Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộ Dung Triệt vừa rời đi, Bạch Liên đột nhiên mở miệng nói một câu nói, khiến Liễu Vi Dung rối rắm không dứt.

"Chủ tử, nô tỳ đem quần áo ngày đó ngài thay cầm đi Thái Y Viện kiểm tra."

"Cái gì quần áo?" Liễu Vi Dung cau mày, có chút không nhớ đến món quần áo đó cần cầm đi kiểm tra.

Bạch Liên im lặng nhìn chủ tử: "Chính là quần áo ngài đổ canh bổ vào đó."

Liễu Vi Dung sửng sốt, ngay sau đó hai mắt trợn to, vẻ mặt cao hứng nhìn nàng ta: "Bạch Liên, ngươi đem y phục cầm đi Thái Y Viện rồi hả ? Có tra ra cái gì hay không?"

"Hơn nữa Thái Y Viện, thái y không phải là chia thành vài phái sao?" Nàng không sợ bị người ta thiêu hủy?

Trước nàng chỉ là làm một hình thức quán tính, cho là phấn xạ hương đã hòa trộn vào trong canh, muốn tra cũng không tra không được.

Nhưng mà sau ngày hôm nay, Hoàng hậu biết được nàng mang bầu, không chừng hộc máu đấy.

Thừa dịp hỗn loạn tới đây, ngoài mặt nàng ta bày ra vẻ hiền lành độ lượng, kì thực mưu hại đứa bé trong bụng nàng.

Hiện giờ kế hoạch thất bại, không biết có thể tức giận động đến Thai Khí hay không?

Cho đến bây giờ nàng vẫn nghĩ là Hoàng hậu mang bầu đứa bé là thật, nàng không suy nghĩ một chút, nếu như quả thật có con, nếu như không có Linh tuyền, dư chấn tại Phượng Nghi cung cũng có thể chấn làm cho nàng đẻ non.

"Chủ tử, ngài yên tâm, nô tỳ giao cho Mạc viện trưởng, Mạc thái y, chỉ là mới vừa nhìn bộ dạng của Mạc thái y, đoán chừng còn chưa có tra ra cái gì ." Bạch Liên có chút ấm ức nói.

"Có thể tra được, chủ tử đừng quên, tại nơi này của ngài Mạc thái y từng kiểm tra ra một loại phấn xạ hương, nghe nói cảm thấy rất hứng thú rồi, khi đó còn giống như lấy một chút nước canh trở về nghiên cứu." Vẻ mặt Hạnh Nhi khẳng định nói.

"Đến lúc đó nếu như tra ra canh bổ lưu lại trong tay áo chủ tử cùng nước canh trước giống nhau, bỏ thêm đồ giống nhau. . . . . ." Hạnh Nhi nói qua hì hì nở nụ cười.

Nàng nhưng biết một chút □ đây, chỉ là nàng sẽ không nói ra, lúc này Hoàng hậu nương nương là tự mình nhảy lên đi ra.

Hoàng thượng sợ là đã biết.

Nếu không lúc này thế nào lại cùng thái y đi lại đây chẩn đoán chính xác đây.

Cũng lạ, Hoàng hậu quá nóng lòng, biết được chủ tử có thể mang thai, liền rối loạn trận cước, nghĩ thừa dịp hỗn loạn đục nước béo cò.

Nàng chỉ là đưa ra gợi ý nho nhỏ cho Bạch Liên, Bạch Liên liền len lén đưa quần áo chủ tử đã quên đi Thái y viện.

Nếu tra ra những thứ hại người này đều là Hoàng hậu . . . . . .

Đến lúc đó Hoàng thượng đến tính sổ sau, có thể nghĩ kết quả của Hoàng hậu nương nương.

Nàng cảm thấy ban đầu mình thật là sáng suốt, khi bị Hoàng hậu đày đi đến nơi này của Đức tần nương nương, không có vội vã thỉnh cầu Hoàng thượng cho rời đi.

Nếu không làm sao sẽ trôi qua đặc sắc như thế.

Bạch Liên gật đầu đồng ý lời Hạnh Nhi nói.

Quần áo này nàng gạt chủ tử cùng Trần mama thương lượng đưa đi Thái Y Viện kiểm tra, đến bây giờ cũng không có kết quả, thật sự quá khó chịu rồi.

