Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn dọc theo đường đi, Phương quý phi đi theo sau lưng Hoàng hậu nói cười ríu rít, cảm giác loại nguy cơ này không biết tới đường nào khiến Liễu Vi Dung căng thẳng thần kinh.

Dù sao trong cung này chỉ có Phương quý phi còn có nhân mạch, ai biết có thể nửa đường gặp chuyện không may hay không.

Nàng vẫn là ở xa tốt hơn.

Quả nhiên, khi đã đi qua hơn phân nửa đường, đột nhiên chạy ra một con mèo, con mèo này thoạt nhìn rất giống như con Huệ phi nuôi trước kia, chỉ là Huệ phi đã đánh chết nó rồi.

Con mèo kia giống như nổi cơn điên tựa như thẳng tắp chạy hướng về phía Hoàng hậu.

Đám người thỉnh an nhất thời kinh hãi, một số còn thét chói tai ra tiếng, tình cảnh nhất thời hỗn loạn, nô tài chung quanh rối rít ngăn cản bên cạnh nương nương nhà mình.

Bạch Liên cũng ngăn ở trước người Liễu Vi Dung.

Liễu Vi Dung thấy Phương Quý Phi lui về phía sau, trong mắt ánh lạnh cùng với chút hả hê, tâm trầm xuống, bước chân lui về phía sau.

Đằng trước Hoàng hậu kinh hãi, luống cuống, trên mặt hơn nửa là tức giận, nhìn con mèo phát cuồng đang thẳng tắp xông về nàng ta, tâm phúc Thị Họa bên người nàng ngăn ở trước mặt Hoàng hậu.

"Người đâu, mau đánh chết con mèo kia." Hoàng hậu cắn môi, vừa lui về phía sau, vừa bình tĩnh ra lệnh.

Không biết trên người Hoàng hậu có cái gì hấp dẫn con mèo điên, một con mèo linh hoạt tán loạn, thế nhưng hai mắt đỏ thẫm kinh khủng nhìn chằm chằm Hoàng hậu.

Bởi vì mục tiêu của con mèo là Hoàng hậu, sau khi một đám phi tần lui về phía sau một khoảng cách nhất định, liền đứng lại, Liễu Vi Dung vẫn chú ý động tĩnh của Phương quý phi cùng Hoàng hậu, cảm thấy có chút chật chội, tính lui về phía sau một bước, một không bắt bẻ, bị người đạp chéo quần, còn đẩy một cước, khóe mắt dư quang liếc lên là một đôi giầy thêu màu xanh nhạt, người bên cạnh thấy Đức tần bị vấp ngã, thật nhanh lui ra ngoài, chỉ sợ bị dính líu, trong lúc nhất thời, bên người Liễu Vi Dung trừ Bạch Liên thế nhưng không có ai.

Không ai có thể đỡ, lảo đảo một cái sẽ té xuống đất đi.

"Bạch Liên!"

"Chủ tử. . . . . ." Bạch Liên quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy chủ tử sắp ngã xuống trên đất, trên đất này vừa đúng có một viên đá bén nhọn, con ngươi co rụt lại, lập tức vươn tay theo phản xạ kéo Liễu Vi Dung, dùng sức một cái, chấp nhận bị đụng phải viên đá kia kéo Liễu Vi Dung lên.

Liễu Vi Dung chưa tỉnh hồn đứng lại, vỗ vỗ ngực đứng ở bên đường, ánh mắt quét đến vị trí nàng ngã, kinh ngạc trợn to hai mắt, trong lòng rét run, ở nơi nàng ngã lúc nào thì xuất hiện một tảng đá bén nhọn, xem ra là có âm mưu trước.

Liễu Vi Dung mím môi đỏ mọng, trên mặt hết sức khó coi, cộng thêm không biết người nào đạp một cước lên chéo quần nàng, chỉ là đôi giầy thêu màu xanh nhạt này, nàng lại khắc sâu ấn tượng.

