Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn mama cười thần bí: "Nương nương, đây là bài thuốc bí truyền nô tài thật vất vả mới tìm thấy, hơn nữa Phượng Nghi cung chúng ta thường cho cái này tăng thêm hương liệu, cũng sẽ không có người hoài nghi."

Bài thuốc bí truyền, lại là bài thuốc bí truyền, nếu Liễu Vi Dung nghe được, không biết sẽ có biểu cảm gì, bài thuốc bí truyền trên đời này thật nhiều, giống như trong bản sách thuốc đơn lẻ của nàng, cái nào không phải bài thuốc bí truyền, chỉ là đại đa số là bài thuốc bí truyền chỉnh người.

"Thật có thể trợ tình sao?" Hoàng hậu để ý nhất là cái này, mặc dù Đại công chúa qua được bệnh dịch, có thể bây giờ có vẻ bệnh, nàng vội vàng cần một đứa bé nữa.

Phương quý phi thân thể tiều tụy vì bệnh cũng có thể sinh hạ một hoàng tử, kích thích nàng thật mạnh, thân thể nàng tốt như vậy, còn điều dưỡng mấy năm, không tin không sinh được một hoàng tử khỏe mạnh.

Nhưng không bột đố gột nên hồ, năm nay nàng 29 rồi, sớm đã là nụ hoa có tuổi, mỗi lần Hoàng thượng tới đều không đụng nàng, chỉ là đơn thuần ngủ, cho nên không thể không ra hạ sách này.

Tôn mama gật đầu khẳng định: "Hương giục tình hiệu quả là từng điểm từng điểm tích lũy, không dễ làm cho người ta phát giác, không phải loại thuốc giục tình mãnh liệt kia, lập tức làm cho người ta sinh ra **, nương nương cứ việc yên tâm."

Nhìn thấy nương nương bây giờ vì thị tẩm còn cố ý sai người chuẩn bị chút hương giục tình hiệu quả, lòng nàng chua xót, nương nương bảo dưỡng rất tốt, thế nào Hoàng thượng cũng không thích.

"Vậy thì tốt, có điều Hoàng thượng là một người rất kiềm chế, hương giục tình này liệu có hiệu quả không?" Hoàng hậu không nhịn được có chút lo lắng.

"Nương nương yên tâm, hữu dụng, đây là tích lũy dần, thời gian càng lâu, tác dụng giục tình càng cao, cho dù Hoàng thượng chỉ ngủ đơn thuần, sau nửa canh giờ cũng sẽ động tình, ngài hãy yên tâm."

"Hơn nữa hiện tại mới sau giữa trưa, chúng ta có thể đốt trước ở nơi có gió lùa ở đại điện, dù sao gió lùa, hương giục tình không tạo nên tác dụng gì, hơn nữa hương giục tình này rất hữu dụng đối với nam nhân."

Tôn mama rất là sùng bái đối với hương đặc chế này.

Lần này Hoàng hậu rốt cuộc giương lên nụ cười: "Đã như vậy, vậy thì làm theo lời mama nói đi, đốt loại hương này trước chánh điện, còn có, nhớ sắc tốt thuốc hôm nay, Bổn cung nhất định phải mang thai hoàng tự."

Hiện giờ, hoàng tự chính là bệnh trong lòng của nàng, kể từ khi Đức tần cự tuyệt liên hiệp cùng nàng trong lòng nàng vẫn không thoải mái, một Đức tần nho nhỏ vậy mà lại cự tuyệt vị Hoàng hậu này.

Đây là có Đại hoàng tử nên tâm lớn thôi.

Đợi nàng có hoàng tử, xem nàng đối phó nàng ta thế nào.

Đến lúc đó sẽ để cho Phương quý phi cùng nàng so chiêu thôi.

Hiện tại Phương gia vừa lúc vội vàng đến sứt đầu bể trán, là thời cơ tốt để nàng mang thai.

Trong lúc Hoàng hậu chuẩn bị sẵn sàng tất cả, chỉ chờ Hoàng đế Mộ Dung Triệt đi qua.

Trong Tử Thần điện, mặt Mộ Dung Triệt âm trầm nhìn ám vệ truy xét tư liệu.

Siết chặt tài liệu trên tay, khí lạnh quanh quẩn quanh thân, trong mắt hiện ra ánh lạnh.

"Thì ra là nàng ta!"

Trước kia hắn điều tra vẫn bỏ qua phi tần phẩm vị thấp, cho rằng các nàng cũng không có nhân mạch gì đó, quả quyết không thể nào thu mua người trong cung Hoàng hậu.

Không nghĩ tới sau khi khôi phục phân vị quý nhân, Liễu thị Tương Nhã thế nhưng lại thu mua đến cung nhân bên cạnh Đại công chúa.

