Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hậu?
Đôi mày thanh tú của Liễu Vi Dung theo phản xạ nhíu lên.
"Bạch Liên, đỡ ta đứng dậy. . . . . ." Liễu Vi Dung không biết mục đích đến của Hoàng hậu, khiến cho thần kinh của nàng căng thẳng, còn giả bộ suy yếu cho thỏa đáng.
"Dạ, chủ tử!" Bạch Liên cẩn thận đỡ Liễu Vi Dung ra khỏi phòng ngủ, đến chánh điện, vừa hay nhìn thấy Hoàng hậu một thân minh hoàng Phượng Bào ngồi ở chủ vị.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương Cát Tường!" Liễu Vi Dung để Bạch Liên đỡ cúi người hành lễ với Hoàng hậu.
"Đức tần muội muội không cần đa lễ, mau đứng lên ngồi xuống." Hoàng hậu lộ vẻ tươi cười, ôn hòa mở miệng.
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương!" Liễu Vi Dung cung kính đáp một tiếng, sau đó ngồi xuống trên ghế.
Ánh mắt Hoàng hậu quét qua băng vải cột trên đầu của nàng, cùng với sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn ra vẻ mặt ân cần, hỏi ý nói: "Đức tần muội muội, bây giờ ngươi cảm giác như thế nào? Đầu còn đau không?"
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần thiếp đã không sao." Liễu Vi Dung cúi đầu cung kính trả lời.
"Không có việc gì là tốt rồi." Sắc mặt Hoàng hậu dừng lại chút, cười nói, sau đó ánh mắt dừng lại trên bụng của nàng, lại hỏi một câu: "Nghe thái y nói muội muội lại mang bầu, thật là đáng mừng."
"Vẫn chưa thể xác định, hi vọng đến lúc đó sẽ không vui mừng vô ích một hồi." Liễu Vi Dung cười khanh khách nói.
Trong lòng có chút sáng tỏ đối với mục đích đến đây của Hoàng hậu.
Hoàng hậu khẽ mỉm cười: "Qua vài ngày nữa liền xác định, lần này ngươi có công cứu giá, đến lúc đó Bổn cung sẽ xin Hoàng thượng và Thái hậu cho ngươi tấn thăng phi vị."
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, chỉ là tấn phong này còn phải nhìn ý tứ của Thái hậu cùng Hoàng thượng." Liễu Vi Dung cung kính cúi đầu cảm kích nói, thầm nói Hoàng hậu thật đúng là biết làm người tốt, lần này nàng thăng phi vị là chuyện chắc như đinh đóng cột, Hoàng hậu còn muốn chen vào một chân, làm cho nàng thiếu nàng ta một phần ân huệ.
Điều này có thể sao?
Nụ cười của Hoàng hậu cứng lại một chút.
"Sáng nay ta nghe nói muội muội đã tỉnh, nên sai người hầm cho muội muội một chén canh bổ." Hoàng hậu cười cho thị nữ đem hộp đựng thức ăn mở ra để lên bàn.
Ngửi mùi thơm từ canh bổ tản mát ra, đáy mắt Liễu Vi Dung thoáng qua một tia khác thường, khóe miệng khẽ giễu cợt nâng lên.
Xem ra canh bổ này đã bỏ thêm phấn xạ hương.
Phấn Xạ hương đúng là vũ khí lợi hại của Hoàng hậu.
Đây là ra tay trước thì chiếm được lợi thế sao?
Bạch Liên ở một bên lo lắng nhìn, lại không thể lên tiếng ngăn trở.
"Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm." Liễu Vi Dung cười rất rực rỡ, ý lạnh nơi đáy mắt lại không ai phát hiện.
Hoàng hậu tự mình bảo ngươi ăn, chẳng lẽ ngươi còn có thể cự tuyệt hay sao?
