Quyển 4: Đế đô, thanh danh vang dội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đầu.

Nhưng đúng lúc này, một đạo rồng ngâm cực kỳ to rõ từ chỗ cách đó không xa xa truyền đến, làm cho mấy vạn người ở đây hung hăng chấn kinh một phen!

Tiếng rồng ngâm kéo dài to rõ như vậy. Điều này sao có thể, chẳng lẽ bọn họ nghe được huyễn thanh? Bằng không như thế nào đột nhiên xuất hiện tiếng rồng ngâm rõ ràng như vậy?

Ở Nguyệt Hoa đại lục, rồng vẫn luôn khiến cho người ta tôn kính kính yêu. Địa vị này cũng không thấp hơn so với chân thần.

Nghe nói, trong truyền thuyết, rồng đứng đầu vạn thú, hết thảy huyền thú đều kính sợ. Thật lâu thật lâu trước kia, thời điểm vị chân thần đệ nhất xuất hiện, rồng chính là bản mạng huyền thú của hắn......

Đương nhiên, đây cũng chỉ là truyền thuyết, ai cũng không biết có phải sự thật hay không.

Hiện tại, bởi vì Nguyệt Hoa đại lục căn bản không thấy được rồng như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là một ít huyết mạch không thuần, long tộc đến một tia huyết mạch phi long cũng mỏng manh đến độ cho không. (câu này dễ nhầm, đọc kĩ...)

"Này, ngươi nghe thấy không? Vừa rồi là tiếng rồng ngâm sao?" Một vị đệ tử khó tin nhìn đồng học của mình, khiếp sợ hỏi.

"Hình như ta cũng nghe thấy, thật sự là thanh âm cự long a." Bị hỏi, học sinh kia hồi đáp, trong mắt có hưng phấn cũng có khiếp sợ.

"Rồng ngâm a, ta nghe được rồng ngâm, chúng ta ra ngoài xem đi, các ngươi xem, trưởng lão cùng đạo sư bọn họ cũng đều đi ra ngoài, chúng ta cũng đi."

"Tốt, chúng ta đi, ta còn chưa có gặp qua rồng thật đâu......"

Mọi người đối với tiếng rồng ngâm thình lình xảy ra, vừa vui sướng lại vừa khiếp sợ, vì thế một đám cũng không quản cái điển lễ khai giảng gì, tất cả hướng về bên ngoài chạy vội mà đi......

Long Ngâm Cửu Tiêu kích phát, tất nhiên là uy nghiêm khí phách.

Cự long cùng người thủ hộ Hoa Hạ tương tự giống nhau, thần ân tựa hải, thần uy tựa ngục, thân hình thật lớn xoay quanh giữa không trung, ẩn trong một mảnh mây trời, một thân vàng óng xuyên qua tầng mây, giữa thiên không lòe lòe kim quang, vô cùng đồ sộ.

Lại nói sát thủ bên kia, một cây bảo kiếm thật lớn nổi trước mặt hai người lóe ra quang mang màu lục sáng bóng, lúc này bởi vì quang mang kim long mà ảm đạm thất sắc.

"Này...... Này...... Đây là cái gì...... Sao? Là...... Là long sao?" Một người khó tin nhìn cự long trước mắt, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

"Không biết, không thể là long, đại lục này không có long?" Tên còn lại cũng là một bộ dáng kinh hãi muốn chết.

Nhìn cự long to lớn trước mắt, lại nhìn cái gọi là "nhất chiêu kia", Nguyệt Vũ vô cùng thất vọng. Nguyên lai chiêu thức như vậy là nhất chiêu của bọn họ a, cũng bất quá chỉ như thế mà thôi!

Nguyệt Vũ rất là vừa lòng cự long trước mắt, trong mắt hiện lên yêu thích. Cho tới nay, nàng đều đối với cự long, người thủ hộ Hoa Hạ rất là yêu thích.

