Chương 36:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ahhhhhhhhh! – 1 người đứng cạnh cửa hét lên, mặt tái mét, người run nẩy bẩy tay chỉ ra ngoài cửa
Mọi người nhìn theo, mặt ai cùng biến sắc.
Bên ngoài có 1 đám quái vật nham nhở, lưỡi thè ra ngoài đầy nước bọt chạy đến.
- Quái…..quái vật! – mọi người chạy dồn về phía ngược lại, dồn vào nửa căn phòng phía ngược lại lũ quái vậy
- M…mọi ng…người…..bì….bình….tĩ…tĩnh…l…lại – Nam, phụ huynh của bọn hắn ra đứng chắn cho những người vừa tỉnh dậy, ba nó thì đứng chắn cho bà nội.
Nhưng không ai nghe, mọi người chỉ tập trung chen chúc nhau mà chạy. Nên Nam và những phụ huynh có gào to đến đâu cũng không thể thắng được hàng tram con người đang trong bở vực sợ hãy trước cái chết.

- MỌI NGƯỜI DỪNG LẠI NGAY! – giọng nói của hắn vang lên qua những chiếc loa, giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận khiến tim của những con người đang sợ hãi run lên như đứng trong biển băng lạnh lẽo mà sôi sùng sục. Mọi người giảm tốc độ lại, nhìn về phía hắn. Hắn tay cầm chiếc micro mắt đầy sát khí mà vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, khiến mọi người khiếp sợ. Tay hắn cầm khẩu súng bác Đình đưa cho trong lúc đang chạy vào nhà thi đấu, kéo cò, giơ súng hướng lên trần nhà: - NẾU CÁC NGƯỜI KHÔNG CHỊU BÌNH TĨNH VÀ YÊN LẶNG. THÌ CHÚNG TÔI SẼ KHÔNG NGẠI ĐỂ CÁC NGƯỜI CHẾT TRƯỚC KHI LŨ QUÁI VẬY ĐẤY VÀO ĐÂY ĐÂU!
Nói xong hắn nhìn sang bác Đình, hai người gật đầu ám hiệu cho nhau, bác Đình lấy trong trong người một cây súng lục ra, bắn 1 phát lên trần nhà rồi giơ về phía mọi người.
Lúc này mọi người đều nhìn hắn và bác Đình bằng ánh mắt khiếp sợ nhưng không dám hét lên. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, mọi người bắt đầu di chuyển lại khắp phòng dù trong lòng còn sợ hãi
- Mọi người yên tâm, tôi đã lập kết giới bên ngoài nên chúng không thể vào đây được nhưng chúng ta có thể ra ngoài. – Tiểu Hắc từ lúc nào đã đến cạnh hắn, lấy chiếc micro trên tay hắn nói
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đến bọn hắn còn ngạc nhiên nhìn Tiểu Hắc Bạch, chỉ có phụ huynh của nó và bọn hắn là không ngạc nhiên lắm.
- Mọi người có thể không tin nhưng rồi sẽ phải tin thôi! – Tiểu Bạch nhìn lũ quái vật đang cách nhà thi đấu rất gần
Lũ quái vậy đến gần nhà thi đấu thì bị một bức tường vô hình cản lại, chúng ở bên ngoài ra sức đập phá, gào thét.
- Tiểu Hắc và tôi sẽ ra ngoài tiêu diệt lũ quái vậy cùng các bé thú. Trước khi tạo kết giới tôi có nhờ Koi đi lấy vũ khí rồi! Nên những ai có thể chiến đấu thì cầm vũ khí ra ngoài hỗ trợ còn không thì có thể ở bên trong phòng thủ. – Tiểu Bạch nói xong cánh cửa nhà thi đấu bị gió thổi bật ra, Koi đậu xuống đất, bên cạnh là một đống vũ khí. Tiểu Bạch lấy ra 2 cây kiếm, một cây ném cho tiểu Hắc. Sau đó liền chạy ra ngoài.
Dĩ nhiên những người có thể chiến đấu là bọn hắn, Vân, phụ huynh, bác Đình, Hương, một vài sinh viên trong trường và những thanh niên trẻ.
Các bé thú dẫn đấu chia ra các phía, sau là tiểu Hắc Bạch dẫn ra con đường máu. Những con mạnh các bé thú, tiểu Hắc Bạch xử lý gần hết. Còn những con cỡ trung hoặc yếu thì do những người còn lại xử lý, trog chưa đầy một giờ thì lũ quái vật chỉ còn một nửa, nhưng số lượng người bị thương cũng nhất nhiều. Cũng may trong phòng thi đấu còn có đồ sơ cứu và nhà kho ở khá gần nhà thi đấu nên Nam có thể thể hiện bản thân bằng cách sơ cứu cho những người bị thương.
Quay lại chỗ nó, sau khi chôn vùi ả dưới những cánh hoa anh đào sắc bén, nó đứng nhìn ả bằng ánh mắt thương hại.
- Nếu xét trong trường hợp của bạn thì bạn không sai và làm đúng nhưng.....khi việc bạn làm ảnh hưởng xấu đến người khác mà đây bạn còn gây ảnh hưởng đến rất nhiều người thì bạn đã sai, bạn là người xấu. Bạn không sai, tôi cũng không sai, thứ sai là thế giới này. - nói , trầm ngâm một chút khẽ thở dài, tay lau mồ hôi.
Nó khẽ niệm ý, thang kiếm trở lại trạng thái ban đầu, những cánh hoa biến mất để lại ả thở thoi thóp. Đút lai thanh kiếm vô vỏ thang kiếm biến mất.  Nó bước ₫ến cạnh ả, kiểm tra hơi thở thấy ả còn sống lền đỡ ả dậy.
- Ngươi thật là vô dụng! - Một giọng nói đầy phiền chán vang lên
Mắt nó nghiêm lại nhìn xung quanh, cảm nhận được cái gì đó, nó né ra nhưng vướng ả không né kịp. Nó với ả bắn ra mỗi người một hướng. Nó bị văng ra một đoạn nhưng kịp thời xoay người lại đáp xuống đất, máu từ miệng chảy ra. Còn ả đang bị thương không tự tiếp đất được, lại nhận cho mình vô vàn vết thương.
                              -end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net