Đừng bảo là thái y không dễ dàng kiểm tra ra phấn xạ hương đã hòa tan vào trong nước canh, phải biết vu cáo hãm hại Hoàng hậu là tội lớn, cho nên vẫn là thuận theo một chút là tốt rồi.
Hiện tại nàng vô cùng may mắn khi mình có không gian.
Đến lúc đó cho Hoàng hậu một đả kích thật lớn.
"Nhân lúc còn nóng ăn đi, lạnh sẽ không tốt." Hoàng hậu cười khanh khách thúc giục.
Liễu Vi Dung gật đầu, bưng chén canh bổ kia lên, dùng tay áo che đậy, khóe môi chạm một chút, lặng lẽ đổ một chút vào trong tay áo, còn dư lại toàn bộ rót vào không gian, sau đó đem chén không để lên bàn.
Dùng khăn tay lau khóe miệng một cái, cười khen: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương, canh bổ này hầm cách thủy vô cùng ngon miệng!"
"Muội muội thích là tốt rồi." Hoàng hậu mặc dù có chút nghi ngờ nàng dùng tay áo che đậy, nhưng thấy chén không, cười càng thêm hòa ái.
Bạch Liên nôn nóng thiếu chút nữa dậm chân một cái, tại sao chủ tử lại uống chứ?
"Đúng rồi, còn phải chúc mừng Đức tần muội muội, tỷ tỷ của ngươi bởi vì cứu Thái hậu, cũng có thể sẽ tấn phong."
Hoàng hậu biết rõ nàng và Liễu Tương Nhã bất hòa, còn cố ý chúc mừng nàng, đây là cố ý tới xem phản ứng của nàng sao?
Nụ cười của Liễu Vi Dung phai nhạt một chút: "Nếu như tỷ tỷ có thể tấn phong, là chuyện tốt."
Đề tài kế tiếp không thèm nói nhiều nửa câu, Hoàng hậu lại nói mấy câu dưỡng thương thật tốt, liền vội vã rời đi.
Dù sao mục đích tới đây hôm nay đã đạt được.
Hoàng hậu vừa rời đi, Bạch Liên liền dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chủ tử, tại sao ngài có thể uống canh bổ Hoàng hậu nương nương đưa."
Liễu Vi Dung cười thần bí: "Bạch Liên, không phải ngươi thật cho là ta uống chứ? Ngươi sờ ống tay áo của ta đi?"
Bạch Liên sờ tới ống tay áo ướt át, bừng tỉnh hiểu ra: "Không trách được vừa rồi chủ tử dùng tay áo che đậy uống canh, thì ra là chủ tử còn có cái diệu chiêu này."
Thấy chủ tử thật không uống canh Hoàng hậu đưa, lòng của Bạch Liên cũng để xuống.
Hoàng hậu nương nương rời đi sợ rằng không biết chủ tử căn bản không có uống canh, chờ thêm mấy ngày chủ tử kiểm tra ra đúng là mang thai, mặt Hoàng hậu sợ là muốn 鸀 rồi.
Bạch Liên nghĩ như vậy không nhịn được cười.
Liễu Vi Dung trở lại nội thất, đổi một bộ xiêm áo, sai Bạch Liên pha một ấm Hoa Trà tới đây, lúc uống Hoa Trà thì lặng lẽ lấy Linh tuyền đổ vào.
Chờ uống qua hoa trà tăng thêm Linh tuyền, cái gáy không có đau đớn như vậy, nhưng mà vẫn là không có kết vảy, nước Linh tuyền này không phải vạn năng, không cách nào trong nháy mắt chữa khỏi vết thương.
Chỉ có thể làm vết thương nhanh khép lại, như vậy đã rất tốt.
Sau La tần, Lưu Quý nhân cũng tới đây thăm, còn có một số phi tần không quen thuộc tới đây, mọi người đều biết lần này Liễu Vi Dung sợ là lại muốn tấn thăng rồi, vội vàng tới đây tạo quan hệ.