Trước kia nàng từng thấy Ngụy tần đi đôi giầy thêu như vậy.

Mọi người thấy Đức tần không sao, rối rít che giấu thất vọng trong đáy mắt.

Đám người Tạ tần cùng Ngụy tần tiến lên đón, giả bộ ân cần hỏi mấy câu.

Phía trước Phương quý phi quay đầu lại liếc nhìn Liễu Vi Dung một cái, lại thu hồi ánh mắt.

Đoan phi cùng Hiền phi cũng giống mọi người quan tâm hỏi mấy câu.

Liễu Vi Dung cám ơn sự quan tâm của các nàng, liền không nói gì rồi.

Những người khác cũng ngượng ngùng không nói.

Tất cả sự chú ý của mọi người đều ở trên người Hoàng hậu.

Hoàng hậu mang bộ mặt sa sầm lạnh lùng, có chút chật vật thở hổn hển lui về phía sau, phi tần sau lưng rối rít lui về phía sau.

Bên người nàng ngoài hai cung nữ còn có một ít thái giám gắt gao ngăn ở trước mặt, có thể là gần tới Từ An Cung của Thái hậu, hộ vệ trong cung rất nhanh nghe được động tĩnh chạy đến.

Con mèo nổi điên kia lập tức bị đập chết.

Ánh mắt của Phương quý phi tối sầm.

Bởi vì chuyện con mèo nổi điên, chuyện đi Từ An Cung thỉnh an liền gác lại.

Thái hậu cũng hạ chỉ cho mọi người trở về.

Hoàng hậu nhanh chóng trở về Phượng Nghi cung truyền thái y.

Liễu Vi Dung cũng có chút nhếch nhác mang theo Bạch Liên rời đi, khi La tần đi ngang qua bên người nàng, nhanh chóng nhỏ giọng nói một câu liền rời đi.

Trở lại Nhu Phúc cung, Trần mama vội bưng một ly trà cho chủ tử đỡ sợ.

Liễu Vi Dung nhấp một ngụm trà, buông lỏng thần kinh, đối với chuyện ngày hôm nay có cái nhận thức khắc sâu, nàng vẫn cho là trắng trợn dùng động vật nổi điên để hại người ở hậu cung như vậy là chuyện hầu như không có khả năng xảy ra, không nghĩ tới lần này đã phá vỡ nhận thức của nàng.

Chỉ là hành động của Hoàng hậu khiến cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.

Mặc dù chính nàng cũng sợ hãi kinh hoảng, nhưng lại rất bình tĩnh lui về phía sau, trước sau đều có người của mình coi chừng, Phương quý phi ngay cả cơ hội hạ độc thủ cũng không có.

Nhớ tới lời La tần mới vừa nói với nàng, thời điểm lúc nàng sắp ngã xuống, đứng ở sau lưng nàng nhanh chóng lui về phía sau có người của Tạ tần, Ngụy tần, còn có một chính là Tĩnh tần.

Cả ba đều là người quen cũ.

Có hai người nàng cự tuyệt họ lôi kéo, có động cơ ghi hận trong lòng, một là Tĩnh tần, Tĩnh tần này luôn luôn yên lặng là nàng đố kỵ cùng kiêng kị.

Bởi vì trong nguyên tác nàng coi như là người âm thầm đầu phục Hoàng hậu.

Rốt cuộc là ai thật sự khó nói, lớn nhất có thể là Ngụy tần rồi.

Đôi giầy thêu màu xanh nhạt hẳn là Ngụy tần.

Thật ra thì chỉ là ngã xuống cũng không có gì, nhưng lúc đó trên đất lại đột ngột xuất hiện một tảng đá bén nhọn, cái này đáng để người nghĩ sâu xa.

Xem ra có người nghĩ đưa nàng vào chỗ chết.

Nàng nói ra chuyện này với Hạnh Nhi cùng Trần mama, Trần mama cùng Hạnh Nhi hai người nhất thời kinh hãi.