Liễu Vi Dung nghe Hạnh Nhi nói, hai mắt sáng lên, xem ra Mạc thái y đã sớm bắt đầu nghiên cứu phấn xạ hương này rồi.

"Nô tỳ ở nơi này xin thỉnh tội với chủ tử, xin chủ tử tha thứ nô tỳ tự tiện chủ trương." Bạch Liên cúi đầu xin tội, chỉ sợ chủ tử trách cứ.

Liễu Vi Dung cười nhìn nàng, nhếch môi nói: "Không phải là chuyện lớn gì, chuyện này còn phải cám ơn ngươi nhắc nhở ta, về sau nhớ cất giữ vật chứng."

"Đúng rồi, Bạch Liên, ngươi cầm quần áo đi Thái Y Viện, có người nào phát hiện hay không?"

Bạch Liên thấy chủ tử không có trách cứ nàng, ngẩng đầu lên cười nói: "Không có, bởi vì đầu chủ tử bị thương, nô tỳ thường đi Thái Y Viện là rất bình thường, quần áo là nô tỳ len lén giao cho Mạc thái y."

"Vậy thì tốt." Liễu Vi Dung nghe vậy cũng yên lòng.

Trần mama ở một bên nghe, lộ ra vẻ mỉm cười

Hoàng hậu tự cho là làm cực kỳ bí mật, thật ra thì Hoàng đế sớm có phòng bị.

Hàm An Cung

Bây giờ Hoàng hậu đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo, nhìn mảnh vụn đồ sứ bị chính mình quăng ngã trên đất, chỉ cảm thấy một hơi chận ngực.

Nàng tận mắt thấy Đức tần uống xong canh bổ, thế nào còn chẩn đoán chính xác ra mang thai. . . . . .

Bỗng dưng, nàng nhớ lại lúc Đức tần uống canh bổ đã dùng tay áo che đậy, không khỏi thầm hận mình sơ ý lơ là.

Xem ra Đức tần đã sớm có phòng bị.

"Nương nương, bảo trọng thân thể, bây giờ ngài còn mang tiểu hoàng tử. . . . . ." Tôn mama thấy Hoàng hậu nương nương quá nóng nảy, vội khuyên can nói.

"Tôn mama, Bổn cung không cam lòng, Bổn cung lại bị cái đó mê hoặc lừa gạt rồi." Hoàng hậu ôm Tôn mama nhức đầu khóc thành tiếng.

"Nương nương, thật ra thì chúng ta có thể nghĩ như vậy, Đức tần mang thai, đến lúc đó có thể nàng ta không rảnh bận tâm Đại hoàng tử, không phải Thái hậu thường muốn gặp Đại hoàng tử sao? Chúng ta không phải có thể. . . . . ." Tôn mama vỗ vỗ lưng nương nương, ra chủ ý.

"Đúng! Mama nói rất đúng! Đứa bé trong bụng Đức tần còn chưa có đi ra đâu, là công chúa hay là hoàng tử còn không biết, chỉ cần Đại hoàng tử lại bị tổn thương, Bổn cung nhìn nàng khóc cũng không có chỗ!" Hoàng hậu lau nước mắt, đã khôi phục dáng vẻ tỉnh táo cùng tàn nhẫn hàng ngày.

Tôn mama gật đầu liên tục: "Đứa bé của Quý Phi nương nương là hoàng tử ma bệnh, không biết có thể sống bao lâu, đến lúc đó nương nương sinh hạ hoàng tử chính là chiếm dài lại chiếm dòng chính. . . . . ."

Hoàng hậu nghe vậy, xoa nhẹ bụng của mình, trên mặt thanh tú rốt cuộc nở rộ nụ cười.

Hai người chủ tớ ở chỗ này ước mơ tương lai tốt đẹp.

Căn bản không biết là vui mừng uổng công một hồi.

Llúc này Phương quý phi chính là đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên người Nhị hoàng tử, nàng chỉ có một cục cưng bảo bối, về sau lại không thể sinh con, không muốn nuôi dưỡng đứa bé do phi tần khác sinh, cho nên đem tâm tư đặt vào trên người Nhị hoàng tử rồi, mặc dù hiện tại Nhị hoàng tử đã bị bỏ qua, nhưng Phương quý phi vẫn không có buông tha Nhị hoàng tử yếu đuối này.

Cho nên căn bản không rảnh bậm tâm đối phó với Liễu Vi Dung.