Tĩnh tần cũng đã tới, còn mang theo tiểu công chúa Cung tần sanh, nói gần nói xa hết sức chân thành, còn tính toán cho tiểu công chúa chơi cùng Đoàn Đoàn.
Có điều Liễu Vi Dung lấy lý do Đoàn Đoàn đang bị hoảng sợ để cự tuyệt.
Nhị công chúa này rõ ràng gầy yếu không chịu nổi, nếu ở với nàng nơi này xảy ra chuyện, 100 cái mồm cũng rửa không sạch.
Liễu Vi Dung ở chỗ này dưỡng thương, thuận tiện cho người nấu canh bổ thân thể cho Hoàng đế.
Những thứ nước canh này đều là tăng thêm nước Linh tuyền.
Chính nàng cũng uống.
Còn nhân tiện cho người hỏi thăm tình trạng Liễu gia.
Tử Thần điện, Mộ Dung Triệt bận sứt đầu bể trán, có nước canh của Liễu Vi Dung trợ giúp, Mộ Dung Triệt cũng cảm thấy thoải mái, bớt mệt mỏi rất nhiều.
Tính toán đợi giải quyết xong tình hình tai nạn các nơi, liền tấn phong nàng làm Đức phi.
Lần này không ít địa phương cũng xảy ra Địa Long lật người, trong Kinh Thành nổi lên lời đồn đãi bốn phía, nói Nhị hoàng tử là trời giáng tai tinh, nếu không tại sao lễ trảo chu của Nhị hoàng tử, Địa Long lại lật người, cổ nhân đều là rất mê tín .
Cộng thêm người có lòng trợ giúp, Nhị hoàng tử coi như là hoàn toàn phế.
Mặc dù thân thể hắn vốn là yếu đuối, lần này Địa Long lật người càng thêm hoạ vô đơn chí, chỉ thật may là Quan Sư cung bất cứ lúc nào đều có thái y chờ đợi, cộng thêm có không ít dược liệu trân quý, Nhị hoàng tử coi như là nhịn tới đây.
Nhưng trong kinh lại truyền ra lời đồn đãi như vậy, khiến Phương quý phi thiếu chút nữa hộc máu.
Thái hậu nghe, cũng bất đắc dĩ than thở.
Phương gia cuối cùng không cách nào xuất hiện một Đế Vương nữa.
Chỉ là Thái hậu nghĩ tới Liễu Tương Nhã, Lệ quý nhân người đó đã cứu bà một mạng.
Lần này nên nói một chút cùng Hoàng đế, tấn thăng tần cho nàng ta thôi.
Giờ phút này, Thái hậu nghĩ đến Liễu Tương Nhã cũng đã tỉnh, Bích Thủy ở bên người nàng ta hầu hạ, tỉ mỉ đổi dược, bôi thuốc, còn nói một chút tin tức lưu truyền trong cung cho nàng ta.
Sau khi biết được Liễu Vi Dung có thể có thai lần nữa, thiếu chút nữa cắn nát hai hàm răng trắng.
"Không vội, đây không phải vẫn là chưa có xác định sao?" Liễu Tương Nhã tự an ủi mình.
Nhưng tiết lộ này rất nhanh làm nàng không cam lòng cùng ghen tỵ.
"Chủ tử, lúc này ngài cứu Thái hậu, nhất định sẽ tấn vị, nô tỳ ở nơi này chúc mừng chủ tử trước!" Bích Thủy cười hì hì nói.
Lo lắng trên mặt Liễu Tương Nhã tản đi, lộ ra nụ cười sáng lạn: "Hi vọng như thế đi!" Trong giọng nói đều là tự tin, lần này nàng chính là dung tính mệnh để đạt được.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, hi vọng lúc này Địa Long lật người đi qua có thể tấn vị như mong muốn.
Lúc này Hoàng thượng nên thay đổi cái nhìn đối với nàng chứ?
Trong lòng Liễu Tương Nhã âm thầm chờ mongNăm ngày sau, dư chấn trong kinh thành vẫn chưa kết thúc, chỉ là dư chấn trong hoàng cung đã kết thúc, nhóm phi tần trong cung an tâm, chương trình tu sửa cung điện cũng được đưa ra.