"Các ngươi nói sẽ là ai hạ độc thủ đối với ta? Đôi giầy thêu màu xanh nhạt ta từng thấy Ngụy tần đi qua." Liễu Vi Dung đặt ly trà, nhíu mày mà hỏi.

"Cái này khó mà nói, đôi giày thêu màu xanh nhạt nô tài chỉ thấy qua mấy phi tần đi qua, để nô tỳ cho người ta tra một chút." Hạnh Nhi cảm thấy không phải đơn giản như vậy.

Liễu Vi Dung gật đầu, đem việc này giao cho Hạnh Nhi, phải đi bồi dưỡng tình cảm cùng Đoàn Đoàn.

Buổi trưa, chuyện con mèo nổi điên tập kích người kết thúc, con mèo nổi điên kia là của một quý nhân, quý nhân kia bị đày vào lãnh cung.

Chân tướng của sự thật không người nào biết, chỉ là Mộ Dung Triệt đi một chuyến đến Quan Sư cung.

Thai nhi trong bụng Hoàng hậu mạnh khỏe, chỉ là động một chút Thai Khí, trải qua chuyện này, Hoàng hậu đóng cửa dưỡng thai, Thái hậu nhận lấy quyền chưởng cung.

Liễu Vi Dung nhìn cảnh sắc ngoài cửa đến mất hồn, xem ra là Hoàng đế biết Phương quý phi xuống tay, Thái hậu lại làm cho một quý nhân vô tội nhận tội.

Phân vị thấp thật bi ai.

Chỉ là có phải Phương quý phi làm việc quá mức hay không?

Chẳng lẽ bởi vì có Nhị hoàng tử bên người, liền liều lĩnh?

Cái này không giống.

Nàng thấy con mèo kia rất quỷ dị.

Chỉ là lấy phân vị cùng nhân mạch của nàng, là rất khó tra được những trình tự thâm sâu gì đó, không cần thỉnh an Hoàng hậu, nàng đã cảm thấy vui vẻ, một phụ nữ có thai, tốt nhất vẫn là cách xa.

Chuyện tra giầy thêu lấy khả năng của Hạnh Nhi rất dễ dàng tra được, làm nàng khiếp sợ là, hôm nay ba người đứng ở sau lưng nàng họ đều đi giầy thêu màu xanh nhạt, hơn nữa làn váy phía dưới cùng tầng kia đều là màu trắng.

Thật đúng là như vậy!

Liễu Vi Dung cười khổ, lúc ấy tình hình hỗn loạn, gần như không có người nào chú ý, xem ra muốn tra được thật sự là không có khả năng.

Chỉ có thể âm thầm nhắc nhở mình cẩn thận nhiều hơn.

Chỉ là nàng vẫn là đem Tĩnh tần lặng lẽ đặt ở trong lòng.

Tạ tần cùng Ngụy tần vốn đã có một chút bất hòa với nàng.

Tóm lại sau này không nên tới gần ba người này thì tốt hơn.

Chỉ là hôm nay Bạch Liên cho nàng một Đại Kinh Hỉ, không nghĩ tới hơi sức của nàng lớn như vậy.

Buổi tối, Mộ Dung Triệt đã tới.

Mặc dù trên mặt không chút thay đổi, nhưng Liễu Vi Dung lại cảm thấy hắn tức giận, có chút kinh hãi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Sai Hạnh Nhi dâng lên một ly trà hạnh nhân.

Đoàn Đoàn Tiểu Mập Mạp lại không băn khoăn cái này, thấy phụ hoàng tới đây, liền nện bước chân ngắn vọt tới trước mặt Mộ Dung Triệt, ôm bắp đùi của hắn, vui mừng kêu: "Phụ hoàng đến xem Diệu nhi sao?"

Tức giận trên người Mộ Dung tản đi, ôm lấy tiểu Đoàn Đoàn, khóe miệng nâng lên, nhỏ giọng nói: "Ừ, phụ hoàng đến xem Diệu nhi có lười biếng hay không. . . . . ."