Sau khi Liễu Vi Dung biết, cảm thán một câu, Phương quý phi mặc dù mặt hiền lành lòng hung ác, nhưng vẫn là một mẫu thân nhân từ với nhi tử, còn làm người ta lộ vẻ xúc động.

Chỉ là nàng cũng sẽ không Thánh mẫu đến mức cầm Linh tuyền đi điều dưỡng cho Nhị hoàng tử.

Chỉ cần có Phương quý phi ở một ngày, nàng cũng sẽ không ra tay điều dưỡng cho Nhị hoàng tử.

Đầu tháng chín, công việc động đất đã bắt đầu từ từ kết thúc, Hoàng đế phát động quyên tiền, thương nhân hưởng ứng vô cùng nhiều, chuyện cứu tế cũng hết sức đúng chỗ.

Cung điện còn chưa hoàn thành sửa chữa, Thái hậu ở tại Thanh Y cung cách khá xa Từ An Cung, khôi phục thời gian thỉnh an.

Lúc này, Thái hậu ở tạm ở Thanh Y cung.

Trừ Hoàng hậu cùng Liễu Vi Dung không cần thỉnh an ra, những phi tần còn lại đều mỗi ngày đúng hạn đến Thanh Y cung thỉnh an.

Bởi vì nguyên nhân Liễu Vi Dung mang thai, rất nhiều người nghĩ thừa dịp trong cung bận rộn hỗn loạn hết sức, thường đến Nhu Phúc cung bái phỏng, nhân cơ hội xuống tay đối với nàng, Thái hậu liền hạ chỉ nói đầu Đức tần bị thương chưa lành, lại có bầu trong người, cần tĩnh dưỡng, bất luận kẻ nào cũng không được thăm.

Vì Liễu Vi Dung chặn lại một bộ phận lớn ánh mắt cùng âm mưu quỷ kế.

Liễu Tương Nhã đã dưỡng tốt thân thể, hôm nay có thể ngủ lại rồi.

Lần này, thương tổn trên người nàng nghiêm trọng hơn so với Liễu Vi Dung, cộng thêm không có Linh tuyền uống, nuôi hơn mười ngày mới tốt.

Xuống giường, nàng liền định đến nơi đó thỉnh an Thái hậu.

Thuận tiện thăm dò một chút ý tứ, tại sao đã lâu như vậy, còn chưa có nhận được ý chỉ tấn phong.

Bây giờ nàng là Quý nhân, tấn phong là tần chỉ cần ý chỉ của Hoàng thượng cùng Thái hậu, không giống như tần tấn thăng làm phi như vậy, cần cử hành đại điển phong phi.

Cho nên Liễu Tương Nhã nóng nảy.

Thái hậu thấy Liễu Tương Nhã được Bích Thủy dắt tới đây, vội để người ban thưởng ngồi, dặn dò mấy câu nàng phải dưỡng tốt thân thể, lúc này vừa đúng Hoàng đế đã tới, Tiểu Lý Tử vẫn đi theo sau lưng.

Cung nhân lập tức quỳ đầy đất.

Liễu Tương Nhã thấy một thân minh hoàng, dáng người Hoàng đế cao ngất sáng ngời trước mắt, rũ mí mắt xuống, lộ ra cổ trắng như tuyết, ngượng ngùng hướng Hoàng đế thỉnh an.

Hoàng đế theo tay vung lên, cho người đứng lên, nhìn cũng không nhìn Liễu Tương Nhã một cái, liền đi đến trước mặt Thái hậu, Thái hậu từ ái kéo tay Hoàng đế, cười hỏi: "Tại sao hôm nay lại rãnh rỗi sang đây xem ai gia?"

Hoàng đế Mộ Dung Triệt ngồi vào bên cạnh Thái hậu mở miệng nói: "Chuyện cứu tế đã kết thúc, hiện tại không có gì phải bận rộn nữa, trẫm tới đây là tìm mẫu hậu thương lượng chuyện Đức tần tấn phong phi vị một chút."

Thân thể Liễu Tương Nhã một bên bỗng dưng cứng đờ, sắc mặt biến hóa, không nhịn được nhéo một cái khăn trong tay, chính tai nghe được Hoàng đế nói tấn phong cho Tam muội, cái loại tư vị đó khiến nàng thiếu chút nữa không thở nổi.

Thần sắc Thái hậu dừng lại, cười hỏi: "Hoàng hậu biết chuyện này không?"