Còn lấy được những thứ đồ bẩn thỉu kia từ bên ngoài, mượn tay Đại công chúa diệt trừ trưởng hoàng tử của hắn.

Thật là con rắn độc.

Mộ Dung Triệt nhắm chặt mắt, ngón tay vẫn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hắn đang suy tính có nên cho mẫu hậu biết lệ quý nhân bà vẫn xem trọng lại là một mỹ nhân rắn rết hay không.

Tránh cho bà một mực ở trước mặt hắn nói lời hữu ích giúp nàng ta.


Nhưng vừa nghĩ tới thái y từng nói với hắn về tình trạng thân thể mẫu hậu, tại đây một hai năm chuyện, tim của hắn lại trầm xuống.

Lệ quý nhân vẫn có chút tác dụng, tối thiểu nàng ta có thể khiến cho mẫu hậu có niềm vui, mặc dù có một phần lòng lợi dụng đối với mẫu hậu ở bên trong, chỉ là coi như tận tâm tận lực.

Trước cứ để vậy thôi.

Sai người theo sát nàng ta, không để cho nàng ta tạo ra sóng gió là được.

Đáng tiếc mặc dù mẫu hậu thích Diệu nhi, nhưng lại không thích Đức tần.

Chỉ là vừa nghĩ tới xuất thân của mẫu hậu, quả thật không thể cùng Đức tần tán gẫu, cũng liền đem chuyện này buông xuống.

Vì thế Liễu Tương Nhã vào thời điểm nàng ta không biết đã tại ở Quỷ Môn quan đi một lượt.

Nếu Liễu Vi Dung biết chuyện này, khẳng định than vãn nguyên tác Bàn Tay Vàng cường đại.

Liễu Tương Nhã chính là Tiểu Cường đánh không chết.

Đoán chừng là thời điểm chưa đến thôi.

Nhu Phúc cung.

Liễu Vi Dung cho người trải lên một tầng thảm ở chánh điện, cho Đoàn Đoàn dùng để luyện tập đi bộ.

Nhìn Đoàn Đoàn lảo đảo như say đi tới đi lui trên tấm thảm, thỉnh thoảng còn té ngã, lại tự giác bò dậy tiếp tục luyện tập đi bộ, Liễu Vi Dung cười híp mắt.

Tính tình Đoàn Đoàn rất tốt, té ngã cũng không khóc.

Nàng cảm thấy mang Đoàn Đoàn thoải mái nhất rồi.

Bạch Liên cùng Hạnh Nhi lúc đầu rất đau lòng Đại hoàng tử luôn bị té ngã, muốn đi đỡ hắn dậy, vậy mà lại bị chủ tử ngăn không cho, nói gì tự lập, tự mình cố gắng.

Làm cho các nàng không dám nói gì.

Đại hoàng tử mới hơn một tuổi, làm sao tự lập tự mình cố gắng?

Để cho các nàng rối rắm là, trong cung hoàng tử, công chúa nào đến ba tuổi không phải vẫn uống sữa mẹ, chủ tử lại cho Đại hoàng tử mới hơn một tuổi ăn cơm, trái cây, cùng với cá tôm thịt cái gì. . . . . .

Ngay từ đầu Hoàng thượng còn phản đối kia mà, về sau chủ tử vẫn không có đổi, Đại hoàng tử cũng thích ăn, lại không thích ăn sữa mẹ rồi, bây giờ nhìn Đại hoàng tử rất khỏe mạnh, mỗi ngày giống như dùng không hết tinh lực, liền đã buông xuống

"Đoàn Đoàn, cố gắng lên, đi lại hai vòng, mẫu thân cho con ăn một quả đào to!" Liễu Vi Dung lười biếng nằm ở trên giường, một lần gặm quả đào lớn tiếng nói.

Lúc này chính là thời điểm mùa đào thơm ngon, phần của nàng tăng một mảng lớn, còn bao gồm Đoàn Đoàn, cho nên trái cây kia có đầy đủ, vừa đúng làm cho nàng có thể lấy không ít quả đào từ không gian ra ngoài.

Bây giờ Đoàn Đoàn đi đường càng ngày càng ổn định rồi, mặc dù có lúc còn có thể té ngã, nhưng đã rất khá, đôi mắt đen nhánh sáng lóng lánh nhìn quả đào mẫu thân mình đang gặm trong tay, vị ngọt nồng đậm từ quả đào tản mát ra, cái mũi nhỏ giật giật, nuốt một ngụm nước bọt, bắp chân bắt đầu tăng nhanh lên.

Liễu Vi Dung thấy cười nheo mắt, tiếp tục gặm quả đào, ừ, ăn ngon thật, mật đào nhiều chất lỏng, đây chính là thứ Đoàn Đoàn thích nhất, mỗi ngày cơm nước xong đều muốn gặm một quả.