Liễu Vi Dung nhàn nhã nhất, mỗi ngày uống nước Linh tuyền, kết quả chính là vết thương trên gáy nàng đã bắt đầu kết vảy rồi.

Mấy ngày nữa đoán chừng là tốt.

Thái y còn cảm thấy kinh ngạc đối với việc vết thương trên đầu nàng kết vảy nhanh như vậy đấy.

Đáng tiếc bọn họ tìm khắp cũng không thể tìm ra nguyên nhân.

"Chủ tử, hôm nay thái y muốn qua đây chẩn đoán chính xác cho chủ tử, nô tỳ thật khẩn trương. . . . . ." Hạnh Nhi đi tới đi lui ở trước mặt Liễu Vi Dung, thỉnh thoảng nhìn quanh cửa điện.

Liễu Vi Dung buồn cười nhìn Hạnh Nhi, đút cho Đoàn Đoàn một khối điểm tâm, nhìn Đoàn Đoàn phồng hai gò má lên ăn điểm tâm, cười nói: "Khẩn trương có ích lợi gì, có chính là có, không có chính là không có."

"Thế nhưng tin tức đã truyền khắp cả hậu cung, ngộ nhỡ nói chủ tử không có mang thai, chẳng phải là làm cho người ta chê cười." Hạnh Nhi cắn môi nói.

"Hạnh Nhi nói đúng lắm, chủ tử, ngài nhất định phải mang thai." Bạch Liên cũng đi vào nói.

"Nếu không cho Trần mama chẩn mạch trước được không?" Liễu Vi Dung nhìn hai người bọn họ, cười liếc nhìn Trần mama một bên, đề nghị.

"Cái này hay, chủ tử, ngài để cho Trần mama xem mạch trước, trong lòng chúng ta cũng có tính toán." Hạnh Nhi nghe, hai mắt lập tức tỏa sáng.

"Mẫu thân, Diệu nhi muốn đệ đệ!" Đoàn Đoàn đột nhiên ngọt ngào ngây thơ nói ra một câu.

Liễu Vi Dung khó xử.

Đoàn Đoàn cũng tới chen vào một chân.

"Trần mama, ngươi giúp ta xem mạch đi." Liễu Vi Dung suy nghĩ một chút, cảm thấy Trần mama xem mạch trước cũng tốt.

Trần mama nghe vậy, lập tức tiến lên bắt mạch cho Liễu Vi Dung.

Bạch Liên cùng Hạnh Nhi giương mắt nhìn ngó, Đoàn Đoàn cũng tò mò nhìn Trần mama.

Sau khi Trần mama bắt mạch xong, gương mặt tươi cười: "Chúc mừng chủ tử, ngài mang thai một tháng rồi."

Liễu Vi Dung mừng rỡ, không kìm được vui mừng xác định nói: "Có thật không? Ta thật sự mang bầu?"

Trần mama gật đầu khẳng định.

Hạnh Nhi cùng Bạch Liên cất tiếng hoan hô.

Đoàn Đoàn đáng yêu nghiêng đầu, nháy mắt hỏi một câu: "Diệu nhi phải có đệ đệ sao?"

"Đúng vậy, Đoàn Đoàn đúng là có tiểu đệ đệ rồi, Đoàn Đoàn vui vẻ không?" Liễu Vi Dung cười sờ sờ đầu Đoàn Đoàn, dịu dàng hỏi.

"Vui vẻ, mẫu thân yên tâm, Diệu nhi biết làm người anh tốt đấy!" Đoàn Đoàn vỗ bộ ngực nhỏ bảo đảm nói.

Liễu Vi Dung nhìn cái dáng vẻ này của Đoàn Đoàn, thật rất muốn cười.

Lúc này thái y đến, đi theo tiến vào còn có Hoàng đế, Liễu Vi Dung ngẩn ra, không nghĩ tới Hoàng đế cũng đã tới, vội vàng đứng dậy thỉnh an.

Mọi người cũng thỉnh an Hoàng đế.

Hoàng đế bước nhanh đến phía trước đỡ Liễu Vi Dung dậy, hai người cùng nhau ngồi ở trên giường, lúc này Đoàn Đoàn chỉ kêu một tiếng phụ hoàng, liền vùi ở bên người Liễu Vi Dung.

Điều này làm Liễu Vi Dung rất vui mừng, lúc này Đoàn Đoàn cuối cùng không có vội vàng đi kề cận Hoàng đế rồi.

