Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Triệt nhạy bén nhận thấy được đáy mắt Minh Viễn đại sư ngạc nhiên nghi ngờ, không nhịn được liếc Liễu Vi Dung một cái.

Liễu Vi Dung cũng nhạy bén phát hiện ánh mắt Minh Viễn đại sư, trong lòng có chút thấp thỏm, xuyên qua, cũng có không gian xuất hiện, cái vị Minh Viễn đại sư này được mọi người ở Đại Kiền Triều tôn sùng, nói không có chút tài năng nào thì thật đúng là không thể tin được.

Nàng cầm tay Đoàn Đoàn, đối với Minh Viễn đại sư đưa tới ánh mắt cười cười, ngoài mặt trấn định như thường, thật ra thì lòng bàn tay đã sớm ướt.

Đoàn Đoàn tò mò cúi đầu nhìn xuống, tay nhỏ bé giật giật, trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to, mẫu thân toát mồ hôi? Nhưng hôm nay cũng không nóng mà.

"Mẫu thân, tay có rất nhiều mồ hôi, để Diệu nhi dùng khăn tay lau tay cho. . . . . ." Giọng nói non nớt của Đoàn Đoàn phá vỡ sự tĩnh lặng trong sương phòng, đem khăn tay Bạch Liên cho bé để ở túi bên cạnh lấy ra, tách tay của nàng ra, cầm khăn tay nhỏ lau.

"Đoàn Đoàn, để tự mẫu thân làm."

Liễu Vi Dung đỏ mặt, thầm trợn mắt nhìn tên tiểu tử Đoàn Đoàn này một cái, xấu hổ lấy khăn tay của mình ra, lau đi mồ hôi ở lòng bàn tay.

Mộ Dung Triệt cười như không cười nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng, lại liếc nhìn bộ dáng đáng yêu của Diệu nhi, tâm tình rất tốt.

"Khí trời không phải rất nóng, chỗ này của Minh Viễn đại sư cũng thật là u tĩnh mát mẻ, làm sao Đức phi lại toát mồ hôi?" Khoé môi y nhếch lên, đáy mắt tràn đầy sự khôi hài.

"Lần đầu tiên nô tì nhìn thấy đại sư đức cao vọng trọng, có chút khẩn trương." Nàng lau khô lòng bàn tay đầy mồ hôi xong, khẽ giật giật khóe miệng, lúng túng cười một tiếng, hơi vô vị giải thích.

Giờ phút này tim của nàng đang nhảy loạn, chỉ sợ vị Minh Viễn đại sư này nhìn ra lai lịch của nàng.

Minh Viễn đại sư khẽ mỉm cười, ôn hòa mở miệng nói một câu: "Nữ thí chủ không cần khẩn trương quá!"

Thanh âm Minh Viễn đại sư rất ôn hòa, tựa hồ mang theo một cỗ ma lực trấn an lòng người. "Đúng vậy, Đức phi không cần quá mức khẩn trương, Minh Viễn đại sư không phải người ngoài." Mộ Dung Triệt nắm lấy tay của nàng, mở miệng nói.

Y và vị Minh Viễn đại sư này có quen biết.

Khi y đến nơi này cũng có chút ý riêng.

"Diệu nhi thích vị thúc thúc này." Mắt Đoàn Đoàn sáng lóng lánh nhìn Minh Viễn đại sư.

Thúc thúc? Liễu Vi Dung thấy Đoàn Đoàn xưng hô như vậy thiếu chút nữa té xỉu (chém!!!). Đây chính là đại sư, hay còn gọi là cao tăng, cách gọi này nghe thế nào cũng thật囧.

Đoàn Đoàn cứ như vậy ngậm miệng lại, sự khẩn trương của nàng bị đánh tan hơn phân nửa, vả lại thấy hai người Minh Viễn đại sư cùng Hoàng đế hết sức tùy ý, cũng biết quan hệ của bọn họ không tệ, thầm nghĩ, dù sao cũng tới, tốt và xấu cũng không phải là chuyện mình có thể quyết định.

Nhất thời yên tâm đem sự lo lắng chôn ở đáy lòng.