Nàng thích rồng uy nghiêm khí phách, thích rồng cao ngạo bễ nghễ, thích rồng không giận tự uy, thích rồng phiêu miểu vô tung, thích.......

Cho nên, cho tới nay, chiêu thức trong luyện hóa lĩnh vực, nàng đều tuyển dụng hình rồng!

"Không tốt , có cao thủ đến đây, ta cảm nhận được vài đạo hơi thở cường hãn, tuyệt đối là cao thủ của đế quốc học viện đến đây. Mau, chúng ta tốc chiến tốc thắng!" Một người vẫn phóng thần thức, cảm nhận được hơi thở đến từ lễ đường bên kia tiêu bắn mà đến, lập tức quát.

"Huyễn Kiếm Tan Biến, đi!" Không nghĩ nhiều, hai người đồng thời hét lớn một tiếng, hai tay hướng về tiền phương mạnh mẽ vung lên, sau đó chỉ thấy, thân kiếm thật lớn liền thẳng tắp hướng về Nguyệt Vũ tiêu bắn mà đến......

Nguyệt Vũ không chút hoang mang nhìn cự bóng dáng kiếm bay nhanh mà đến, trong lòng thầm nghĩ chính mình khi nào cũng đi học ngự kiếm thuật học này, nói như vậy, liền bảo đảm kích phát công pháp sẽ không đơn điệu như vậy!

"Long Ngâm Cửu Tiêu, sát!" Nguyệt Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng hét lớn một tiếng.

Cự long vốn là nhắm chặt hai mắt, theo tiếng quát của Nguyệt Vũ bỗng nhiên mở, long thân thật lớn, nhẹ nhàng uốn lượn, liền quật lên một trận bão gió!

Một thanh âm vang lên kéo dài thẳng tận chín tầng mây, lộ ra một chút viễn cổ tang thương, mang theo thế công sắc bén hướng về cự kiếm mà đi......

Mọi người khi đi vào nơi này, nhìn đến chính là cảnh tượng phấn khích như vậy.

Một rồng một kiếm, hướng tới đối phương bay nhanh mà đi, đều là thế công sắc bén. Tự nhiên, cự kiếm kia dưới thân hình uy mãnh của cự long cũng không đáng giá nhắc tới, bé nhỏ vùi vào bụi bậm!

Mọi người chưa từng gặp qua cự long uy mãnh như vậy? Kết quả là, mặc kệ là ai, đều sinh sôi ngừng cước bộ đi tới, vẫn không nhúc nhích nhìn cự long tựa như đế vương kia.

Bề ngoài rồng Hoa Hạ, quả nhiên là khiến người ta rung động !

Cho dù là năng lượng biến ảo thể, bất kể chỉ là một phần chân chính của người thủ hộ, nhưng cũng tuyệt đối làm người ta kinh diễm không thôi!

Long Ngâm Cửu Tiêu, thế công sắc bén, một cái há mồm, cự kiếm liền mất dấu. Ngay sau đó hai vị sát thủ kia đồng thời cũng bị cự long nuốt chi nhập phúc......

Ầm vang long - thanh âm nổ mạnh giống như tiếng sấm vang lên trong tai mọi người, sau đó cự long thật lớn liền biến mất, chỉ để lại không khí cực nóng nơi kia, còn có tiếng rồng ngâm vang dội không dứt!

Thật lâu sau, khi hết thảy đã quy về bình tĩnh, mọi người mới hồi phục lại tinh thần. Trước mắt không còn cự long kia, thay vào đó là bóng dáng tiểu sái trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Vũ....

Chương 9: Người của Bạch Thiên Tuyệt!

"Ai, cự long đâu, ta rõ ràng vừa mới nhìn thấy cự long, như thế nào lại đột nhiên biến mất?" Phía dưới, một vị đệ tử từ lễ đường chạy tới, mê mang mở miệng nói.

