Chương 3: Khơi mào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Uyển Dung.....

Hạ Huyền ngồi trên giường, đưa mắt nhìn 2 nữ tử đang đứng trước mặt. Giọng nàng hơi khàn, có lẽ là vì thân thể này đã bị suy dưỡng quá nhiều:

- Bạch Chỉ, Tử Kiều, nay ta đại nạn không chết là đều có công của 2 em ở trong đó

Bạch Chỉ lắc đầu:

- Tiểu thư, cô nói gì vậy ạ? Bổn phận của chúng em là hầu hạ tiểu thư mà

Tử Kiều gật đầu đồng ý:

- Đúng vậy tiểu thư, cô không cần phải chú ý đến nhiều như thế

Bạch Chỉ nói thêm vào:

- Bây giờ tiểu thư chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi cho nhanh hồi sức, vậy không phải là được rồi sao?

Nàng mỉm cười, đúng là trong phủ chỉ có 2 người này là trung thành với nàng nhất!

Nàng nói, giọng điệu hơi đượm buồn nhưng cũng không kém phần khí phách:

- Đương nhiên là ta muốn nghỉ ngơi rồi, nhưng nếu cứ tiếp tục nhượng bộ bọn họ như thế mà không chỉ ta, mà còn là cả các em đều sẽ chết!

Nghe đến sự việc này, cả hai đều không tỏ ra ngạc nhiên chút nào. Vì họ biết chén thuốc tối qua là a hoàn bên cạnh nhị tiểu thư mang đến mà chuyện này không phải chỉ có 1 lần này. Lúc trước đều là do chủ tử căn dặn không nên động đến bọn họ nên mới nhẫn nhục mà sống qua ngày

Hạ Huyền nhìn biểu cảm của cả hai thì thầm trách tại sao nguyên chủ trước kia lại có thể nhân từ đến thế. Không, không phải là nhân từ, là yếu đuối thì đúng hơn.

Nàng cười nhạt, không thể trách cứ nguyên chủ trước kia được, vì nàng, kiếp trước cũng là vì quá yếu đuối nên mới dễ dàng buông xuôi cõi đời như thế. Cô cũng biết, là lúc đó vì cô quá yếu đuối, không dám ra tay với người mình yêu nên mới có kết cục như vậy

Nhưng cô bây giờ sẽ không trách ai, càng không trách bản thân mình, nếu đã có thể sống tiếp, cô nhất định sẽ để cho không cảm thấy nuối tiếc!

Nàng thở dài:

- Bây giờ ta chỉ có 2 em là thân cận nhất, chỉ mong cả 2 đừng phản bội ta

Bạch Chỉ cùng Tử Kiều đồng thanh đáp:

- Vâng!

Nàng gật đầu:

- Bạch Chỉ, mau chuẩn bị y phục và trang điểm cho ta, Tử Kiều, đi khắp phòng báo tập hợp lại tại đại sảnh! Ta muốn đến đó!

- Vâng!

Cả 2 lại đồng thanh rồi nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình.

Hạ Huyền có vẻ rất mong chờ về buổi họp mặt gia đình đầu tiên ấy

Vị trí quản lí tam phòng, Trần di nương à, bà nên nghỉ mà bồi dưỡng sức khỏe ngay đi thôi!

Đại sảnh..........

Tất cả mọi người đã có mặt đông đủ ở đấy

Tô tể tướng cũng có mặt, chẳng là ông rất muốn xem xem nữ nhi của mình vì cớ gì mà lại tụ tập mọi người lại như thế

Một lúc sau, xuất hiện 1 thân ảnh kiều diễm khiến mọi người đều ngỡ ngàng. Chẳng phải đích nữ Tô gia là 1 xấu nữ hay sao? Tại sao bây giờ lại xinh đẹp đến thế? Chẳng phải lúc trước yếu đuối lắm sao? Sao bây giờ lại có gan tập hợp tất cả mọi người lại?

Nàng xuất hiện thật khiến người khác lóa mắt như thế nhưng lại hết sức bình tĩnh mà đi vào trong.