"Diệu nhi, phải gọi đại sư, không thể gọi thúc thúc." Hiển nhiên Mộ Dung Triệt cũng bị cách gọi của Đoàn Đoàn làm nghẹn họng ngay tại chỗ, vội sửa lại cho bé.

Minh Viễn đại sư hòa ái cười một tiếng, nhìn tiểu Đoàn Đoàn trước mặt: "Tiểu thí chủ tùy ý là tốt rồi, cũng chỉ là tên gọi, không cần quá mức để ý."

Đoàn Đoàn nghe, cao hứng cong cong khóe mắt.

Vị thúc thúc này cực kỳ thân thiện đó, bé thích hắn.

"Diệu nhi thích thúc thúc."

Minh Viễn đại sư từ ái cười cười.

Đối với vị Đại hoàng tử thông minh này rất là thích.

Hắn mỉm cười hướng Mộ Dung Triệt nói: "Mộ Dung thí chủ, vị tiểu thí chủ này từ nhỏ cơ mẫn thông tuệ, gương mặt hết sức tốt, vả lại thân có phúc lớn, là chân long chi mệnh."

Lời này vừa nói ra, Liễu Vi Dung kinh hãi, lỡ miệng nói: "Làm sao có thể?" Chân long chi mệnh, đó không phải là thể hiện cho tương lai Đoàn Đoàn sẽ làm Hoàng đế, nàng thật không muốn tương lai Đoàn Đoàn sẽ lên ngôi, nàng chỉ tính toán tương lai để cho Đoàn Đoàn làm một vị vương gia an nhàn dưỡng lão cho nàng mà thôi.

Hơn nữa đại sư nói ra trước mặt Hoàng thượng, chẳng phải là muốn Đoàn Đoàn gặp phải sự nghi kỵ của Hoàng thượng hay sao?

Mộ Dung Triệt dường như đã sớm liệu đến Minh Viễn đại sư sẽ nói như thế, trong lòng cũng hướng Đoàn Đoàn làm ứng cử viên cho vương vị Hoàng đế tương lai.


Nếu không cũng sẽ không thường vụng trộm dạy bé một chút đạo trị quốc, cho dù bé mới hơn hai tuổi một chút, nhưng bé thông tuệ cùng với năng lực đã gặp qua là không quên được làm y mừng rỡ không thôi.

Có thể nói y hiện tại liền bắt đầu bồi dưỡng Đoàn Đoàn rồi.

Y đã ba mươi tuổi đầu rồi, Diệu nhi mới hơn hai tuổi một chút, chờ hắn lớn lên ngồi vào vương vị, y cũng già rồi.

Chỉ là thấy Đức phi luống cuống như thế, tựa hồ không muốn Diệu Nhi làm Hoàng đế, không khỏi có chút buồn cười, tính tình Đức phi người này chính là như thế, không có dã tâm gì, trong mắt cũng chỉ có đứa bé, đứa bé, ừ, dĩ nhiên còn có hắn, nhưng mà điều này cũng là chỗ hắn thích.

"Đây là ý trời, nếu như muốn làm trái với ý trời, vị tiểu thí chủ này nhất định mất mạng, như vậy Chân Long kế nhiệm tiếp theo mới có thể tái xuất hiện." Minh Viễn đại sư từ từ vân vê Phật châu nói như là lời cảnh báo.

Liễu Vi Dung nghe vậy sắc mặt bỗng dưng trở nên tái nhợt, trong đầu một mảnh hỗn loạn, tại sao có thể như vậy, Minh Viễn đại sư không phải là gạt người chớ?

Đoàn Đoàn làm sao có thể là Hoàng đế tiếp theo chứ?

Nàng nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Triệt, thấy trên mặt y lạnh nhạt không hề lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ đến mỗi lần Mộ Dung Triệt tới qua đêm, đều dạy dỗ Đoàn Đoàn một phen, tâm nhất thời trầm xuống.

"Đại sư, Đoàn Đoàn còn nhỏ, bây giờ nói cái này không phải là quá sớm hay sao." Nàng miễn cưỡng cười một tiếng nói.

Đoàn Đoàn nghe nói như thế, lập tức theo phản xạ trả lời một câu: "Diệu nhi hai tuổi rồi, không nhỏ."