"Đúng vậy, ta cũng thấy được, thật sự là một con cự long a, nhưng như thế nào lại không còn?"

"Cái kia giống như không phải cự long a, bằng không sao lại trong suốt? Thật là tò mò."

Long Ngâm Cửu Tiêu, phù dung sớm nở tối tàn, làm cho nhóm đệ tử cùng đạo sư đúng lúc chạy tới đều sửng sốt, tràn đầy khiếp sợ nhìn bóng dáng thượng cổ cự long to lớn khí phách uy nghiêm biến mất trong tầm mắt bọn họ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh......

"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Nơi này đã xảy ra cái gì?"

Mọi người ở đây còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên, một thanh âm nghiêm khắc từ phía xa xa truyền đến, mang theo uy nghiêm kích thích màng tai mọi người. Theo tiếng nghiêm khắc chất vấn là một đạo uy áp cực kỳ khủng bố!

Nguyệt Vũ trước tiên cảm nhận được đạo năng lượng này dao động, lập tức, nàng cả kinh, có chút rung động.

Nếu nàng không có cảm thụ sai, đây hẳn là năng lượng dao động thuộc loại cấp bậc sắp tiến vào Huyền đế mới có.

Cửu Nguyệt Huyền tôn cao nhất, còn là huyền lực biến chất, một nửa bàn chân đã muốn bước vào Huyền đế, Cửu Nguyệt Huyền tôn!

Một chuẩn Huyền đế tồn tại!

Sau đó, mọi người chỉ cảm thấy một trận không khí dao động, một vị lão giả có chút lớn tuổi từ xa xa tiêu bắn mà đến.

Đến khi lão giả xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mọi người mới biết được người này nguyên lai chính là Chưởng Hình trưởng lão, chuyên môn quản lý an toàn kỷ luật của học viện.

Mới vừa rồi, Chưởng Hình trưởng lão đang thanh tu, cảm nhận được nơi này có năng lượng dao động, lập tức chạy tới đây.

"Bẩm báo Chưởng Hình trưởng lão, chúng ta cũng vừa mới lại đây, không biết đã xảy ra cái gì." Một vị đạo sư nghe được câu hỏi của Chưởng Hình trưởng lão, lập tức mở miệng trả lời.

"Không biết? Vừa rồi lão phu nghe được tiếng rồng ngâm, còn cảm nhận được hơi thở thuộc loại huyền tông cường giả, nơi này rõ ràng đã phát sinh qua chiến đấu, rốt cuộc là ai ở trong này chiến đấu? Học viện không phải có quy định không cho phép tiến hành chiến đấu trong học viện sao?" Chưởng Hình trưởng lão vẻ mặt nghiêm khắc, ánh mắt sắc bén nhìn quét mọi người một vòng, khi hắn nhìn đến Nguyệt Vũ một thân lạnh nhạt còn có huyền lực dao động không rõ trên người, trong mắt kinh ngạc chợt lóe mà qua.

Đế quốc học viện bọn họ khi nào thì thu một tên đệ tử không có cấp bậc như vậy? Cư nhiên không có cấp bậc, sẽ không là đục nước béo cò vào đi? Chưởng Hình trưởng lão trong mắt hiện lên ngoan độc.

Hắn sao có thể cho phép một tên phế vật tiến vào đế quốc học viện? Đây không phải là ảnh hưởng kỷ luật của Chưởng Hình hắn hay sao?

Vì thế, Chưởng Hình trưởng lão trừng mắt Nguyệt Vũ, khinh thường mở miệng nói:"Ngươi tên là gì? Cư nhiên huyền lực dao động không rõ như vậy, một tên huyền lực đều không có như thế nào tiến vào đế quốc học viện? Sẽ không là đục nước béo cò vào đi?"

Lời nói của Chưởng Hình trưởng lão khiến cho tất cả mọi người từ sự kiện cự long quỷ dị lúc trước chuyển đến trên người Nguyệt Vũ. Khi bọn hắn nhìn đến trên người nàng huyền lực dao động rất mỏng manh, trong mắt đều là khinh thường. Có người thậm chí mở miệng châm chọc.

