Chương 57 Vật hoàn cố chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thành phố Z]

Sau khi hít thở không khí trong lành ở cánh đồng hóa hướng dương, Lâm Y Tình quyết định leo núi ngắm phong cảnh. Có thể nói Thành phố Z tuy không phải là địa phương phát triển, cũng không quá hiện đại tiện nghi như ở thành phố A nhưng đổi lại phong cảnh nơi đây có thể gọi là non xanh nước biếc. Đặc biệt là đỉnh núi Vân Nhai được xem là nơi du lịch lý tưởng để nhìn ngắm phong cảnh tuyệt mỹ của thành phố thu nhỏ. Nhìn đỉnh núi phía trên chỉ còn cách cô một đoạn không xa, tâm trạng có một chút vui vẻ bước tiếp về phía trước.

Lên đến đỉnh núi cũng mất gần hai mươi phút, cơ thể cô cũng đã mỏi nhừ. Ngồi trên vách đá, Lâm Y Tình uống chút nước tạm nghỉ ngơi. Đứng từ trên nhìn xuống thu hết khung cảnh nước chảy hoa trôi, nhà nhà thu nhỏ, cây cối xanh tươi này khiên lòng cô cảm thấy thật thanh tĩnh. Những cảm xúc không vui trước đây cũng đã dần phai nhạt, nhưng cho đến khi ánh mặt trời dần khuất bóng bất tri bất giác cô lại hồi tưởng đến quá khứ ngọt ngào cùng anh. Cô đã từng mơ ước mình có thể nắm tay anh cùng đón ánh bình minh rực sáng, tựa đầu vào vai anh cùng ngắm mặt trời lặn, ngày ngày cùng anh đón chào ngày mới như vậy hạnh phúc biết nhường nào! Nhưng mà… hiện tại cô cảm thấy giữa cô và anh dường như có một khoảng cách vô hình nào đó kéo anh ngày càng xa cô. Hiện tại cô cũng nên buông rồi! Vốn dĩ trước đây yêu anh là điều sai trái sao có thể trông chờ kết cục viên mãn đây? Cho dù cố chấp níu giữ cũng chỉ khiến cho cả hai thêm mệt mỏi mà thôi... Chờ đến khi ánh mặt trời lặn hẳn Lâm Y Tình cô cũng nên có một cuộc sống mới rồi!

***

Hiện nay tập đoàn Phong Hạo cũng đã dần ổn định, Nghiêm Phong dưới sự trợ giúp ngấm ngầm của Nghiêm Hạo cũng đã bắt lấy cơ hội cho Phong Hạo trở mình. Nghiêm Phong cũng nhờ vậy có thêm nhiều thời gian tìm kiếm cô thư ký kiêm bạn gái của chính mình. Anh cho người điều tra từ hệ thống an ninh của thành phố Z anh thật sự không tin cô có thể trốn thoát khỏi tay anh!

***

Xế chiều mẹ của Lục Trình có gọi cho Lục Vĩ Kỳ mời ông đến dự đại thọ 70 tuổi của lão gia tử (ông nội của Lục Trình – Hồ Bá Sơn) vào ngày mai. Mẹ của Lục Trình tên là Lục Tiểu Lệ là em gái của Lục Vĩ Kỳ. Bà kết hôn với ông Hồ Bá Vũ một gia tộc lánh đời và sinh được ba người con trai, trong đó hai người anh theo họ của ông Hồ và người con út theo họ của bà Lục (Lục Trình – con út). Nếu đã là tiệc mừng của tiền bối vậy thì cả nhà Lục Vĩ Kỳ đều phải đi mới phải phép. Lúc cả nhà đang ăn cơm chiều Lục Vĩ Kỳ liền nói bà Lục và Thiên Thiên chuẩn bị lễ vật ngày mai cùng nhau đi chúc thọ Hồ lão gia.

Lục Thiên Thiên suy nghĩ một lúc về nội dung tiểu thuyết vẫn không phát hiện tiểu thuyết có nhắc đến nhân vật này. Cô không biết nên chuẩn bị lễ vật gì liền tìm mẹ Lục hỏi một chút.

Cô xuống phòng khách thấy mẹ Lục ngồi trên sofa xem phim truyền hình liền lên tiếng hỏi:

“Mẹ, việc chuẩn bị lễ vật cho Hồ gia gia con không biết nên chọn lễ vật gì. Mẹ có biết Hồ gia gia thích đồ vật như thế nào hay không?”

Bà Lục suy nghĩ một chút rồi nói:


“Hồ gia trước đây là gia tộc lánh đời rất ít giao du với người ngoài nhưng mẹ nghe cô con bảo Hồ lão gia tử biết thuật bói toán, xem phong thủy hẳn là ông sẽ hứng thú với những thứ bảo bối liên quan đến những thứ này đi!”

Lục Thiên Thiên nghe mẹ Lục nói thì có chút bất ngờ trầm ngâm trong giây lát rồi hỏi tiếp:

“Mẹ đã chuẩn bị lễ vật xong rồi ạ?”

“Xong rồi, Tháng trước ba con đi công tác có mua một chiếc bình cổ, mẹ lấy nó làm lễ vật tặng ông Hồ luôn. À, nếu con không biết chọn quà hay để mẹ chuẩn bị giúp con?” Mẹ Lục nhìn cô dò hỏi.

“Dạ khỏi ạ! Sáng mai con đến của hàng bán vật phẩm phong thủy rồi chọn một món luôn ạ!”

“Được!”