Trần mama cùng Hạnh Nhi, Bạch Liên hết sức im lặng nhìn chủ tử.

Đáng thương cho Đại hoàng tử, vì một quả đào còn phải đi thêm hai vòng.

Rất nhanh, Đoàn Đoàn đi hết hai vòng, trên chóp mũi thấm chút mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chính là vững vàng đi đến trước mặt Liễu Vi Dung, đôi mắt mong chờ nhìn trái đào mật để trên bàn thấp, tiếng nói giòn tan có chút thở hổn hển nói: "Mẫu thân, Diệu nhi đi hết rồi, quả đào. . . . . ."

Có thể là quan niệm giáo huấn của Mộ Dung Triệt, Đoàn Đoàn vẫn xưng mình là Diệu nhi, sau khi Liễu Vi Dung uốn nắn không có kết quả, sẽ theo nàng.

Ôm Đoàn Đoàn lên, dùng khăn tay lau đi mồ hôi rịn trên mặt bé, điểm xuống cái mũi nhỏ của con, dịu dàng nói: "Yên tâm, không thiếu được của con."

Hạnh Nhi bưng tới một chậu đồng nhỏ, sau khi cho Đoàn Đoàn rửa tay, cho bé một quả đào mật thật to.

Dù sao Đoàn Đoàn có răng rồi, gặm quả đào không thành vấn đề, một quả đào đủ cho bé từ từ gặm một canh giờ rồi.

Đoàn Đoàn vui mừng dùng tay nhỏ bé nâng quả đào lên, cong mắt cười, giương cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hai cái răng cửa đáng yêu, từ từ gặm quả đào, giống như một con sóc lông đang ăn hạt thông.

Còn kém không có vẫy đuôi thôi.

Nhìn hai mắt Liễu Vi Dung phát sáng, móng vuốt sói bắt đầu nhẹ nhàng bóp gò má có chút phình của bé.

Nhìn thấy bé vừa gặm quả đào, vừa dùng ánh mắt uất ức tố cáo nhìn nàng.

"Thật đáng yêu, Đoàn Đoàn, con thật là đáng yêu. . . . . ."

Đoàn Đoàn rất là bất đắc dĩ nhìn mẫu thân, gặm quả đào, thầm nghĩ, không trách được phụ hoàng nói nữ nhân đều là động vật hay thay đổi.

Nhìn mẫu thân đã biết.

Đồng thời trong lòng rất là lo lắng, mẫu thân luôn bóp gương mặt của mình, đến lúc đó bị bẹp thì làm thế nào?

Khi nào Phụ hoàng tới, hỏi phụ hoàng một chút vậy.

Hơn nữa mẫu thân thích ôm bé cùng nhau ngủ, phụ hoàng nói bé là nam tử hán đại trượng phu, không thể ngủ chung cùng mẫu thân, mặc dù lồng ngực mẫu thân rất thoải mái, nhưng bé càng muốn ngủ một mình, nhưng mẫu thân thật là bá đạo.

Bé cũng không dám nói với phụ hoàng, sợ phụ hoàng cho là bé không phải nam tử hán đại trượng phu.

Không chút nào biết Đoàn Đoàn đang suy nghĩ gì, Liễu Vi Dung hào hứng bừng bừng siết chặt con, âu yếm con.

Mộ Dung Triệt vừa tiến đến liền nhìn thấy Đức tần đang bóp gò má của Diệu nhi, vẻ mặt Diệu nhi rối rắm gặm quả đào, hình tượng này thấy thế nào quỷ dị vậy.

"È hèm!" Một tiếng hừ nhẹ.

Mọi người rốt cuộc phát hiện Hoàng đế tới, vội vàng cúi người hành lễ, bị Mộ Dung Triệt đuổi đi ra ngoài.

Liễu Vi Dung có chút chột dạ thu tay lại, xuống giường, thỉnh an Mộ Dung Triệt.

"Hoàng thượng, tại sao ngài đã tới?"

"Trẫm vừa mới tới, chỉ thấy nàng đang giày vò Diệu nhi thôi!" Mộ Dung Triệt khẽ lườm nàng một cái.

"Thần thiếp đây không phải là đang rèn luyện Đoàn Đoàn sao!" Liễu Vi Dung lấy lòng cười cười.

Đoàn Đoàn nhìn thấy phụ hoàng tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ nụ cười thật to, đang cầm quả đào mình mới gặm gần một nửa, cái miệng nhỏ nhắn kêu: "Phụ hoàng, phụ hoàng. . . . . . Ăn Đào Đào. . . . . ."

Ánh mắt Mộ Dung Triệt một mảnh ôn nhu, ngồi vào bên cạnh Đoàn Đoàn, ôm lấy bé thả vào trên đùi, liền lấy quả đào của bé cắn một cái, trả lại cho bé, nhếch môi nói: "Diệu nhi thật biết nghe lời."