"Các ngươi xem, cái tên kia cư nhiên huyền lực dao động mỏng manh như vậy, lại nhìn không ra cấp bậc, đây không phải là phế vật sao?" Một người liếc Nguyệt Vũ một cái, châm chọc mở miệng nói.

"Ai nói không phải đâu? Người này cư nhiên huyền lực dao động mỏng manh như vậy, Thất Nguyệt huyền sư đều cường hơn so với hắn, hắn có thể hay không chính là một tên Nhất Nguyệt huyền sư a? Ha ha ha, Nhất Nguyệt huyền sư, trời ạ, ta chưa từng gặp qua cấp bậc thấp như vậy, thật sự là rất dọa người ..."

"Ngươi xem người này, còn trang một bộ dáng rất là thanh cao, nếu là ta a, ta đã sớm trốn đi không dám ra gặp người!"

"Ai nha, các ngươi xem a, hắn còn đeo một bộ mặt nạ, có phải bộ dạng thực xấu hay không a? Ai nha nha, bộ dạng xấu như vậy, còn là một phế vật, nếu là ta, ta đã đi chết rồi a!"

Mọi người cứ ngươi một câu ta một câu ở dưới nghị luận này nọ, lời nói cũng càng ngày càng ngoan, người bình thường không bị tức chết mới là lạ!

Đương nhiên, mấy cái đó, Nguyệt Vũ lựa chọn không nhìn.

Đối mặt với câu hỏi của Chưởng Hình trưởng lão, Nguyệt Vũ không tính trả lời. Thái độ của Chưởng Hình trưởng lão này làm cho Nguyệt Vũ nhớ tới mấy tên trưởng lão Dạ gia kia, vì thế trong lòng một trận phản cảm.

"Lớn mật, xú tiểu tử, lão phu hỏi ngươi, ngươi như thế nào không trả lời? Có phải bị lão phu đoán trúng hay không?" Chưởng Hình trưởng lão gặp Nguyệt Vũ không trả lời hắn, lại mở miệng, giọng điệu liền càng thêm hung ác.

"Chưởng Hình trưởng lão, ta có phải phế vật hay không, ngươi không phải đã thấy được sao? Bất quá, nếu ta có thể có mặt trong học viện này, tự nhiên là bởi vì ta có tư cách này. Cho nên trưởng lão không cần lo lắng ta đục nước béo cò." Nguyệt Vũ trong mắt phát lạnh, mở miệng lạnh lùng nói.

"Hừ, ngươi nói không phải thì sẽ là không phải sao? Lão phu tự nhiên là nhìn ra được thực lực của ngươi, bất quá chỉ là phế vật ngay cả huyền lực ngưng kết đều khó khăn mà thôi. Cư nhiên có thể đi vào đế quốc học viện ta, rốt cuộc là ai cho ngươi vào?"

Nghe Nguyệt Vũ lạnh nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí còn chứa khinh thường, trong mắt Chưởng Hình trưởng lão hiện lên tàn nhẫn, ngoan độc nói.

"Chưởng Hình trưởng lão, kỳ thật, Quân Dạ đồng học là viện trưởng đại nhân tự mình phát phóng thông tri thư vào."

Lúc này, vị Hải Đức lão sư ngày ấy phụ trách chiêu sinh đi ra mở miệng nói, giọng điệu chứa ý tứ hàm xúc không rõ, tựa hồ có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Ân? Viện trưởng tự mình phát phóng thông tri thư? Hắn chính là cái tên kêu Quân Dạ kia?" Chưởng Hình trưởng lão nghe xong Hải Đức nói có chút giật mình ngẩn ra.

Chuyện viện trưởng đại nhân tự mình phát phóng thông tri thư hắn cũng biết đến, nhưng không nghĩ người trước mắt này chính là cái tên kêu Quân Dạ kia.