Hoàng đế nghe Thái hậu nhắc đến Hoàng hậu, nghĩ đến Mạc thái y nhắc tới chuyện của nàng, đáy mắt thoáng qua một tia ý lạnh, thần sắc lạnh nhạt gật đầu.

"Nếu Hoàng hậu biết, liền theo ý tứ của Hoàng đế đi, chỉ là Đức tần mới mang thai Long tự, ba tháng đầu cần ngồi yên thai, đại điển phong phi lại quá mức rườm rà, mệt nhọc, mẫu hậu sợ Đức tần khó có thể chịu đựng, làm hại đến Long tự, không bằng như vậy, trực tiếp hạ chỉ tấn phong, đại điển tấn phong cũng không cử hành, ý Hoàng thượng như thế nào?"

Thái hậu suy nghĩ một chút, cảm thấy Đức tần được thánh cưng chiều quá mức, chỉ là mọi người đều biết nàng cứu giá công lớn, không tấn thăng không được, không bằng bỏ đi đại điển phong phi, nhân cơ hội giết chết nhuệ khí của nàng, tuy nói nàng có công cứu giá, nhưng Hoàng đế đối với nàng không khỏi quá mức để ý, như vậy không tốt.

Liễu Tương Nhã nghe vậy, vốn là ghen tỵ phẫn hận, tâm tình nhất thời bình phục không ít, xem ra Thái hậu không thể nào chào đón Tam muội đấy.

Cho dù phong phi, có phong hào tốt nhất: "Đức" nhưng không có đại điển phong phi, có thể có ý tứ rồi.

Hoàng đế cau mày, trong lòng hết sức không muốn, dù sao Đức tần là nữ nhân hắn để ý, nhưng mẫu hậu nói cũng có đạo lý, hắn không thể không bận tâm đứa bé trong bụng nàng.

Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Liền theo lời mẫu hậu nói, trước không cử hành đại điển phong phi, sau đó bổ khuyết thêm."

Thái hậu thấy Hoàng đế không có phản bác ý của bà, trong lòng cũng vui mừng, sau đó bổ sung thì như thế nào, không phải ở trên đại điển phong phi sắc phong, sự khác biệt này cũng lớn.

Nàng liếc mắt một cái kể từ khi Hoàng đế đi vào không nhìn Liễu Tương Nhã một cái, ý định vừa động, cười nói: "Hoàng đế, vị này là Lệ Quý nhân, vừa mới có thể xuống giường, cứ tới đây thỉnh an mẫu hậu, thật sự là hiếu thuận ."

Sau đó đứng ở một bên Liễu Tương Nhã nói: "Thân mình ngươi còn chưa có dưỡng tốt, ngồi xuống trước đã."

Liễu Tương Nhã thấy Thái hậu giúp nàng nói chuyện, mừng rỡ trong lòng, vội lộ ra một nụ cười xinh đẹp, hướng Thái hậu thi lễ: "Đa tạ Thái hậu." Sau đó lại nhẹ nhàng hướng Hoàng đế khẽ chào, mềm mại mở miệng: "Tạ Hoàng thượng."

"Ừ, ngồi đi!"

Thần sắc Mộ Dung Triệt đối với Liễu Tương Nhã vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến Liễu Tương Nhã rất là lúng túng, chỉ là nàng đang được Bích Thủy nâng đỡ ưu nhã ngồi trên tú đôn.

"Mẫu hậu, Từ An Cung ngày đêm không dừng sửa chữa, đoán chừng cũng không xê xích gì nhiều, mấy ngày nữa, mẫu hậu có thể chuyển về ở rồi." Hoàng đế cảm thấy Thanh Y cung nhỏ một chút, Thái hậu ở nơi này có chút không thích hợp, nhưng cung điện trống không nhiều lắm, Thanh Y cung này coi như là tốt nhất.

Liễu Tương Nhã nghe được Từ An Cung của Thái hậu sắp sửa chữa xong, không khỏi nghĩ đến mình ở U Lan điện của Vị Ương Cung, mặc dù Chủ Điện bị phá hủy, nhưng U Lan điện của nàng không có việc gì.

Vị Ương Cung thật ra thì chỉ sụp xuống Chủ Điện, khoảng cách cũng tương đối gần Thiên Điện, dù sao cách Tử Thần điện gần, chỉ phá hủy một nửa trước mặt.