Tiểu Đoàn Đoàn dẩu môi, con ngươi đảo vòng vòng, lay lay ống tay áo Mộ Dung Triệt: "Diệu nhi không có lười biếng, Diệu nhi không sai biệt lắm sắp thuộc Tam Tự kinh rồi."

Hai mắt Mộ Dung Triệt sáng lên, hơn một tuổi đã thuộc Tam Tự kinh, xem ra Diệu nhi thật đúng là thông minh, còn đã gặp qua là không quên được, vì vậy hắn liếc mắt một cái nhìn Đức tần một bên giả bộ đà điểu, khóe miệng nâng lên một nụ cười, khảo sát nói: "Vậy Diệu nhi đọc một lần cho phụ hoàng nghe được không?"

"Được!" Đoàn Đoàn rất vui mừng gật đầu, sau đó bắt đầu nãi thanh nãi khí đọc thuộc lòng.

Liễu Vi Dung bị cái nhìn kia của Mộ Dung Triệt làm sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng, cái rắm thúi Đoàn Đoàn này, làm sao khi trước mặt phụ hoàng hắn không biết che giấu vậy?

Không phải nàng bảo hắn biểu hiện bình thường một chút sao?

Như thế rất tốt rồi, lời nói dối của nàng bị vạch trần rồi.

Chờ Đoàn Đoàn đọc thuộc lòng xong, Mộ Dung Triệt khen ngợi hắn một phen, còn cố ý hỏi Đoàn Đoàn có hiểu Tam Tự kinh nói gì hay không, Đoàn Đoàn liền đem giải thích đơn giản sáng tỏ Liễu Vi Dung đã dạy nói ra.

Dĩ nhiên trong đó còn có chuyện xưa, nói hết sức sinh động.

Mặc dù chỉ là giải thích một phần Tam Tự kinh, nhưng Mộ Dung Triệt nghe được tia sáng trong mắt kỳ dị liên tiếp.

Lần này đầu Liễu Vi Dung cúi xuống thấp hơn.

"Những thứ này là ai dạy con?" Mộ Dung Triệt liếc nhìn Liễu Vi Dung, sờ sờ tóc Đoàn Đoàn nhẹ giọng hỏi.

"Là mẫu thân dạy, phụ hoàng, mẫu thân dạy có đúng hay không?" Đoàn Đoàn uốn lên khóe mắt, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn Mộ Dung Triệt, nãi thanh nãi khí hỏi.

"Rất tốt!" Mộ Dung Triệt khen một câu, bí ẩn nhìn nàng một cái.

Đoàn Đoàn vui mừng, vùi ở trong ngực Mộ Dung Triệt lộn xộn.

Tiểu phản đồ này.

Liễu Vi Dung âm thầm kêu rên một tiếng, đều đem ruột gan của mình bán đứng.

Mộ Dung Triệt lại nói chuyện cùng Đoàn Đoàn, sau đó cho Trần mama mang theo Đoàn Đoàn còn có chút hưng phấn đi xuống ngủ.

Vẫy lui Hạnh Nhi cùng Bạch Liên.

Mộ Dung Triệt kéo Liễu Vi Dung giả bộ đà điểu qua, trầm giọng nói: "Đức tần, nàng cũng không muốn nói gì cùng trẫm hay sao?"

Liễu Vi Dung xuyên tạc ý tứ của hắn, trên mặt lộ ra một tia thấp thỏm, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng nói là giải thích Tam Tự kinh sao? Đây đều là thần thiếp hiểu, không biết có đúng hay không, coi như kể chuyện xưa cho Đoàn Đoàn nghe."

"Chỉ là Hoàng thượng yên tâm, về sau thần thiếp tuyệt sẽ không làm như vậy, tránh cho dạy bậy Đoàn Đoàn. . . . . ." Nói xong, nàng như đưa đám cúi thấp đầu, mệt mỏi nói.