Mộ Dung Triệt liếc thấy vẻ hài lòng trong mắt Liễu Vi Dung, khẽ nhíu mày, cảm thấy Đức tần thật đúng là tính trẻ con, ngay cả dấm của Diệu nhi cũng ăn, chỉ là giờ phút này hắn muốn biết nhất là Đức tần có mang thai Long tự hay không.

Hắn hi vọng nữ nhân mình yêu thích có thể mang thai đứa bé của hắn.

"Thái y, chẩn mạch cho Đức tần."

Lúc này tới là người quen Mạc thái y, Mạc thái y cẩn thận chẩn mạch cho Liễu Vi Dung, một hồi lâu, Mạc thái y cười nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, vi thần chẩn đoán chính xác ra Đức tần nương nương đã có thai được một tháng."

Mộ Dung Triệt vui vẻ, đáy mắt xẹt qua vẻ vui mừng, lập tức bảo Tiểu Lý Tử hậu thưởng cho Mạc thái y.

Chờ sau khi Mạc thái y rời đi, Mộ Dung Triệt ngay trước mặt bọn Bạch Liên, thuận thế kéo Liễu Vi Dung qua ngã vào khuỷu tay, bàn tay cũng nhịn không được nữa xoa bụng của nàng, thầm nói không uổng công hắn cố gắng cày cấy, Đức tần cuối cùng đã mang bầu.

Thật may là thân thể Đức tần khỏe mạnh, lúc Địa Long lật người mới không có xảy ra việc gì.

"Lại sinh thêm cho trẫm sinh một hoàng tử mập mạp nữa đi!" Con cháu hắn thật sự thưa thớt, hiện giờ biết được tình cảm của mình, hắn càng hy vọng Đức tần có thể sinh cho hắn thêm mấy hoàng tử.

"Hoàng thượng, đây không phải là việc thần thiếp có thể quyết định." Liễu Vi Dung rất rối rắm.

Nàng cũng muốn sinh hoàng tử kia mà, nói thế nào hoàng tử dù sao vẫn hạnh phúc hơn so với công chúa.

Nhi tử là tai họa cho khêu nữ người khác, khuê nữ là bị nhi tử người khác gieo họa.

Cho nên nàng vẫn là suy nghĩ muốn sinh hoàng tử.

Chỉ là chuyện sanh con này rất khó nói.

"Phụ hoàng, mẫu thân, đệ đệ ra ngoài rồi có chơi cùng Diệu nhi không?" Thân thể nhỏ bé của Đoàn Đoàn chen lấn tới đây, nháy con mắt tựa nho đen hỏi.

"Còn phải chín tháng nữa!" Liễu Vi Dung vuốt cái mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, cười khanh khách nói.

"Lâu như vậy!" Đoàn Đoàn chu cái miệng nhỏ nhắn.

Mộ Dung Triệt nhíu mày, ý định vừa động, khóe miệng khẽ nâng lên.

"Diệu nhi có thể đọc sách cho đệ đệ mỗi ngày, đến lúc đó đệ đệ đi ra, nhất định sẽ nghe lời Diệu nhi nói, chỉ là điều kiện tiên quyết là Diệu nhi sẽ phải đọc rất nhiều rất nhiều, nếu không đệ đệ sẽ nghe ngán đấy!"

Hai mắt Đoàn Đoàn sáng lên, gật đầu đồng ý, sau đó khéo léo vùi ở bên người Liễu Vi Dung vừa ăn trái cây.

Liễu Vi Dung im lặng, Hoàng đế đủ xảo trá, khiến Đoàn Đoàn học nhiều thứ như vậy, đáng thương cho Đoàn Đoàn, mới hơn một tuổi mà phải học nhiều như vậy.

Thật may là mỗi ngày cho hắn uống Linh tuyền, nếu không thế nào chịu đựng qua được?

"Hoàng thượng, hôm nay sao ngài có rãnh rỗi tới đây? Hết bận rồi sao?" Liễu Vi Dung chú ý tới vẻ mệt mỏi trên mặt hắn, không khỏi lên tiếng hỏi.