Cùng Quan Sư cung không sai biệt lắm.

Huệ phi cũng ở Thiên Điện, cũng chỉ là cách xa Chủ Điện, nơi đó tương đối an tĩnh, mà nàng vẫn ở tại U Lan điện như cũ, thời điểm sửa chữa cung điện có chút ầm ỹ, làm cho nàng hết sức không thoải mái.

Nghĩ tới tấn vị nhanh lên một chút, ra khỏi Vị Ương Cung, luôn ở dưới mắt Huệ phi, tất cả lời nói đều bị người dưới giám thị, còn phải chịu quản thúc của Hệu phi khắp nơi, ngày hết sức khổ sở.

Thế nhưng bây giờ nàng không thể nói, tất cả đều không phải nàng có thể làm chủ, còn phải nhìn ý tứ Thái hậu.

Nàng nghĩ như vậy, Thái hậu liền mở miệng.

"Hoàng đế, nha đầu Lệ Quý nhân này bị thương vì cứu ai gia, Vị Ương Cung lại đang sửa chữa ở bên trong, khó tránh khỏi có chút ầm ỹ, không phải nơi dưỡng thương tốt. . . . . ."

Dừng một chút, bà liếc mắt một cái nhìn Liễu Tương Nhã biết nghe lời, trong bụng hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Hơn nữa nha đầu này thuần hiếu, vẫn vì ai gia chép kinh sách cầu phúc, ai gia cũng không ban thưởng cái gì, lúc này lại xả thân cứu ai gia, hôm nay ai gia liền hướng Hoàng đế đòi chút ân điển, cho nha đầu này đổi lại cung điện ở như thế nào? Chờ Từ An Cung sửa chữa xong, Thanh Y cung này vừa đúng bỏ không, không bằng cho nha đầu này ở chủ điện này, ý Hoàng đế như thế nào?"

Chủ điện Thanh Y Cung?

Cung điện Thái hậu ở qua. . . . . .

Liễu Tương Nhã bị bầu trời này xụp xuống rơi xuống nện vào rồi, trong lòng hết sức vui mừng, xem ra thương thế kia của nàng nhận được đáng giá.

Chỉ có tấn thăng làm tần, mới xem như một Tần phi chính thức, mới có thể được gọi là "Nương nương".

Nhưng Tần cũng không phải là ai cũng có chủ điện, Tần ở Chủ Điện so với một phi tử phi vị ở trắc điện thì Tần địa vị cao hơn.

Hiện tại trong cung này, trừ Tĩnh tần cùng Cung tần, còn có Đức tần là có cung điện của mình, hiện giờ cộng thêm mình, vui mừng này thật sự tới quá nhanh.

Mộ Dung Triệt liếc nhìn sắc mặt vui mừng át chế không nổi của Liễu Tương Nhã, âm thầm cười lạnh, chỉ là một Tần chủ vị thôi, mẫu hậu thích, cho nàng lại có làm sao.

Mẫu hậu liền chuyện một hai năm, sẽ để cho bà vui vẻ thuận tâm vượt qua thôi.

"Nếu mẫu hậu đã nói như vậy rồi, trẫm làm sao không đồng ý!"

Nhận được chấp nhận của Hoàng đế, Liễu Tương Nhã bị vui sướng to lớn che mất, không chú ý chút nào tới vẻ lạnh lẽo trong mắt của Mộ Dung Triệt.

Bích Thủy cũng cực kỳ vui mừng.

"Thái hậu. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ." Liễu Tương Nhã cố đè vui sướng xuống đáy lòng, cuống quít quỳ trên mặt đất, run giọng nói: "Tỳ thiếp tạ Thái hậu, Hoàng thượng ân điển!"

"Tốt lắm, đứng lên đi!" Thái hậu cũng rất vui mừng, hôm nay Hoàng đế liên tiếp hai lần không có phản bác ý của bà, khiến cho bà có cảm giác mình cùng Hoàng đế phục hồi quan hệ được rồi.

Ngày kế, Hoàng đế cùng Thái hậu hạ ý chỉ đến hậu cung: Lệ quý nhân Liễu thị Tương Nhã, có công cứu Thái hậu, tấn phong làm Lệ tần chính tam phẩm, ban thưởng chủ điện Thanh Y Cung.

Chỉ ý bỗng chốc thông suốt, khiến cho cả hậu cung chấn động.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net