Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong cô trở về phòng của mình thu dọn đồ đạc. Nhìn tiểu Cat nằm cuộn tròn trong ngôi nhà nhỏ mà cô không khỏi phì cười. Ngày mai cô đi rồi sẽ không gặp chú mèo nhỏ này nữa, nghĩ tới lại thấy buồn.

"Tiểu Cat à, mai chị phải đi rồi em sẽ nhớ chị chứ?" Lục Thiên Thiên nhìn chăm chú bé mèo đang ăn một cách ngon lành, đưa tay nhẹ vuốt lông tiểu Cat.

"Tuy Tống Dật không phải người xấu nhưng mà anh ấy bận như vậy, sợ là không có thời gian chăm sóc cho tiểu Cat. Haizz. Đang loay hoay trong suy nghĩ, Lục Thiên Thiên trong đầu chợt lóe lên một cách, môi khẽ nhếch lên nhìn tiểu Cat rồi nhìn sang cánh cửa. Trong chớp mắt cô ôm tiểu Cat đứng trước cửa phòng Tống Dật.Tống Dật mở cửa nhìn thấy cô tươi cười thì rất vui nhưng vẻ mặt thì làm bộ làm tịch chẳng có gì vui hết.

"Tôi đến là để chỉ anh cách chăm mèo". Lục Thiên Thiên mỉm cười đưa tiểu Cat ra trước mặt anh.

"Được". Anh gật đầu, nhìn tiểu Cat rồi nhìn cô.

Lục Thiên Thiên bước vào phòng Tống Dật rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói đủ điều. Nói xong cô bảo anh tự tay tắm cho tiểu Cat. Tống Dật tay chân lóng ngóng (vụn về) mà tắm cho tiểu Cat, còn cô nhìn anh mà không khỏi bật cười, đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười vui vẻ như vậy trong lòng cũng tự nhiên mà vui vẻ. Tiểu Cat đột nhiên vươn mình lắc nhẹ bộ lông làm cho ai kia không kịp tránh né mà quần áo ướt sũng, cô lại được phen mà cười lớn. Anh chùm chiếc khăn lên người tiểu Cat rồi đưa cho cô, rồi bản thân đi tắm.

Lục Thiên Thiên nhẹ nhàng ôm tiểu Cat và lau khô bộ lông ướt sũng kia. Thật sự bây giờ tâm trạng cô rất thoải mái, cũng đã lâu lắm rồi một tâm hồn mang đầy thương tổn của cô chưa được cảm thấy thoải mái như thế này. Có lẽ bởi vì có.. có tiểu Cat. Nhưng nguyên nhân của vấn đề này chỉ thuộc về tiểu Cat thôi sao? Như vậy thì chẳng công bằng với người đàn ông kia tí nào. Hay chính Lục Thiên Thiên còn chưa nhận ra được cảm giác của bản thân có chút gì đó khác lạ với anh ta, chưa nhận ra giá trị và sự ảnh hưởng của người đàn ông này đối với mình. Dù cho là lý do gì đi chăng nữa thì Tống Dật cũng chính là người bị thiệt thòi. Anh cần phải cố gắng hơn nữa để cô có thể nhớ đến anh, biết anh quan trọng như thế nào.Tống Dật bước ra với bộ áo tắm màu xanh ngọc, mái tóc ướt sũng, anh đứng đấy âm thầm quan sát cô sấy lông cho mèo. Càng nhìn cô con tim anh càng không tự chủ mà đập mạnh hơn. Anh càng ngày càng thích cô nhiều hơn, cái thích của hôm nay nhiều hơn ngày hôm qua một chút. Càng ngày càng lún sâu không lối thoát. Dẫu biết bản thân đã rơi vào vực sâu vậy mà anh lại không hề muốn đấu tranh để thoát ra. Sự xuất hiện của cô quả thực ảnh hưởng rất lớn đối với anh, nó như biến anh thành một con người sống động hơn. Bây giờ anh mới biết rằng cuộc sống trước đây của bản thân vô vị thế nào. Anh thật sự đã u mê cô lắm rồi, với anh cuộc làm ăn nào cũng phải có lợi nhuận anh mới chịu đầu tư, ấy vậy mà trong cuộc tình này anh lại không ngừng mà bỏ ra ngày càng ngày càng nhiều tình cảm, mà ngay chính bản thân anh cũng không dám chắc chắn kết quả sẽ như thế nào. Nhưng dù cho kết quả có ra sao đi nữa thì cũng không thể ngăn anh thích cô bởi vì đối với anh chỉ có Lục Thiên Thiên cô mới xứng đáng nhận được sự quan tâm và tình yêu này.Tống Dật từ từ bước đến bên cạnh Lục Thiên Thiên, nhìn cô chăm sóc cho chú mèo nhỏ kia mà trong lòng không khỏi ganh tị: 'Haizz.. mình cũng muốn sấy tóc'

"Anh tắm xong rồi à. Vậy giờ anh đi tìm một quyển sổ tay ghi chép lại những gì tôi nói đi, như vậy sẽ chăm sóc cho tiểu Cat tốt hơn".

"Này, em không để ý là tóc tôi cũng đang ướt sao?" Tống Dật có chút tức giận nhìn cô.

"Ồ, thấy rồi, mà sao anh không lau khô đi". Lục Thiên Thiên vô tư hỏi Tống Dật.

Câu hỏi ngây ngô của cô khiến cho anh thấy mình thật ngốc nghếch khi hy vọng cô hiểu ý tứ trong đó. Anh chỉ biết gượng cười.Nhìn thái độ của anh cô mới suy nghĩ một chút. 'Đúng rồi mình đang cầm máy sấy tóc của anh ta haha'

"Cái này, trả cho anh nè, xin lỗi tôi quên hehe". Lục Thiên Thiên nhướng người về phía người đàn ông kia mà đưa đồ.

Cô thấy đưa đồ mà Tống Dật không chịu nhận nên nhẹ nhàng bỏ xuống bàn. Vừa rút tay về thì cô lại nghe một câu nói chấn động từ anh.

"Lục Thiên Thiên, em sấy tóc cho tôi".

"Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net