Hoàng đế đưa tay xuống khẽ vuốt dải băng trên đầu nàng, nhỏ giọng nói: "Những ngày qua trẫm quá bận rộn, cũng không có thời gian qua đây, vừa đúng hôm nay thái y chẩn mạch cho nàng, trẫm lại tới."

Dừng một chút, hắn lại tăng thêm một câu: "Mấy ngày nay vất vả cho nàng rồi, canh hầm cách thủy uống rất ngon!"

Những thứ canh kia không biết Đức tần cho thêm cái gì, mỗi lần uống xong, mệt mỏi trên người cũng sẽ trở thành hư không.

Cũng giống như trái cây nơi này của nàng.

Liễu Vi Dung ngẩn ra: "Hoàng thượng, lúc này Địa Long lật người rất nghiêm trọng sao?"

Trong mắt Mộ Dung Triệt thoáng qua một tia xót xa, mấp máy môi, chậm rãi nói: "Trong kinh thành phòng ốc phủ đệ sập hủy hơn phân nửa, mệnh quan triều đình, mệnh phụ, binh lính, dân chúng cũng có không ít người chết, cộng thêm không ít địa phương xảy ra Địa Long lật người, chết đếm không hết."

"Nghiêm trọng như vậy?" Liễu Vi Dung không nhịn được kinh hô ra tiếng.

"Ừ, cho nên đại điển phong phi cho nàng sợ là phải đẩy muộn hơn." Mộ Dung Triệt hơi bất đắc dĩ nói.

"Phong phi?" Liễu Vi Dung kinh ngạc nhìn hắn.

Mộ Dung Triệt gật đầu, ôm chặt nàng, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: "Không cần phải kinh ngạc, nàng xả thân cứu trẫm, tấn vị phong phi là tất nhiên."

Bạch Liên cùng Hạnh Nhi cùng với Trần mama ở một bên nhận được sự xác thực của Hoàng đế, trên mặt đều không che giấu được sắc mặt vui mừng.

Chủ tử muốn phong phi rồi!

Lúc này mới vào cung bao lâu, liền từ Quý nhân lên tới phi vị.

Xem ra chủ tử là một người có phúc vận nồng hậu.

"Hoàng thượng, mặc dù tiền bạc của thần thiếp không nhiều lắm, nhưng vào cung hơn hai năm, vẫn là tích lũy một chút tiền bạc cùng quần áo cũ, không bằng thần thiếp đem các loại quần áo quyên ra ngoài cho dân chúng gặp tai hoạ."

Liễu Vi Dung nghĩ đến thời điểm ở hiện đại, động đất đi qua tình cảnh bi thảm, cũng tính toán tận một phần lực.

Trong cung, hàng năm đều dùng vải tơ lụa thượng đẳng cho phi tần làm mấy bộ quần áo các mùa, cứ như vậy, nàng liền chất chứa đi một chút quần áo cũ.

Chất liệu của những quần áo này đều vô cùng tốt.

Vốn là những ngày này Mộ Dung Triệt đang phiền não vì chyện cứu tế, mặc dù quốc khố đẫy đà, nhưng không chịu nổi nhiều chỗ gặp tai hoạ, xuống một vòng như vậy, sợ là muốn móc rỗng quốc khố.

Hiện nay nghe Đức tần nói, bỗng dưng hắn nghĩ tới một biện pháp —— quyên tiền, khiến những đại thần kia quyên tiền bạc, quần áo cứu tế.

"Đức tần, nàng thật là phân giải cho trẫm!" Khóe miệng Mộ Dung Triệt chứa đựng vẻ tươi cười, ôm Liễu Vi Dung nói ra một câu nói như vậy.

"Phân giải?" Liễu Vi Dung bối rối, nghi ngờ nhìn Mộ Dung Triệt, thế nào đột nhiên nói nàng phân giải rồi sao?

Mộ Dung Triệt cười mà không nói, vội vã hôn một cái lên trán của nàng, sau khi dặn dò nàng chú ý nghỉ ngơi, liền sải bước rời đi.