Liễu Vi Dung im lặng.

Mộ Dung Triệt buồn cười nhíu mày, nhàn nhạt tiếp lời: "Quả thật không nhỏ, trẫm đã ba mươi có lẻ rồi, Diệu nhi đã sắp qua hai tuổi, vừa là trưởng hoàng tử của trẫm, trẫm coi nó như người thừa kế mà bồi dưỡng."

Hắn không kiêng dè mà nói ra ý tứ của mình.

Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Đức phi, tâm tình vui vẻ không dứt.

Liễu Vi Dung ngạc nhiên nghi ngờ nhìn sắc mặt nghiêm túc của y, lại nhìn Đoàn Đoàn ở một bên thì cảm thấy mơ hồ, trong lúc bất chợt cảm thấy rất đau đầu.

"Nữ thí chủ, tất cả thuận theo tự nhiên." Minh Viễn đại sư thấy nàng tựa hồ chui vào ngõ cụt, nhàn nhạt mở miệng khuyên giải.

Liễu Vi Dung cười khổ: "Đại sư nói đúng." Nhưng trong lòng lại như cũ không có buông xuống.

Minh Viễn đại sư thấy bộ dáng của nàng, cũng biết trong lòng nàng cũng không có buông xuống hoàn toàn được, tiếp theo nghĩ đến mục đích của Hoàng thượng, trước kìm nén kinh nghi khi nhìn thấy nàng, vừa cẩn thận nhìn tướng mạo của nàng một chút, bấm đốt ngón tay xem bát tự của nàng.

Một hồi lâu mới mở miệng nói: "Lão nạp nhìn tướng mạo nữ thí chủ, số mệnh là quý không thể nói, ba năm trước đây cũng chính là trước lúc nữ thí chủ tròn mười bốn tuổi, vốn có một cuộc đại kiếp, theo lý mà nói là không có cách vượt qua, nhưng lại lạ ở chỗ này, nữ thí chủ chẳng những vượt qua, còn đạt được đầy đủ tướng Phúc Lộc Thọ an khang, quá lạ quá lạ."

Trong lòng Liễu Vi Dung kinh hãi, ba năm trước đây, chính là thời điểm lúc nàng sống lại cho nên mới tới được đây, mà thời điểm nàng xuyên qua đến, thân thể này chính xác là còn thiếu ba ngày nữa là tròn mười bốn tuổi.

Xem ra vị Minh Viễn đại sư này danh bất hư truyền rồi.

Chỉ là quý không thể nói này, không phải nói nữ chính trong nguyên tác sao?

Nàng bị lời nói của đại sư làm cho bối rối.

Mộ Dung Triệt nghe vậy, liếc nhìn Đức phi ở bên cạnh đang ngây người, hai mắt khẽ nheo lại, hắn từng điều tra qua Đức phi, trước thời điểm nàng tuyển tú để vào cung chừng mười ngày, cùng lúc đã xảy ra sự kiện chết đuối.

Chỉ là sau đó lại yên ổn vượt qua.

Thế nhưng mạng cách này, không phải là để nói Lệ tần sao?

Hắn nhớ Tiểu Lý Tử từng nói năm Lệ tần mười tuổi ấy, Minh Viễn đại sư từng xem qua mệnh cho nàng, là chi mệnh quý không thể nói, thế nhưng bây giờ đại sư lại nói là Đức phi.

Hắn cũng bị hồ đồ lây.

Nhưng nghe được chi mệnh Đức phi là quý không thể nói, cũng không có phản ứng gì quá lớn, nàng là thân mẫu của Diệu nhi, chờ Diệu nhi lên ngôi, không phải là quý không thể nói sao?

Bây giờ có thể nói là vận khí Liễu Vi Dung rất tốt, thời gian ba năm, khiến Hoàng đế có tình cảm đối với nàng, còn nếu như ban đầu biết rõ mệnh cách như của Liễu Tương Nhã thì sẽ trở nên chán ghét khó chịu.

Tính Mộ Dung Triệt chính là như thế, nhỏ mọn, yêu hận rõ ràng, yêu thì tốt, ghét thì xấu.

