Chương 4: Thu lại chức vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Huyền gật đầu tán thành ý kiến đó:

- Duệ Dung nói đúng đấy, yên tâm đi nhị muội, tỷ sẽ không nói chuyện không quan trọng đâu!

Nhị tiểu thư hừ 1 tiếng, xong lại không nói gì

Tô tể tướng nói lời lạnh lùng:

- Huyền Nhi, con có việc gì thì nói nhanh đi, ta còn có nhiều việc

Nàng vâng 1 tiếng, nói rõ cho mọi người nghe:

- Như lời nhị muội nói, các vị di nương sức khỏe không tốt, là nên yên tâm mà nghĩ dưỡng đi thôi, không cần quan tâm mọi sự trong nhà nữa

Nghỉ dưỡng? Như vậy chẳng phải là nói nghỉ việc quản lí tam phòng nữa hay sao?

Trần di nương giả ho vài tiếng, muốn thu hút sự chú ý của nàng:

- Đại tiểu thư, cô nói gì thế? Tôi vẫn còn rất khỏe, có thể phụ giúp lão gia quản lí gia đình mà

Hạ Huyền giảo hoạt nói:

- Vừa nãy là di nương ho thì phải a. Đúng là nên nghỉ mà chăm sóc sức khỏe thì đúng hơn

Cái gì a? Nàng cư nhiên nói không thành có. Trần di nương hẳn phải rất tức giận, vì sự vô ý của bà thôi mà đã dễ dàng bị nàng nắm thóp

Tô tể tướng liếc bà làm lạnh cả sống lưng, không dám nói gì thêm

Tô Duệ Dung có ý kiến  ngay:

- Nếu vậy thì ai sẽ tiếp quản đây?

Lời nói này của nàng là muốn để cho nàng quản lí, nàng nghĩ, còn ai trong phủ này thích hợp hơn nàng?

Tô Uyển Như gật gật đầu:

- Hay là để cho nhị tỷ quản lí đi!

Nghe nhắc đến nàng, nàng trong lòng cười thầm nhưng vẫn giả khiêm tốn xua tay:

- Không không, sao có thể là tỷ cơ chứ? 

Tô Huệ Di nắm chặt khăn lụa trong tay, cố làm vẻ bình tĩnh. Dù nàng trước giờ không tranh gì trong phủ, nhưng nay vận may đã đến thăm sao có thể không để ý cơ chứ?

Nhị tiểu thư định nói gì thế thì bị hạ Huyền cướp lời:

- Ta thấy có vẻ như không ai đồng ý rồi, thôi vậy, ta sẽ nhận lấy chức vụ đó vậy

Mọi người có vẻ rất kinh ngạc khi nghe nàng nói như vậy

Tô Uyển Như phản bác ngay:

- Sao có thể? Đại tỷ bị mù suốt nhiều năm nay mới khỏi, đến cả chữ còn không biết đọc thì sao có thể quản lí tam phòng?

 Duệ Dung tuy cũng muốn nói vài lời xấu về nàng nhưng vẫn nên khiêm tốn 1 chút thì đúng hơn. Chỉ là, phế vật kia dù cho có nói như vậy, thì chắc gì phụ thân đã đồng ý? Người tuy có phần sủng ái, nhưng cũng không phải không biết phân biệt đúng sai

Tô tể tướng thở dài, ngao ngán trả lời:

- Huyền Nhi, lời muội muội con không phải là không có lí, không biết chữ thì làm sao quản lí tam phòng? Huống hồ, giờ con mới nhìn lại được cũng nên chú ý đến sức khỏe nhiều hơn mới đúng

Hạ Huyền mỉm cười:

- Phụ thân yên tâm, A Huyền không phải là không biết đọc...

Chưa đợi nàng nói hết, Tô Uyển Như đã xen vào:

- Không biết đọc gì chứ? Đại tỷ à, tỷ cũng không nên vì chức vụ đó mà nói dối chứ?

Tô Huệ Di cất lời:

- Phải đó tỷ tỷ, tỷ nên theo lời phụ thân thì hơn

Bạch Chỉ cảm thấy ấm ức thay chủ tử, mới bạo gan tiếp lời:

- Các vị tiểu thư, lão gia chẳng phải đã quên là lúc trước tiểu thư có học chữ hay sao? Là học bằng sách có chữ nổi đó!

Nàng nói không sai, đại tiểu thư quả thật có học bằng cách đó, ý tưởng về sách chữ nổi là do mẫu thân nàng- đại phu nhân quá cố nghĩ ra

Duệ Dung và Uyển Như cứng giọng, chẳng còn biết nói lời nào

Tô tể tướng vuốt chòm râu, thoải mái nói:

- Vậy thì Hạ Huyền, con hãy thay Trần di nương tiếp quản vị trí đó đi!

Duệ Dung tức không còn chịu gì nổi, nói:

- Phụ thân....

Nhưng ông lại không màng đến nỗi ấm ức đó, nói thẳng:

- Dù sao Huyền Nhi cũng là đích nữ Tô gia, nàng không hợp, vậy thì ai xứng đáng hơn nàng? Các ngươi có ý kiến gì sao?

Lời nói ấy khiến cho mọi người có suy nghĩ là ông thiên vị

Sao có thể không nói thế? Từ trước đến giờ, mỗi khi nàng làm sai việc gì ông cũng không trách, ngược lại còn phạt những người khác vì dọa nàng sợ. Ông từ lâu đã muốn cho nữ nhi mình tiếp quản vị trí đó nhưng vì nàng không nhìn thấy nên ông mới thôi. Bây giờ, nữ nhi đã khỏi, tại sao ông không giao cho nàng?

Hạ Huyền nhìn vẻ căm tức của những người kia mà trong lòng vô cùng hả dạ. Nàng đi đến trước mặt ông, lễ phép cảm tạ:

- Vậy thì theo ý phụ thân, A Huyền sẽ tiếp quản vị trí này vậy

Hưm, ngươi muốn chơi ta? Xin lỗi, Hạ Huyền bây giờ đã khác!

Một lúc sau.....

Tô Huệ Di chạy ngay đến chỗ đại tiểu thư:

- Tỷ tỷ, chúc mừng tỷ!

Hạ Huyền mỉm cười không nói gì thêm

Nàng rụt rè hỏi:

- Đại tỷ tỷ, lúc nãy là muội không tốt, không tin vào năng lực của tỷ tỷ

Hạ Huyền xoa đầu nàng, nói:

- Không sao, tỷ không trách muội

- Thật không?

Sau đó thì cười nói với nàng suốt.

Tô Duệ Di này, trước giờ đều luôn đối xử tốt với nguyên chủ trước kia, nhưng mình tại sao lại cảm thấy nàng ta đang che giấu điều gì đó?

Trong lúc 2 người trò chuyện vui vẻ, không ít người dùng ánh mắt sắc nhìn bọn họ

Đột nhiên, có người đi nhanh đến nói:

- Thánh chỉ tới!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net