Phế vật một chút huyền lực đều không có, cư nhiên được viện trưởng đại nhân tự mình mời đến? Điều này sao có thể?

Bất quá nếu là viện trưởng tự mình mời, như vậy tự nhiên là có chỗ hơn người, bất quá hắn nhưng thật ra muốn nhìn, Quân Dạ này rốt cuộc có cái gì hơn người!

"Ngươi chính là Quân Dạ được viện trưởng tự mình phát phóng thông tri thư? A, ta nhưng thật ra muốn nhìn, viện trưởng đại nhân mời ngươi rốt cuộc có cái gì hơn người!" Chưởng Hình trưởng lão như trước vẫn là bộ dáng khinh thường. Tuy rằng nói là Bạch Thiên Tuyệt viện trưởng tự mình mời, nhưng không có huyền lực thì vẫn như trước là một tên phế vật!

"Đúng vậy, nếu Chưởng Hình trưởng lão biết ta được Bạch Thiên Tuyệt viện trưởng nhìn trúng, như vậy tự nhiên là có chỗ hơn người, cho nên, nếu Chưởng Hình trưởng lão còn hoài nghi năng lực của ta, như vậy có phải hay không cũng không tin tưởng ánh mắt nhìn người của Bạch Thiên Tuyệt viện trưởng?"Ngữ khí Nguyệt Vũ u u, không thèm cho mặt mũi phản bác nói.

"A, quả nhiên là tốt, một tên xú tiểu tử huyền lực đều không thể ngưng kết mà lại kiêu ngạo như vậy. Lão phu thật nhìn không ra, Bạch viện trưởng nhìn trúng người cư nhiên kiêu ngạo như vậy. Bất quá ngươi đừng vọng tưởng, nơi này là đế quốc học viện, nếu là đệ tử của đế quốc học viện đệ ta, sẽ phải tuân theo quy của học viện ta!" Chưởng Hình trưởng lão tự nhiên là thực tức giận.

Cho tới nay, địa vị cao như hắn, đều lấy tư thái nghiêm khắc quản lý đệ tử đế quốc học viện, khi nào thì bị người ta không thèm để vào mắt? Hiện tại cư nhiên một tên phế vật dựa trên danh hào viện trưởng mà kiêu ngạo như vậy, nghĩ hắn không thể làm gì có phải hay không? Cho dù là người viện trưởng lựa chọn, tại đế quốc học viện này, cũng phải tuân theo quy củ của hắn!

"Đây là tự nhiên, quy củ này ta sẽ tuân thủ, bất quá hiện tại ta nghĩ nên đi rồi, Chưởng Hình trưởng lão, đệ tử ta sẽ không quấy rầy." Nguyệt Vũ miễn cưỡng liếc liếc mắt Chưởng Hình trưởng lão một cái, rất là không khách khí xoay người rời đi. Đối với người này, nói thêm câu nữa sẽ nàng khiến cảm thấy không thoải mái!

"Ai cho phép ngươi đi? Đứng lại!" Chưởng Hình trưởng lão nhìn Nguyệt Vũ xoay người cư nhiên cứ như vậy mà đi, nhất thời cảm thấy mặt mũi không còn, vì thế xuống tay hung ác, một đạo chiêu thức mang theo bảy phần sắc bén hướng về Nguyệt Vũ mà qua......

Vừa mới xoay người Nguyệt Vũ liền cảm nhận được một kích này, trong lòng kinh hãi.

Một chiêu này có tới bảy phần công kích của Cửu Nguyệt Huyền tôn, nếu đánh chính diện đến nàng, không chết thì cũng bị phế!

Lập tức, Nguyệt Vũ biết nàng không có ngoại lực gì có thể dựa vào, vì thế liền chuẩn bị toàn lực sử xuất Hành Vân bước trốn khỏi công kích.

