Chương 7: Chuẩn bị giao chiến!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Uyển Dung............

Nàng vừa mới đẩy nhẹ cửa thì đã bất ngờ trước cảnh tượng vừa thấy. Trước mắt nàng, Bạch Chỉ và Tử Kiều đang rất mệt mỏi, nằm gục lên trên bàn. Thoáng thấy nàng trở về, cả 2 vô cùng vui mừng chạy ra đón tiếp

Hạ Huyền có chút không quen, liền hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Bạch Chỉ nhanh nhảu đáp:

- Tiểu thư, khi cô đi thì bọn a hoàn bên người của nhị tiểu thư liền đến gây sự với chúng em nhưng vì nhớ lời cô dạy nên mới không phản bác lại. Hơn thế nữa, bọn chúng còn sai đi làm đủ việc làm cho em và Tử Kiều tỷ mệt mỏi thế này đây!

Tử Kiều vốn không phải là người nhiều chuyện nhưng vì bọn họ đã quá phận nên nàng cũng không ngại nói thẳng:

- Tiểu thư, em nghĩ là bọn họ vì  căm tức chuyện tiểu thư đã lấy được quyền quản lí, cứ cam chịu như vậy cũng không phải là cách tốt, hay là em xử lí hết bọn họ?

Hạ Huyền nhẹ tay xoa đầu 2 người, nói:

- Giết không phải là cách giải quyết vấn đề, bọn họ quan trọng nhất là sĩ diện, chỉ cần đánh vào đó là nắm được thóp của họ. Yên tâm đi, ta sẽ không để 2 em chịu uất ức đâu!

Và đương nhiên cũng là để lấy lại công bằng cho Hạ Huyền cô nương rồi!

Cả 2 nghe thấy điều đó thì trong lòng phấn khởi cả lên, đối với họ bây giờ tiểu thư đã khác xưa rất nhiều, mỗi hành động đều rất tự tin và dứt khoát.

Tối đó, Hạ Huyền ngồi trước tấm gương vàng để cho Bạch Chỉ chải tóc.

Nàng không chớp ắt nhìn mình trong gương, bất giác sờ lên má mình:

- Bạch Chỉ, nhan sắc của ta trước kia cũng giống như bây giờ đúng không?

Nàng rất quan tâm về điều này, không phải là nàng quá chú trọng nhan sắc. Nhưng mà nhìn thấy ai có dung mạo giống hệt mình của kiếp trước thì tất nhiên là phải để ý rồi

Bạch Chỉ cười cười, tay vẫn cầm lược chải tóc nàng:

- Dung mạo của tiểu thư trước giờ vẫn như vậy, chỉ có điều là bên má trái có 1 vết bỏng rất to a

- Vết bỏng?

Tử Kiều bưng khay đựng thau nước và tấm khăn sạch đi đến, cũng buột miệng trả lời:

- Tiểu thư quên rồi sao? Lúc năm tiểu thư 7 tuổi, trong 1 lần giỗ đại phu nhân, tứ tiểu thư đã không may vấp ngã và sơ ý đổ 1 ấm trà lên mặt cô mới sinh ra vết bỏng ấy

Bạch Chỉ gật đầu:

- Phải nha, lúc đó cả tiểu thư lẫn tứ tiểu thư đều khóc sướt mướt nhưng mà tứ tiểu thư chỉ bị mắng 1 chút, còn tiểu thư từ đó cũng bị hủy dung. May là nửa năm trước có 1 vị đạo sĩ đi ngang, không những chữa liền mắt mà còn chữa lại vết bỏng trên mặt tiểu thư nữa.

Hạ Huyền tâm không dao động, khẽ nói:

- Vị đạo sĩ ấy tên gì?

- Hưm, hình như là Âu Dương Dị thì phải, nhưng mà ông ta có thói quen du hành khắp nơi, không dễ gì mà tìm 

Tử Kiều cười theo:

- Tiểu thư cũng thật may mắn, gặp được vị đạo sĩ ấy cũng coi như là có duyên đi

Chỉ là, mình lại nghĩ đó không phải là sự tình cờ

Nàng thôi không bàn chuyện này nữa, nhắc Bạch Chỉ và Tử Kiều giúp nàng chuẩn bị đi ngủ

---------------OoO--------------

Kì Hương Uyển...........

Tô Duệ Dung cho đến giờ vẫn chưa ngủ, nàng vẫn còn rất khó chịu về chuyện đại tiểu thư nhận lại quyền quản lí tam phòng. Trong căn phòng lúc này, chỉ có duy nhất 1 mình nàng

Nàng cầm trên tay 1 hình nhân làm bằng rơm có cắm rất nhiều cây kim nhọn. Nàng liên tục cắm những cây kim khác vào hình nhân, cố ý cắm sâu vào mảnh vải có ghi chữ: "Tô Duệ Dung"

Miệng nàng lầm bầm:

- Ha. Để xem buổi yến tiệc ngày mai trước mặt bao nhiêu người, ngươi sẽ có ứng xử như thế nào?!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net