Cho nên nói Liễu Vi Dung rất may mắn, là vì y thích nàng.

Đoàn Đoàn thấy mọi người đều đang nói chuyện, liền sững sờ nhìn chằm chằm chữ "Thiền" thật to ở trước mặt, ngay sau đó lại nhìn nhìn Minh Viễn đại sư.

Yên lặng không nói lời nào, liền có chút nhàm chán.

"Quả thật đại sư nói đúng, ba năm trước đây, ta xác thực chết đuối một lần, chỉ là thật may nhặt về một cái mạng." Liễu Vi Dung tránh nặng tìm nhẹ nói.

Minh Viễn đại sư này có ánh mắt như nhìn rõ tất cả mọi thứ khiến Liễu Vi Dung có chút chột dạ, hắn cười nhạt, đột nhiên nói đến Liễu Tương Nhã.

"Vào khoảng tám năm trước lão nạp từng xem mệnh cho một vị nữ thí chủ, nàng cũng là chi mệnh quý không thể nói, nhưng mà lúc đó lão nạp tu luyện còn chưa đủ, vào thời điểm ba năm trước, lại gặp được mẫu thân của vị nữ thí chủ kia, lúc ấy sư phụ lão nạp, cũng chính là một vị cao tăng lánh đời cũng ở đó, vị mẫu thân của nữ thí chủ kia thỉnh lão nạp xem thêm mệnh cách bát tự một lần nữa."

Minh Viễn đại sư còn nhớ rất rõ ràng bát tự đó, cũng bởi vì lần đó, hắn cảm giác sâu sắc tu luyện của mình còn chưa đủ, cùng sư phụ đi xa bên ngoài lần nữa, cho đến mấy ngày trước mới trở về.

Trở về liền nhận được tin Hoàng đế muốn gặp hắn.

Hôm nay thấy vị Đức phi nương nương trước mặt này, trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ rồi.

Ngực Liễu Vi Dung nhảy thình thịch như muốn rớt ra ngoài, đây là muốn công bố điều trong nguyên tác chưa nói hết sao.

Trong kết cục cuối cùng, số mệnh Liễu Tương Nhã rốt cuộc là thật hay gỉả cuối cùng sắp được phơi bày.

Nàng vẫn cảm thấy kết thúc trong nguyên tác hình như là hơi hụt, rất nhiều thứ không có giải thích rõ ràng, có lẽ là tác giả quên giả thiết đặt ra lúc đầu, cho nên phần sau mới không có giải thích rõ ràng tất cả.

Thật may là nguyên tác không phải là tiểu thuyết ngôn tình thuần túy, chỉ là trong nguyên tác có rất nhiều tình tiết để Liễu Tương Nhã phát triển tình cảm cùng Hoàng đế nhưng bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của nàng mà chết non.

"Kết quả như thế nào?" Mộ Dung Triệt hí mắt.

Minh Viễn đại sư mỉm cười nhìn hai người một cái, ánh mắt cố định trên mặt Liễu Vi Dung, không đáp hỏi ngược lại: "Vị nữ thí chủ này ắt hẳn phải có liên hệ ruột thịt cùng vị nữ thí chủ kia chứ?"

"Đại sư nói là tỷ tỷ ta sao?" Liễu Vi Dung vốn không tiện mở miệng hỏi chuyện Liễu Tương Nhã, nghe đại sư nhắc tới, không khỏi mở miệng hỏi một câu.

"Không biết bát tự lệnh tỷ là?" Tâm Minh Viễn đại sư vừa động, nghĩ đến chuyện sư phụ mình nói lần này hắn trở về Tướng Quốc Tự sẽ có được đáp án của ba năm trước đây, chẳng lẽ chính là nói vị nữ thí chủ trước mặt này?

Chính là muội muội của vị nữ thí chủ mà ban đầu sư phụ xem mệnh sao?

Liễu Vi Dung lúng túng, nàng căn bản không biết ngày sinh tháng đẻ của Liễu Tương Nhã.

Nàng không biết, không có nghĩa là Mộ Dung Triệt không biết, Mộ Dung Triệt rất lưu loát mà nói ra bát tự của Liễu Tương Nhã.

