ngầm của các phi tần đồng loạt biến mất.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Liễu Vi Dung, nàng một mực ở kế bên Đoàn Đoàn, tới khi nó hạ sốt mới ôm nó mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ.

Lúc này nàng không thể vào không gian, ai biết chừng nào thì Hoàng thượng tới.

Giờ hợi, tắm rửa xong, Mộ Dung Triệt mang theo vẻ mặt mệt mỏi đi tới Nhu Phúc cung, lúc hắn vào thì thấy màn này, trong lòng như có ai hung hăng nhéo lấy, phất tay bảo hạ nhân lui hết, hắn nhẹ nhàng tới bên cạnh hai mẹ con.

Sờ trán Diệu nhi, không nóng, quả thật đã hạ sốt. May mà nó không sao.

Đáng tiếc Đại công chúa không lạc quan như vậy, nó trực tiếp dính phải vật bẩn lây bệnh, bệnh tình nghiêm trọng, lúc phát hiện trên người đã nổi đầy chấm đỏ rồi, hiện giờ tất cả thái y còn đang túc trực bên Phượng Nghi cung.

Cộng thêm Hoàng hậu lại bất tỉnh, hiện tại Phượng Nghi cung có mẫu hậu trấn giữ, lòng hắn như lửa đốt liền chạy qua đây nhìn Đức tần cùng Diệu nhi của hắn.

Nghe Mạc thái y nói Đại hoàng tử đã hạ sốt, hắn còn không dám tin, dính vào bệnh dịch mà hết nhanh vậy sao?

Giờ tận mắt nhìn hắn mới an tâm. Mặt Đoàn Đoàn tuy còn đỏ nhưng thái y đã cam đoan không vấn đề gì.

Liễu Vi Dung cảm thấy bên cạnh có người, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú có chút tiều tụy của Mộ Dung Triệt, không nhịn được chóp mũi đau xót.

"Hoàng thượng, người tới rồi. . . . . . Đoàn Đoàn không sao, người không cần lo."

"Ừ, trẫm biết." Mộ Dung Triệt bỏ áo khoác, lên giường ôm hai mẹ con, giọng khàn khàn: "May là Diệu nhi không có việc gì!"

"Hoàng thượng, Đại công chúa có sao không?" Nàng thấy đại công chúa làm người không tệ nên ân cần hỏi.

Ánh mắt Mộ Dung Triệt trầm xuống, trong giọng nói không che giấu được tức giận: "Tình hình không tốt lắm, lúc cung nhân phát hiện người Vũ Nhi đã ra chấm đỏ, sốt cao không lùi."

Những nô tài này quá không quan tâm tới Vũ Nhi, tội không tha được.

"Rất nghiêm trọng sao?" Trong lòng nàng cũng có chút nặng nề, đại công chúa bị lây trực tiếp, chắc chắn sẽ nặng hơn Đoàn Đoàn rồi.

Mộ Dung Triệt nhắm mắt, mệt mỏi nói: "Ừ, thái y nói không biết nó có chịu được qua tối nay . . . . . ."

Liễu Vi Dung im lặng, nàng muốn lấy Linh tuyền ra cứu công chúa nhưng cũng không muốn chuyện không gian tồn tại bị người khác phát hiện. Nàng không phải thánh mẫu, nàng chỉ là một người, một con người bình thường, cũng có ích kỉ của bản thân. Nàng chỉ có thể yên lặng cầu cho công chúa có thể vượt qua kiếp nạn này.

"Đại công chúa sẽ qua khỏi, Hoàng thượng yên tâm."

Nàng cầm tay Hoàng đế, nhỏ giọng an ủi.

"Ừ." Mộ Dung Triệt khẽ lên tiếng, sau đó không nói gì nữa, nàng nhìn lại đã thấy hắn ngủ mất rồi.Nàng cũng mệt mỏi nhắm mắt, vùi vào lòng hắn.

Hôm sau, do chuyện của Đoàn Đoàn nên nàng không cần thỉnh an. Thái y kiểm tra xong tuyên bố Đoàn Đoàn không sao. Bạch Liên cùng Hạnh Nhi vui mừng hết sức vội sai người thông báo cho Hoàng thượng cùng Thái hậu.

Đoàn Đoàn không sao, Liễu Vi Dung cũng nhẹ người hơn. Rốt cuộc, nàng cũng có tâm tư hỏi xem hôm qua trong cung có xảy ra chuyện gì lớn không.

Nghe Hạnh Nhi nói, Đại công chúa đã chịu được nguyên một tối, hơn nữa tối hôm qua Thái hậu cùng Hoàng thượng tiến hành thanh tẩy toàn bộ cung nhân, gần như đuổi hết tất cả cung nhân. Nàng vừa nghe thì kinh ngạc, sau đó là vui mừng hết sức.

"Chủ tử, lần thanh tẩy này, chỉ có cung chúng ta là không tổn thất gì." Bạch Liên cười nói.

Liễu Vi Dung cũng gật đầu tán thành.

Rửa sạch hậu cung nha, không biết có bao nhiêu phi tần tim nhỏ máu đây.

Tai mắt của Liễu Tương Nhã bị loại trừ, không biết nàng ta có hộc máu không nữa.

Không có những tai mắt ngầm kia, nửa bước nàng ta đi cũng khó nữa là.

Nàng nhìn Đoàn Đoàn khỏe mạnh, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, không biết chừng chuyện đại công chúa cũng có liên quan đến nàng ta.

Nàng ta muốn mượn tay Đại công chúa diệt trừ Đoàn Đoàn, nhưng nàng ta không biết nàng có Linh tuyền.

Càng nghĩ càng cảm thấy là liễu Tương Nhã xuống tay.

Đáng tiếc không có chứng cớ.

Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của nàng.

Lúc này, một cung nhân vội vã đi vào bẩm báo.

"Chủ tử, Phượng Nghi cung cho người đến thông báo, nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp chủ tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net