“Vậy mẹ xem tivi đi ạ. Con lên phòng trước!” Lục Thiên Thiên đứng dậy rồi lên lầu. Sau khi con gái bảo bối rời đi Vân Tuyết tiếp tục vui vẻ xem ti vi a!

Sáng sớm hôm sau Lục Thiên Thiên lái xe đến cửa hàng bán vật phẩm phong thủy nổi tiếng ở thành phố A. Hôm qua cô đã nhắn tin với anh người yêu kiêm tổng giám đốc của mình để xin nghỉ phép, hiện tại cô cần phải chọn một lễ vật tử tế để đi dự tiệc mà không làm mất đi mặt mũi của Lục gia.

“Ông chủ, có thể giới thiệu một chút về những món đồ ở đây không?” Lục Thiên Thiên vừa tiến vào liền hướng về ông lão mặc cổ phục hỏi. Ông lão nhìn cô rồi đáp:

“Được, tiểu cô nương đi bên này. Đây là…”

Đồ vật ở đây chủ yếu làm bằng ngọc và gỗ sau khi đi một vòng nghe ông chủ giới thiệu cô cũng không biết nên chọn thứ nào lên trực tiếp hỏi:

“Ông chủ có loại đồ vật nào quý có thể trừ tà không? Giá cả như thế nào cũng có thể bàn!”

Ông lão suy tư vuốt chòm râu một chút rồi nói:

“Có! Tiểu cô nương đi hướng này.” Ông lão chỉ về phía gian nhà trong, Lục Thiên Thiên đi theo sau ông lão đến một khu trưng bày hoàn toàn tách biệt với gian nhà trước.

“Những món đồ ở khu vực này đều đã được cao tăng điểm hóa nên sẽ mang nhiều điềm lành đến cho người sở hữu nó, không chỉ vậy những món này nó còn có thể xua đuổi được ta vật.

Lục Thiên Thiên nhìn đến tượng phật di lặc được khắc tinh xảo ngọc màu vàng.

“Phiền ông chủ đóng gói giúp tôi bảo bối này” Cô đi về hướng tượng phạt di lặc rồi đứng bên canh nói.

“Được để tôi kêu người đóng gói món đồ này cô nương xin chờ một lát”. Ông lão nói xong liền hướng gian nhà ngoài rời đi.

Lục Thiên Thiên nhìn những bảo bối xung quanh ánh mắt càng thêm phát sáng. Lúc bước vào gian hàng này cô cảm thấy cả người giống như nhẹ đi vô cùng thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn. Đi loanh quanh nhìn một chút cô chợt dừng bước trước một chiếc hộp gỗ. Hình như nó đang phát sáng, bên trong không biết chứa đựng thứ gì. Nhìn đến hoa văn trên hộp gỗ trong hết sức kì quái, cô khẳng định mình chưa từng nhìn thấy bao giờ nhưng mà tại sao trong thâm tâm lại có một cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt. Nội tâm như kêu gọi cô hãy mở nắp ra Lục Thiên Thiên đưa tay định chạm vào hộp gỗ nhưng khi sắp chạm tới thì cô chợt dừng lại. Lý trí cô đã trở về cô thầm nhủ: A~ không được đụng loạn, đồ của người khác!

Ông chủ cửa hàng lúc này cũng mang một người nữa trở lại, liền nhìn về phía cô đang đứng, đó là vị trí chiếc hộp gỗ và hình như nó đang… phát sáng.

Ông lão vội tiến lại gần xác nhận quả thực chiếc hộp gỗ ông cất giữ hơn hai mươi năm đang phát sáng. Ông lão vừa kinh hỉ vừa vui mừng hỏi:


“Tiểu cô nương, mạo muội cho tôi hỏi một câu, cô đã chạm vào chiếc hộp này chưa?”

Lục Thiên Thiên nghe ông chủ nói cũng thành thật trả lời:

“Vẫn chưa ạ!”

Ông lão nghe vậy trầm ngâm giây lát liền nói:

“Có thể thấy chiếc hộp này và cô nương vốn có duyên, Suốt hai mươi năm lão đặt nó ở đây duy chỉ có lần này được nhìn nó phát sáng. Cô nương xin hãy nhận lấy chiếc hộp này cũng xem như lão đã hoàn thành sứ mệnh, trao nó cho người có duyên.” Ông chủ cầm chiếc hộp đưa cho cô. Lục Thiên Thiên nghe vậy liền khoác tay từ chối:

“Cảm ơn ông chủ nhưng mà tôi không thể nhận. Vô công bất thụ lộc!”

“Tiểu cô nương xin chớ từ chối, vật này lão được người khác ủy thác không thể bán, chờ đến khi người có duyên xuất hiện thì trao nó cho người đó xem như “vật hoàn cố chủ”.”

“Nhưng mà tôi…”

“Cô nương xin đừng khước từ, cô nương hẳn là có cảm giác thân quen với vật này đi!”

Cô xác thực có cảm giác quen thuộc với chiếc hộp này nhưng rốt cuộc nên nhận hay không đây? Suy nghĩ một lúc Lục Thiên Thiên vươn tay nhận lấy, chiếc hộp đến tay cô thì càng thêm phát sáng. Cảm giác giữa trán có chút nóng, hoa văn màu đỏ thoáng ẩn thoáng hiện. Ông lão chứng kiến hết thảy trong lòng thầm nghĩ: cô gái này là chủ nhân của chiếc hộp, quả thật không tầm thường!

Lục Thiên Thiên nói lời cảm tạ ông chủ, thanh toán món đồ khi nãy mình chọn rồi trở về Lục gia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net