Mộ Dung Triệt giật mình, đúng vậy, ban đầu Đức tần đến chữ cũng không biết, vẫn là hắn bảoTrần mama dạy.

Chỉ là giải thích của Đức tần đối với Tam Tự kinh đơn giản mà dễ hiểu, còn có chút hàm ẩn thâm ý.

Cùng đại nho giáo dạy hoàn toàn không phải một cấp độ.

Không có tối tăm khó hiểu như đại nho giáo dạy.

Rất thích hợp cho đứa bé nhỏ như Đoàn Đoàn học vỡ lòng.

"Không cần lo lắng, giải thích của nàng rất tốt, có lẽ từ góc độ khác tới giải thích sẽ tốt hơn." Mộ Dung Triệt đối với giải thích Tam Tự kinh của Đoàn Đoàn nhìn thấu một con đường khác.

Có lẽ có thể đem điều này mở rộng đi xuống.

"Nàng viết ra giải thích Tam Tự kinh cùng chuyện xưa, trẫm có chỗ dùng." Nghĩ đến liền làm, Mộ Dung Triệt rất dứt khoát mở miệng.

Liễu Vi Dung ngước mắt, có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung Triệt.

"Hoàng thượng. . . . . . Này, không tốt đâu, thần thiếp chỉ hiểu sơ sơ một chút mà thôi."

Khéo miệng Mộ Dung Triệt nâng lên, chẳng lẽ khen một câu: "Trẫm cảm thấy lý giải của nàng đối với Tam Tự kinh so với đại nho giáo dạy còn đơn giản dễ hiểu hơn!"

Liễu Vi Dung xấu hổ, đây chính là sự khác biệt giữa cổ văn cùng văn hiện đại rồi.

Một tối tăm khó hiểu, một đơn giản mà sáng tỏ.

"Nếu thần thiếp lý giải sai lầm thì sao?" Liễu Vi Dung thật tò mò hỏi một câu.

Mộ Dung Triệt nhíu mày: "Trẫm sẽ xem."

Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là buồn bực đồng ý, nhưng mà nghĩ đến Đoàn Đoàn cũng muốn bắt chước, liền vứt đi cái buồn bực này.

"Chuyện ngày hôm nay, nàng không cần cho người ta tra xét, trong lòng trẫm có tính toán!" Mộ Dung Triệt nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn hôm nay, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, đồng thời cũng thêm một phần áy náy với Đức tần.

Liễu Vi Dung gật đầu, trong lòng hiểu rõ.

Xem ra đoán chừng chính là mấy vị phía trên kia, không biết người nào động thủ.

Đối với việc Đức tần thuận theo, Mộ Dung Triệt rất hài lòng.

Nghĩ đến Diệu nhi thông minh khéo léo cùng An nhi yếu đuối, cảm thấy vẫn là Đức tần sanh thật tốt, thân thể khỏe mạnh lại thông minh.

Càng muốn cho Đức tần sinh nhiều mấy đứa.

Sau lưng nàng không có người nào dựa vào, chính là phụ thân của nàng, cũng chỉ là quan viên ngũ phẩm, Liễu gia cũng không phải là thế gia đại tộc, cộng thêm Đức tần là hắn một tay làm cho người ta ra ngoài, bối cảnh như vậy đối với vị hoàng đế này mà nói là không còn gì tốt hơn.

Hắn là một đế vương có ham muốn khống chế rất mạnh, Hoàng hậu bất tri bất giác là có thể bỏ thuốc hắn, cùng chuyện tình dược lần đó ở Vị Ương cung của Huệ phi, càng làm lòng hắn sinh cảnh giác.

Cùng với lần đó tổ chức lại hậu cung, cũng không ít tai mắt của phi tần, tra ra nơi đó không ít nhân vật hại người, càng làm cho hắn, Đế Vương này cảm thấy an nguy sinh mệnh của mình bị uy hiếp.