Nhưng bộ pháp dưới chân vừa muốn xuất ra, một thanh âm dễ nghe đến cực điểm, tựa như tri âm tri kỷ vang lên:

"Dừng tay, ai dám đụng đến đệ tử của ta!"

Thanh âm lúc này mang theo tàn nhẫn, đồng thời chứa chất uy áp đến từ cao thủ tuyệt đỉnh, làm cho mọi người nghe xong vừa kinh diễm đồng thời trong lòng cũng run lên. Hai màng nhĩ ngắn ngủi thông suốt.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ liền bị kiềm hãm, một loại cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng......

Thanh âm này, tuyệt đẹp như thế dễ nghe như vậy, cùng người nọ cao quý tao nhã vô cùng xứng đôi. Người này, không phải nam tử cao quý tao nhã, tựa như trích tiên kia thì là ai?

Thử hỏi, trên đời này còn có ai có thể sở hữu thanh tuyến hoàn mỹ như vậy?

Nguyệt Vũ hơi hơi nín thở, tựa hồ có chút khẩn trương chờ mong bóng dáng côi tư diễm dật, tuấn tú vô song kia xuất hiện.

Đang trong lửa giận bùng nổ, Chưởng Hình trưởng lão nghe được thanh âm như vậy, trong lòng cả kinh, động tác trên tay cũng chậm lại, bất quá bởi vì công kích lập tức xuất thủ cho nên cũng không dừng được, vì vậy vẫn hướng về Nguyệt Vũ đánh tới.

Mọi người mặc dù khiếp sợ hơi thở nhân vật thần bí đột nhiên xuất hiện mang theo uy áp cực kỳ cường đại này, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy người nọ cứu không được Nguyệt Vũ!

Dù sao, công kích của Cửu Nguyệt Huyền tôn cao nhất, vô cùng khủng bố! Khoảng cách gần như vậy, trừ phi là một cao thủ cấp bậc cao nguyệt Huyền đế, nếu không......

Nhưng thời điểm mọi người ở đây đều nghĩ đến Nguyệt Vũ sẽ bị Chưởng Hình trưởng lão đánh trúng, một đạo bóng trắng xẹt qua, đem Nguyệt Vũ ôm lấy, vọt đến một bên......

Thân ảnh màu trắng. Phiên nếu kinh hồng. Giống như một tia hào quang, xẹt qua trước mắt mọi người, tất cả chỉ cảm thấy, tựa hồ trước mắt một bông tuyết liên (hoa sen) nở rộ đỉnh tuyết sơn chợt lóe mà qua, thánh khiết đến không thể xâm phạm.

Đến khi bóng dáng màu trắng kia vững vàng dừng lại trên không trung cách bọn họ không xa, mọi người mới nhìn rõ bộ dạng người tới, nhất thời, trong mắt không hẹn mà cùng hiện lên tràn đầy kinh diễm!

Giữa không trung, một vị bạch y nam tử đạp gió mà đứng. Trường bào màu trắng huyễn bạch đến chói mắt ngăn không được dáng người tiêm trưởng cao lớn.

Ba ngàn sợi tóc, không buộc không thắt, tùy ý xõa trên hai vai, cùng làn gió thổi ở không trung lay động ngàn vạn phong tình.

Dưới ba ngàn tóc đen hé ra dung nhan tuyệt thế tuấn mỹ đến nhiếp hồn người.

Đạm mi tú nhã, mắt nếu xuân thủy, có thể nói là mặt mày như họa lại như thi. Mũi thẳng anh tuấn, thần hình hoàn mỹ, tất cả tổ hợp lại cùng một chỗ, thành tựu hé ra dung nhan tuyệt thế, tuấn mỹ vô song, trong thành thục lộ ra mị hoặc, trong gợi cảm lộ ra thánh khiết.

