Chương 54 Phương Tử Nhan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thiên Thiên trở về nhà, cô đến phòng Tống Dật xem thử anh đã khỏe chưa nhưng gõ cửa mà không thấy anh ra mở.Lục Thiên Thiên có chút lo lắng, sợ rằng anh xảy ra chuyện, cầm lấy nắm cửa thử mở, cửa không khóa vì thế cô liền vào xem anh như thế nào. Tống Dật nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền lại. Trên chiếc trán tinh tế đỗ một tầng mô hồi mỏng. Lục Thiên Thiên đến bên giường nghe thấy anh lẩm nhẩm gì đó, cô đặt tay lên trán của anh rồi kiểm tra nhiệt độ trên trán mình:

“Có chút nóng”. Cô lấy khăn lau đi tầng mồ hôi trên trán anh, sau đó tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cho anh.

“38,2 độ C. Phát sốt rồi” Cô lay hoay chườm đá hạ nhiệt cho anh, chườm đá xong, cô xuống phòng bếp đun cho anh ít nước ấm. Sau khi kiểm tra thân nhiệt của anh đã giảm xuống, không còn sốt nữa cô cũng yên tâm. Nhìn người đàn ông đang nằm trên giường đôi mày nhíu lại, miệng không biết đang lẩm bẩm gì đó, hẳn là gặp ác mộng rồi – cô nghĩ.

“Tống Dật, Tống Dật, anh dậy đi, uống chút nước ấm rồi hẵng ngủ.” Cô lay nhẹ cánh tay anh. Tống Dật cũng tỉnh từ trong mộng. Đầu anh giờ rất loạn không nghĩ được gì chỉ chăm chú nhìn người con gái trước mặt. Lục Thiên Thiên thấy anh vẫn còn mê man, bèn nhắc nhở:

“Anh khi nãy có chút nóng mau ngồi dậy uống chút nước rồi hẵng nghỉ ngơi”.

Nghe được lời cô ý thức của anh cũng dần trở lại, nương theo cánh tay đang đỡ của cô mà ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhận lấy ly nước ấm từ tay cô, anh ngoan ngoãn uống hết, cũng không quên nói lời “cảm ơn!”

“Anh thấy trong người sao rồi? còn chỗ nào không khỏe không?”

Anh thở dài một tiếng:

“Không sao! Chỉ là đầu có chút loạn!” Anh nhìn cô cố vẽ một nụ cười.

“Vậy để tôi gọi bác sĩ đến nhé, kiểm tra cho an toàn.” Lục Thiên Thiên đứng lên chuẩn bị rời đi thì nghe anh nói:

“Không cần đâu em đừng lo…” Lời chưa nói xong liền đã bị cô cắt ngang.

“Anh nên an an ổn ổn mà nằm đó nghỉ ngơi đi, bác sĩ đến khám thì mới tốt, mới nhanh khỏi. Anh còn muốn đi làm không đây?”


“Được.”

Cô mỉm cười rời phòng tìm mẹ Lục gọi bác sĩ, một lúc sau cô, mẹ Lục cùng bác sĩ đã xuất hiện trong phòng của Tống Dật.

“Không có gì đáng ngại, hiện tại tiên sinh cũng đã hạ sốt chỉ cần chủ ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước ấm vào sẽ ổn thôi!”-sau khi khám xong, bác sĩ nói.

Mẹ Lục lúc này cũng yên tâm:

“Cảm ơn bác sĩ Trương!”

Lục Thiên Thiên và Tống Dật cũng không quên nói lời cảm ơn..

“Vậy phu nhân, tôi về trước!”

Vân Tuyết nghe vậy liền đáp lời:

“Được để tôi tiễn ông!” bà vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía người nằm trên giường nhẹ giọng dặn dò: “Con nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé, dì xuống dưới trước!”

Tống Dật gật đầu đáp: “Dạ.”

Trong phòng giờ cũng chỉ còn lại hai người, cô nhìn anh không biết nên nói gì, làm gì đành gót một chút nước ấm đưa cho anh:

“Anh uống nhiều một chút.” Tống Dật không nói chỉ nhận ly nước uống cạn.

Hai người lại tiếp tục trầm mặc một lúc. Cảm giác này khiến cho Lục Thiên Thiên thật khó chịu cô liền muốn rời khỏi:

“Anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi về phòng đây…” Cô nói xong liền hướng phía cửa mà rời khỏi.

Lúc này chỉ còn một mình anh đơn độc trong căn phòng, nghĩ đến giấc mơ khi nãy của mình, hình ảnh một thiếu nữ mặc bộ bạch y tinh xảo đang ngồi đàn dưới gốc anh đào. Tiếng đàn du dương ngừng lại, giọng nói kiều diễm của nữ tử nối tiếp vang lên:

“Tử Nhan, sau này chàng dạy ta đàn tiếp nhé, như vậy sau này ta cùng chàng có thể hợp tấu nhiều bài hơn rồi!”

“Được.”



“Tử Nhan, ta nghe tiểu Lục nói chàng sắp đi đến Vu Quốc diệt Thủy Yêu là thật sao?”

“Ừm là thật.”

“Vậy ta có thể hay không cùng chàng đi?” Nữ tử động lòng người nhẹ nhàng cầm lấy tay áo nam nhân mà đung đưa làm nũng.

“Được, có điều Thủy Yêu yêu lực cường đại lại giỏi mê hoặc lòng người nàng nhất định phải cẩn thận, nghe theo ta mà hành động, tuyệt đối đừng lỗ mãng.”

“Được, đều nghe theo chàng!” Nữ tử mỉm cười híp đôi mắt ngọc càng thêm lay động nhân tâm.




“Tử Nhan chàng vì ta mà bị thương, ta lại không có gì báo đáp, chi bằng ta lấy thân báo đáp chàng…”

“Được.” Nam tử mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nữ tử, đầy cưng chiều nói.



Khung cảnh ngọt ngào khép lại, chính là tiếp tục cho ác mộng kéo dài, Tống Dật lại nhìn thấy hình ảnh của giấc mơ hôm trước:

“Phương Tử Nhan, ta hỏi chàng, chàng đã từng yêu ta không? Đã từng dù chỉ một chút không?” Nữ tử mặc váy hoa đỏ (trang phục kết hôn ngày xưa), giọng nghẹn ngào, đau lòng nhìn người đàn ông ung dung đứng phía trước.

“Chưa từng”. Nam tử lạnh lùng nói hai tiếng.

“Được, là ta tự mình đa tình, Phương Tử Nhan hãy nhớ kĩ lời của chàng, đời này kiếp này ta không muốn gặp lại chàng.” Nữ tử trên mặt đầy lệ bước đi xa, thì nam nhân kia thống khổ nhìn theo hướng ấy ôm ngực thổ huyết.

“Vân Yên, ta yêu nàng, thực sự rất yêu nàng”.



“Nam tử kia... là ai?” tại sao mình lại có cảm giác mình hiểu rõ cảm xúc anh ta…

Tống Dật nhắm nghiền mắt lại không biết đang suy tư hay đã ngủ…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net