Liễu Vi Dung sững sờ nhìn y, khóe miệng giật giật, không phải chứ, trí nhớ tốt như vậy? Ngay cả ngày sinh tháng đẻ của phi tần cũng nhớ.

Mộ Dung Triệt làm sao không biết chút tâm tư này của nàng, nhưng mà y cũng sẽ không nói ra sự thật.

Minh Viễn đại sư nghe ngày sinh tháng đẻ này xong, ngây ngẩn cả người, trên mặt bình tĩnh hiện đầy vẻ khiếp sợ, hắn nhìn Liễu Vi Dung một chút, đột nhiên thở dài một tiếng.

"Ý trời!"

Liễu Vi Dung nóng nảy, đại sư thế nào vẫn còn thừa nước đục thả câu.

"Đại sư, xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Triệt mím môi hỏi, vỗ xuống tay Liễu Vi Dung, ý bảo nàng không cần phải gấp gáp.

"Số mệnh lệnh tỷ của nữ thí chủ chính là số mệnh của vị nữ thí chủ mà trước kia lão nạp đã xem quý không thể nói kia." Minh Viễn đại sư vừa mở miệng, Liễu Vi Dung hết ý kiến, còn chưa kịp nói tiếp, dĩ nhiên nàng biết số mệnh vốn có của Liễu Tương Nhã.

Chỉ có Mộ Dung Triệt trấn định như thường.

Minh Viễn đại sư hiển nhiên cũng nhìn rõ sự bức thiết của nàng, mỉm cười chậm rãi nói.

"Hai vị thí chủ còn nhớ rõ lão nạp vừa mới nói qua, ba năm trước đây, lão nạp cũng xem số mệnh cho vị nữ thí chủ kia, lúc ấy sư phụ lão nạp cũng ở đây, người còn nói một câu."

"Nói cái gì?" Liễu Vi Dung vội vàng hỏi.

"Sư phụ nói qua, nếu như vị thí chủ kia có một vị tỷ muội sinh vào giờ Thìn tháng Mão, thì hai người đều có chi mệnh quý không thể nói, nếu như tuổi hai tỷ muội chênh lệch không tới ba tuổi, hai Phượng gặp nhau, chắc chắn sẽ chỉ chừa lại một, nhưng người sinh vào giờ Thìn tháng Mão chắc chắn áp mệnh cách còn lại của người kia, số mệnh của người còn lại sẽ chuyển sang quỹ đạo ngược lại, nói cách khác số mệnh của một người sẽ xảy ra thay đổi."

Khi Minh Viễn đại sư biết bát tự của Liễu Vi Dung thì đã có một tia hoài nghi, nhưng bát tự này là tảo yêu chi mệnh, cho nên hắn phải xem qua gương mặt người thật mới có thể phán định.

Hôm nay thấy người thật, đã xác định vị Đức phi này cùng vị xem mệnh cách kia có quan hệ ruột thịt.

Sắc mặt Mộ Dung Triệt nhất thời trầm xuống, nghĩ tới trước ngày tuyển tú Đức phi bị chết đuối, xem ra là Lệ tần cùng mẫu thân của nàng ta muốn thay đổi mệnh, chỉ là họ không nghĩ tới Đức phi cũng không có bỏ mạng, hơn nữa còn thông minh tìm kiếm sự che chở của Liễu Chi Hạo, nhờ vậy mới thuận lợi vào cung tuyển tú.

Lại nghĩ đến Đức phi nhiều lần bị mưu hại, đột nhiên cảm thấy hình như hắn còn tra không đủ cẩn thận.

Trở về phải sai ám vệ điều tra lại Lệ Tần thật kỹ.

Trước hắn cũng bởi vì do mẫu hậu, để cho nàng lưu lại, bây giờ nhìn lại điều này, rắn độc không nên lưu, tránh cho ngày nào đó Đức phi cùng Diệu nhi, cùng với Long Phượng thai gặp phải độc thủ của nàng ta.

Lúc này Liễu Tương Nhã còn không biết, sau khi hồi cung chờ nàng sẽ là cái gì.

Liễu Vi Dung ngạc nhiên, thì ra là đây mới là chân tướng sao?