Bạch y nam tử cùng Nguyệt Vũ đứng chung một chỗ, hai người một thân khí tràng, trời sinh khí khái, quanh thân khí trời thanh hoa, làm cho một mảnh thiên không mất đi nhan sắc, cảnh tượng hài hòa như vậy, tốt đẹp như vậy, làm cho người ta cảm thấy giống như một bức họa, mĩ đến khó tin!

Khi nào thì gặp qua hình ảnh đẹp như vậy? Mọi người không khỏi xem đến ngây người.

Nguyệt Vũ nghiêng người nhìn nam tử một thân bạch y như gió trước mắt, ánh mắt vi thiểm, tựa hồ lâm vào hồi tưởng. Tình cảnh như vậy, làm cho nàng không khỏi nhớ tới ngày ấy ở Khấp Huyết Sâm Lâm, khi mệnh của nàng đã sắp tận, thoáng nhìn bóng dáng kinh hồng tuyệt mỹ kia tựa như thần hàng, tương tự như thế, quen thuộc như vậy, tại đây dưới ánh quang mang nhu hòa, dần dần trùng hợp.

Thật là hắn, người ngồi trên ghế cao Dạ gia hôm đó, nam tử một thân thanh hoa, tươi mát lịch sự tao nhã, cao quý vô song.

Hôm nay tái kiến, hắn vẫn như trước một bộ dáng ung dung đẹp đẽ quý giá, trừ bỏ quanh thân lúc này không biết vì sao kích phát một tầng thản nhiên uấn giận.

Dù là như thế, hoàn mỹ như hắn, vẫn phong tư như trước!

"Như thế nào, Vũ nhi biệt lai vô dạng a. Mấy tháng không gặp, chẳng lẽ không nhớ rõ vi sư?" Tựa hồ là cảm nhận được đạo tầm mắt nóng rực của Nguyệt Vũ nhìn chính mình, trên dung nhan tinh xảo như ngọc của Bạch Thiên Tuyệt trồi lên một chút đạm cười.

Cười phong nguyệt khôn cùng, cười khinh vân thiển nguyệt....

Nghe vậy, Nguyệt Vũ sửng sốt, đối với lời nói mang theo một chút trêu chọc của Bạch Thiên Tuyệt có chút không kịp phản ứng, tuy rằng nàng đã sớm biết người này căn bản chính là một tên hồ ly, nhưng chẳng hề nghĩ tới. Lúc này vừa thấy mặt hắn liền trêu chọc nàng.

Đây không phải là phá hư một chút thương cảm nàng mới xây dựng sao?

"Sao có thể không đây, một nhân vật như lão sư, ta như thế nào sẽ không nhớ rõ a?" Nguyệt Vũ cười nhẹ. Ý tứ hàm xúc không rõ trả lời.

"Cũng đúng, bản tôn tồn tại như vậy, tự nhiên là người khác không dễ dàng bỏ qua." Bạch Thiên Tuyệt không chút nào khiêm tốn đáp, cuối cùng, còn không quên gật gật đầu, tỏ vẻ rất là đồng ý.

Thấy vậy, Nguyệt Vũ khóe miệng hung hăng co rút. Gặp qua người tự kỷ nhưng chưa thấy ai tự kỷ như vậy. Mẹ nó, người này không chỉ là hồ ly, còn là một tên tự kỷ?!

Đứng trên không trung, hai người không nhìn người phía dưới, bắt đầu tự sư sinh tình, nhưng cảnh tượng như vậy, nhìn đến trong mắt người khác chính là kinh ngạc thật lớn.

Vị này chính là vị viện trưởng đại nhân trong truyền thuyết kia sao? Thật sự là làm cho người ta kinh diễm. Viện trưởng đại nhân cười rộ lên thật đúng là mĩ a! Bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua Bạch Thiên Tuyệt viện trưởng cười ôn nhu như vậy.

Đúng là bởi vì như thế, mọi người còn đem Bạch viện trưởng cùng thần tử Nguyệt Quang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net