Đoàn Đoàn cười cong mắt, vùi ở trong ngực Mộ Dung Triệt một chút một chút gặm quả đào.

Thấy Đoàn Đoàn gần gũi mình như vậy, khóe miệng Mộ Dung Triệt nhếch lên, ánh mắt nhìn Đức tần bọn họ có chút ghen tỵ, nhìn lại quả đào trên bàn thấp, ý tứ rất rõ ràng, Liễu Vi Dung im lặng, cái rắm thúi Đoàn Đoàn này, cũng biết lấy lòng cha hắn.

Âm thầm niệm Đoàn Đoàn một phen, rất không có cốt khí đem một quả đào mật ra, đưa cho Mộ Dung Triệt, lấy lòng cười nói: "Hoàng thượng, mời ăn đào!"

"Ừ!" Mộ Dung Triệt nhận lấy quả đào, tâm tình cực tốt ăn.

Trái cây ở nơi của Đức tần luôn ngon hơn hẳn so với Tử Thần điện của hắn, hắn biết Đức tần có bí mật, nhưng cũng không biết là bí mật gì, hắn tin tưởng, một ngày nào đó, Đức tần sẽ nói cho hắn biết .

Hình ảnh hai cha con hí mắt hưởng thụ ăn quả đào, thấy thế nào cũng thấy chướng mắt.

Liễu Vi Dung nhìn, thầm hừ một tiếng, không thừa nhận mình ghen tỵ, sau đó cầm một quả đào lên giận dữ gặm.

Mộ Dung Triệt nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một nụ cười.

Nhìn lại Diệu nhi trong ngực, đáy lòng một mảnh mềm mại.

Nhưng mà nghĩ đến buổi trưa nhìn phần tài liệu kia, tâm tình bỗng dưng trở nên nặng nề, nếu để cho Đức tần biết người tỷ tỷ của mình ác độc như thế, mưu hại Diệu nhi . . . . . .

Thôi, vẫn là không nói cho nàng biết.

Liền duy trì nguyên trạng đi, dù thế nào đi nữa hắn đã để người theo sát Lệ quý nhân.

Ăn xong quả đào, Mộ Dung Triệt lại kiểm tra một chút tiến độ biết chữ của Đoàn Đoàn, rất là hài lòng rời đi, lúc rời đi cùng Đoàn Đoàn rỉ tai mấy câu, còn thuận tiện lấy mấy quả đào đi.

Làm cho Liễu Vi Dung không biết nói gì.

Buổi tối lúc ngủ, nàng muốn ôm Đoàn Đoàn cùng nhau ngủ, vậy mà lần này Đoàn Đoàn phản kháng thật kịch liệt, Liễu Vi Dung thật đau lòng, Đoàn Đoàn thế nhưng không thích ngủ cùng nàng.

Nghĩ đến trước khi đi Mộ Dung Triệt cùng Đoàn Đoàn rỉ tai mấy câu, cảm giác chân tướng rõ ràng rồi.

Mộ Dung Triệt đáng ghét!

Rốt cuộc rót vào tai Đoàn Đoàn cái gì, cái gì cũng nghe hắn.

Mang theo bất mãn đối với Mộ Dung Triệt đi ngủ.

Không chút nào biết tối nay có chuyện xảy ra ở Phượng Nghi cung.

Sáng ngày thứ hai, Mộ Dung Triệt phát hiện mình thế nhưng bất tri bất giác sủng hạnh Hoàng hậu, không khỏi có chút khiếp sợ, ngay sau đó hiểu đượcc mình bị tính kế, không nghĩ tới Hoàng hậu luôn luôn đoan trang cũng làm chuyện như vậy, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Hoàng hậu một cái, cho Tiểu Lý Tử thay quần áo, không nói gì liền phất tay áo rời đi.

Hoàng hậu khổ sở cười một tiếng, nàng cũng biết có thể như vậy, Hoàng đế chán ghét loại tính toán này, tuy nói không có gì, nhưng nàng biết, lúc này sợ là Hoàng đế lại càng không thích nàng.

Không thích cũng không thích đi, nàng, vị Hoàng hậu này, ngay từ một năm trước đã hữu danh vô thật, không biết bắt đầu từ đâu, có thể là từ khi ba hoàng tử liên tiếp mất đi, Hoàng thượng đối với nàng cũng chầm chậm xa cách rồi.

Số lần thị tẩm vốn lại ít.

Nàng không thèm để ý, bởi vì Hoàng đế vốn là không gần nữ sắc.

Hiện tại nhà mẹ nàng bị sa sút, càng phải như vậy.

Nàng chỉ muốn một hoàng tử bên người mà thôi, vì thế nàng chỉ có thể mạnh tay một lần.

Vuốt ve trái tim khẽ phát đau, Hoàng hậu buồn bã cười một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net