Mộ Dung Triệt vừa rời đi, Bạch Liên đột nhiên mở miệng nói một câu nói, khiến Liễu Vi Dung rối rắm không dứt.

"Chủ tử, nô tỳ đem quần áo ngày đó ngài thay cầm đi Thái Y Viện kiểm tra."

"Cái gì quần áo?" Liễu Vi Dung cau mày, có chút không nhớ đến món quần áo đó cần cầm đi kiểm tra.

Bạch Liên im lặng nhìn chủ tử: "Chính là quần áo ngài đổ canh bổ vào đó."

Liễu Vi Dung sửng sốt, ngay sau đó hai mắt trợn to, vẻ mặt cao hứng nhìn nàng ta: "Bạch Liên, ngươi đem y phục cầm đi Thái Y Viện rồi hả ? Có tra ra cái gì hay không?"

"Hơn nữa Thái Y Viện, thái y không phải là chia thành vài phái sao?" Nàng không sợ bị người ta thiêu hủy?

Trước nàng chỉ là làm một hình thức quán tính, cho là phấn xạ hương đã hòa trộn vào trong canh, muốn tra cũng không tra không được.

Nhưng mà sau ngày hôm nay, Hoàng hậu biết được nàng mang bầu, không chừng hộc máu đấy.

Thừa dịp hỗn loạn tới đây, ngoài mặt nàng ta bày ra vẻ hiền lành độ lượng, kì thực mưu hại đứa bé trong bụng nàng.

Hiện giờ kế hoạch thất bại, không biết có thể tức giận động đến Thai Khí hay không?

Cho đến bây giờ nàng vẫn nghĩ là Hoàng hậu mang bầu đứa bé là thật, nàng không suy nghĩ một chút, nếu như quả thật có con, nếu như không có Linh tuyền, dư chấn tại Phượng Nghi cung cũng có thể chấn làm cho nàng đẻ non.

"Chủ tử, ngài yên tâm, nô tỳ giao cho Mạc viện trưởng, Mạc thái y, chỉ là mới vừa nhìn bộ dạng của Mạc thái y, đoán chừng còn chưa có tra ra cái gì ." Bạch Liên có chút ấm ức nói.

"Có thể tra được, chủ tử đừng quên, tại nơi này của ngài Mạc thái y từng kiểm tra ra một loại phấn xạ hương, nghe nói cảm thấy rất hứng thú rồi, khi đó còn giống như lấy một chút nước canh trở về nghiên cứu." Vẻ mặt Hạnh Nhi khẳng định nói.

"Đến lúc đó nếu như tra ra canh bổ lưu lại trong tay áo chủ tử cùng nước canh trước giống nhau, bỏ thêm đồ giống nhau. . . . . ." Hạnh Nhi nói qua hì hì nở nụ cười.

Nàng nhưng biết một chút □ đây, chỉ là nàng sẽ không nói ra, lúc này Hoàng hậu nương nương là tự mình nhảy lên đi ra.

Hoàng thượng sợ là đã biết.

Nếu không lúc này thế nào lại cùng thái y đi lại đây chẩn đoán chính xác đây.

Cũng lạ, Hoàng hậu quá nóng lòng, biết được chủ tử có thể mang thai, liền rối loạn trận cước, nghĩ thừa dịp hỗn loạn đục nước béo cò.

Nàng chỉ là đưa ra gợi ý nho nhỏ cho Bạch Liên, Bạch Liên liền len lén đưa quần áo chủ tử đã quên đi Thái y viện.

Nếu tra ra những thứ hại người này đều là Hoàng hậu . . . . . .

Đến lúc đó Hoàng thượng đến tính sổ sau, có thể nghĩ kết quả của Hoàng hậu nương nương.

Nàng cảm thấy ban đầu mình thật là sáng suốt, khi bị Hoàng hậu đày đi đến nơi này của Đức tần nương nương, không có vội vã thỉnh cầu Hoàng thượng cho rời đi.

Nếu không làm sao sẽ trôi qua đặc sắc như thế.

Bạch Liên gật đầu đồng ý lời Hạnh Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net