Lúc này đây, hai lần đều là dược vật thúc tình, ngộ nhỡ lần sau chính là độc dược?

Hắn, vị Hoàng đế này còn có mệnh ở đây không?

Vì vậy, Mộ Dung Triệt càng thêm kiêng kỵ không muốn lâm hạnh những nữ nhân này.

Hôm nay lại xảy ra chuyện con mèo nổi điên tập kích Hoàng hậu, sau lưng thậm chí có bóng dáng Phương Chỉ Doanh, xem ra An nhi sinh ra, cho Phương gia không ít khuyến khích.

Chỉ còn nơi Đức tần là sạch sẽ, nàng một mực dưới mí mắt của hắn, làm cái gì hắn cũng biết rất rõ ràng, trong cung càng không những thứ đồ ngổn ngang kia hại người.

Liễu Vi Dung không biết trong lòng Mộ Dung Triệt cong cong thẳng thẳng, lúc này nàng lại bị Mộ Dung Triệt đè xuống giường tạo người.

Suy nghĩ một chút Đoàn Đoàn cũng đã hơn một tuổi, tác dụng của Linh tuyền biểu hiện ra ngoài, biết đi biết chạy, mồm miệng nói chuyện rõ ràng, trừ đối với Mộ Dung Triệt không có gì giấu giếm bên ngoài, thời điểm ở trước mặt Thái hậu thích giả trư ăn cọp giấu giếm tiến độ học tập của mình, giả bộ đáng yêu.

Thấy Mộ Dung Triệt nghĩ như vậy lại muốn một đứa bé, nàng cảm thấy lại sinh một đứa cũng không có gì, ngày mai bảo Trần mama đổi dược thiện, dược thiện bổ dưỡng chân chính .

Phượng Nghi cung

Nến thượng thiêu đốt nến đỏ, Hoàng hậu ngồi ở một bên vuốt ve bụng, một bên nhỏ giọng hỏi Tôn mama: "Tôn mama, ngươi nói Hoàng thượng có thể tra được hay không?"

Tôn mama khẽ mỉm cười, "Nương nương yên tâm, người của chúng ta kết thúc rất sạch sẽ, chỉ để lại một chút dấu vết chỉ hướng Phương quý phi. Nghe nói Hoàng thượng đi Quan Sư cung một chuyến, xem ra Hoàng thượng là hoài nghi Quý Phi rồi."

"Vậy thì tốt! Lúc này rốt cuộc Bổn cung có thể an tâm an thai rồi!" Hoàng hậu cũng cười.

Nàng từ thời điểm thái y chẩn mạch ra mang thai tối hôm qua liền bày cục, cho dù nàng đã hao tổn phần lớn tai mắt đi, dù sao nàng vẫn là hoàng hậu đúng không ?

Cho nên rất dễ dàng an bài một tuồng kịch buổi sáng.

Lúc thỉnh an, nàng nhận thấy được kiêng kỵ cùng ý lạnh của Phương quý phi.

Con kia mèo là thật nổi cơn điên.

Chỉ là nàng sớm có chuẩn bị, căn bản không đả thương được nàng.

Hôm nay chuyện của Phương gia lại trên một khoản, nàng biết Thái hậu sống không đến hai năm nữa, đến lúc đó Thái hậu ngã xuống, Phương gia, hừ!

Đáy mắt Hoàng hậu xẹt qua ánh sáng lạnh,

Đáng tiếc duy nhất chính là Đức tần không có việc gì.

Đức tần này thật đúng là tảng đá, gõ thế nào đều vô dụng, nếu không phải là Hoàng thượng cho người coi chừng Nhu Phúc cung, nàng đã sớm trừng trị nàng, còn có thể làm cho nàng ngột ngạt.

Còn một tháng nữa chính là lễ trảo chu của Nhị hoàng tử. . . . . .

Hoàng hậu rũ mắt, đáy mắt chợt lóe ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net