Nàng cùng 2 a hoàn cúi chào Tô tể tướng rồi quay về chỗ ngồi

Trước kia, vị trí của nàng là ghế thứ hai, chỉ xếp sau phụ thân của mình, nhưng vì không muốn kết nhiều thù oán, bản tính lại nhút nhát nên chỉ rón rén ngồi hàng ghế sau cùng, ai thấy cũng tỏ ra điều đó hết sức là bình thường. Thế nhưng, nay nàng đã khác, ngồi vào vị trí vốn thuộc về mình làm cho mọi người hơi ngạc nhiên 1 chút nhưng cũng nhanh chóng hừ lạnh

Phế vật này đã dũng cảm hơn trước thì làm được gì chứ? Phế vật cũng chỉ là phế vật mà thôi

Tô Duệ Dung liếc nàng 1 cái, sau đó nhanh chóng nói:

- Đại tỷ, ở đây còn có rất nhiều trưởng bối khác, tại sao còn không mau hành lễ?

Tô Uyển Như cũng hùa theo:

- Đúng đó nha, đại tỷ dù sao cũng nên biết quý trọng lễ nghĩa chứ

Tô Duệ Di thì khuyên bảo:

- Đại tỷ, muội thấy các tỷ ấy nói cũng có lý...

Tô Hạ Huyền nãy giờ nghe thấy những lời đó, lưu ý đánh giá từng người. Nàng cười, đứng dậy nói với người đàn ông ngồi phía trên:

- Phụ thân, nữ nhi đúng là nên hành lễ với các vị di nương khác nhưng mà nữ nhi lại thấy, lẽ ra họ phải hành lễ với nữ nhi với đúng chứ ạ?

Uyển Như quát lên:

- Đại tỷ tỷ, ý tỷ là gì? Là hậu bối thì việc hành lễ với trưởng bối là lẽ đương nhiên rồi

Hạ Huyền thản nhiên trả lời:

- Ta là nói, bản thân là đích nữ Tô gia sao lại phải đi hành lễ với các vị di nương? Người biết sẽ nói gia đình chúng ta hòa thuận lẫn nhau, không chấp thể tiết. Nhưng còn người không biết thì họ sẽ nói Tô gia chúng ta bắt nạt đích nữ, như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh các vị di nương. Tam muội, muội là muốn như vậy hay sao?

Tô tể tướng tự nãy giờ trầm mặc không nói, ngài là muốn xem đứa con gái yếu đuối kia của mình sẽ xử trí như thế nào

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ " đích nữ" thật rõ làm cho người ở đó đã thay đổi cách nhìn về nàng

Nhưng nàng còn chưa hả dạ, tiến đến chỗ Trần di nương đang ngồi, vén váy định quỳ xuống:

- Chẳng qua, nếu mọi người không quá chú ý đến điều đó, A Huyền đương nhiên sẽ hành lễ...

Trong lúc đầu gối nàng sắp chạm đất thì Trần di nương vội vàng đỡ nàng dậy:

- Ấy ấy, đại tiểu thư nói gì thế? Tiểu thiếp chỉ là 1 di nương mà thôi, sao Đại tiểu thư có thể phí sức mà hành lễ chứ?

Hạ Huyền được bà đỡ dậy, lòng không khỏi cảm thấy khinh miệt nhưng miệng vẫn cười tươi:

- Trần di nương không cần khách khí như thế

Rồi nàng cũng nhanh chóng quay lại chỗ của mình ngay sau đó

Tô Duệ Dung thấy mẫu thân thân sinh của mình phải chịu lép vế bởi phế vật kia thì trong lòng tức lắm nên châm chọc:

- Đại tỷ, tỷ lần này tập họp mọi người lại là có ý gì? Các di nương và phụ thân sức khỏe không tốt lại bận rộn nhiều việc, không có thời gian nghe tỷ nói chuyện không quan trọng đâu!

------------------------OoO-------------------

Các bạn thấy chương này như thế nào? Hãy để lại bình luận ở dưới nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net