Không trách được Liễu Tương Nhã vẫn muốn dồn nàng vào chỗ chết, thì ra là bởi vì số mệnh của thân thể này giống như nàng ta, hơn nữa còn mạnh hơn nàng ta một chút.

"Hoá ra là như vậy, đại sư, ta có nghi vấn, vì sao lúc nhìn thấy mặt ta đại sư rất kinh ngạc?"

Minh Viễn đại sư nhìn nàng một cái thật sâu nói: "Nữ thí chủ thật sự muốn biết?"

Liễu Vi Dung cắn răng gật đầu, lần này là Mộ Dung Triệt mang tới, qua tối nay, ngày mai cả ngày còn phải thay Thái hậu cầu phúc, căn bản không có thời gian tìm Minh Viễn đại sư, cho dù ở trước mặt Hoàng thượng, nàng cũng phải thuận tiện hỏi một chút chuyện ngoài.

"Thời điểm lão nạp thấy thí chủ, cảm thấy gương mặt thí chủ khác thường, mặc dù vượt qua đại kiếp, số mạng xảy ra biến hóa cực lớn, nhưng vẫn là mệnh biết đúng sai, chỉ lui về phía sau nhưng không có bất kỳ triệu chứng xấu, trong lòng nữ thí chủ vẫn là có chuyện nhớ mong?"

"Coi như lòng nữ thí chủ có sở niệm, nhưng lão nạp có một câu muốn tặng cho thí chủ, ký nhiên chi tắc an chi."

"Sống ở đâu thì yên ở đấy sao?" Liễu Vi Dung tự lẩm bẩm, một hồi lâu mới hướng Minh Viễn đại sư cảm kích cười một tiếng: "Đa tạ đại sư chỉ điểm."

Mặc dù Mộ Dung Triệt không biết hai người nói đến chuyện bí mật gì, chỉ là con người Đức phi trong sạch, nhưng nàng có chút thần bí, xem ra chính là chuyện đại sư nói.

Sớm muộn gì sẽ biết rõ, nhất thời không vội.

Từ từ khám phá mới thú vị.

Minh Viễn đại sư khẽ mỉm cười, "Thời gian cũng không còn sớm, ba vị thí chủ cần phải trở về."

Mộ Dung Triệt gật đầu, lấy được đáp án, quả thật không cần thiết quấy rầy Minh Viễn đại sư nữa.

Quay đầu nhìn Diệu nhi, phát hiện bé đã ngủ thiếp đi ở trên bồ đoàn, không nhịn được nhếch khóe môi, ôm lấy bé, cùng Liễu Vi Dung cả người buông lỏng ra khỏi sương phòng.

Tiểu Lý Tử chờ ở bên ngoài sau khi thấy Hoàng thượng cùng Đức phi đi ra cùng Đại hoàng tử, vội vàng tiến lên đón.

Tiểu tăng bên ngoài vỗ tay cung tiễn mấy người rời đi.

Vào lúc nhóm người rời đi, ở một cây đại thụ phía xa xuất hiện hai bóng dáng, rõ ràng là hai chủ tớ Liễu Tương Nhã cùng Bích Thủy.

Sau khi hai người thấy Hoàng thượng cùng Liễu Vi Dung rời đi, Liễu Tương Nhã cắn cắn môi, thời điểm nàng mới vừa tình cờ đi ngang qua nghe được tiểu tăng nói Minh Viễn đại sư trở lại, liền len lén mang theo Bích Thủy tới đây, nghĩ kế muốn tìm Minh Viễn đại sư.

Vậy mà lại bắt gặp ba người Hoàng thượng cùng Liễu Vi Dung và Đại hoàng tử từ sương phòng Minh Viễn đại sư ra ngoài.

Trong lòng trầm xuống, do dự, rốt cuộc nghĩ không cần bái kiến Minh Viễn đại sư, nhưng nghĩ đến mạng cách của mình, cắn răng mang theo Bích Thủy đi tới trước tiểu viện, hướng về phía tiểu tăng giữ cửa cười nói: "Tiểu nữ tử có chuyện cầu kiến Minh Viễn đại sư, mong tiểu sư phụ thông truyền một tiếng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net