Chương 17: Kịch hay ( Phần I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Tô Duệ Dung đã được tha cho tội chết, nhưng không còn uy thế giống như lúc trước nữa. Nàng biết rõ, nếu như không phải lúc nãy Thái tử nói giúp cho mình, nàng sẽ không bao giờ được thấy ánh sáng mặt trời lần nào nữa. Khiến cho buổi yến tiệc mất đi không khí đã là 1 tội lớn, huống hồ người nàng chọc giận lại là hoàng thượng!

Tuy ở Thần Lục Giới này kẻ đứng đầu không phải là bậc đế vương mà là các linh giả sư, ở đây cho dù là kẻ nghèo hèn đến thế nào, chỉ cần mạnh là có thể được đối đãi rất trịnh trọng. Còn về phần vị hoàng đế kia, tuy ở Thần Lục Giới này sự cai quản của hắn chưa nắm chắc, nhưng dù sao cũng mang danh là hoàng đế. Lẽ nào lại không có chút uy lực nào?

Tô Duệ Dung được a hoàn của mình đỡ ra ngoài thì bắt gặp phụ thân của mình, nàng còn định chào 1 tiếng hướng mắt về phía ông đi

Tô tể tướng đi về phía đích nữ nhi của mình, vị nữ nhi được hắn sủng ái nhất, nuông chiều nhất. Trước đây cũng thế, cho dù nàng có không nhìn thấy được thì đối với hắn cũng chẳng có vấn đề gì, còn ngày đêm đi tìm đại phu chữa trị cho nàng. Nên người trong nhà bắt nạt nàng thì cũng sẽ chọn những lúc vắng ông mà ra tay. Nữ nhi của ông lúc trước lại rất yếu đuối nên cũng không dám lên tiếng lần nào

Ông mặc cho vị nữ nhi kia vừa 1 phen hoảng sợ, vả lại còn suýt chết mà đi đến bên nàng:

- A Huyền, có bị hoảng sợ không?

Nàng lắc đầu mỉm cười rồi đáp lại 1 cách vui vẻ

Thật ra nàng cũng không có thành ý mấy với vị phụ thân này, rõ ràng là tất cả đều là nữ nhi của mình nhưng lại luôn thiên vị cho nàng nhiều hơn. Điều đó quả thật rất tốt, có thể chứng minh được mẫu thân của nàng quan trọng với ông đến chừng nào, nhưng điều này lại khiến cho nàng bất giác đưa ra câu hỏi: " Nếu như nàng không phải là nữ nhi của phu nhân lúc trước thì liệu ông có đối xử tốt với nàng nữa hay không?"

Việc này làm nàng có chút bận tâm nhưng cũng không phải là gây hại gì.

Nàng cong môi cười. Một là để đáp lại quan tâm của ông, hai là để cho Tô Duệ Dung thấy, nàng ta căn bản không có khả năng nào đối thủ của nàng!

Tô Duệ Dung run lên, hoàn toàn đã bị ánh mắt và nụ cười giễu cợt kia làm cho toàn thân run rẩy. Điều này cũng làm nàng thầm đoán ra, người điều khiển nàng lúc nãy là nàng ta!

Chẳng qua bây giờ không phải lúc sợ hãi, đường còn dài lắm, thắng hay thua không phải nhất thời có thể nói rõ!

Nàng cố gắng bình tĩnh, điều hòa lại nhịp thở thì trông thấy thái tử đang ở gần đó liền chạy đến:

- Thái tử, chuyện khi nãy Duệ Dung quả thật rất cảm ơn ngài, nếu như không có ngài thì Duệ Dung chắc chắn sẽ bị nhốt trong thiên lao rồi

Thái tử cười rồi nói:

- Cô không cần phải cảm ơn bổn thái tử với bộ dạng thê thảm đó, chỉ cần nhớ cô nợ ta, sau này nhất định phải trả

Lời nói nhẹ như lướt của hắn lại làm cho nàng cảm thấy kinh sợ tột cùng

Ngay lúc đó, 1 tên lính hối hả chạy đến thông báo...

Tên lính kia còn chưa kịp nói gì thì đã có 2 nụ cười xuất hiện. 

Một của Tô Duệ Dung, còn hai là của Tô Hạ Huyền. Nhưng 2 nụ cười này lại không giống nhau, người cười thì giống như vớ được vàng, niềm nỡ hết sức; người kia lại nhếch môi, lòng chờ đợi màn kịch hay sắp diễn ra

------------------------OoO-----------------

~ Nhớ đón xe chương 18! Thân ái và chào tạm biệt!~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net