[xuyen khong]sieu cap thu dong c10-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vấn. Nam tử dường như sớm đã nghĩ tới, há mồm đọc:
- Nam thông tiền, Bắc thông tiền, Bắc thông tiền thông Nam Bắc.

Mẹ kiếp, cái tên thư sinh này lại muốn thử ta…Triệu Tử Văn thầm chửi rủa hắn trong lòng, vế thơ đối ngẫu này là tuyệt đối, đã bị hắn đối ra vế dưới, nếu đối ra thêm một cái thật sự càng thêm khó, nam tử kia rõ ràng là gây khó cho hắn, Triệu Tử Văn nghĩ ngợi, mồ hôi chảy ròng ròng, não bộ không ngừng vận chuyển.

Nam tử kia khóe miệng lộ ra vài nét tươi cười cổ quái, tự nhiên biết, tiếp tục đối vế dưới của tuyệt đối khó khăn như thế nào, trong mắt tiếu ý tràn ngập, nói:
- Nếu tiểu huynh đài đối không ra, vậy ta sẽ hạ câu đối ngoài cửa xuống.

Triệu Tử Văn không muốn bị hắn khinh thị, lo lắng suy nghĩ, liên tưởng đến diệu dụng của vế trên, đột nhiên linh quang chợt lóe, có rồi !!! Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, thì thầm:
- Đại đổ tràng, tiểu đổ tràng, đại tiểu đổ tràng đổ đại tiểu.
(Dịch nghĩa: Sòng bạc lớn, sòng bạc nhỏ, sòng bạc lớn nhỏ đổ lớn nhỏ)

Nam tử kia ngẩn ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, mặc dù câu đối này không có nội hàm, chỉ có thể nói là miễn cưỡng đối ra, nhưng hắn vẫn không thể tin, hỏi:
- Ngươi thật sự là thư đồng?

Triệu Tử Văn sửa lại cái mũ thư đồng, cười nói:
- Như thế nào có thể giả được …

- A, tiểu huynh đệ tài cao, ta dùng hết nửa canh giờ mới nghĩ ra câu đối, không nghĩ rằng ngươi không cần tới từng ấy, chỉ một lúc đã nghĩ ra, ta thật khâm phục…
Nam tử ôm quyền kính nể nói.

Triệu Tử Văn đắc ý cười ha hả nói:
- Không có gì, chỉ là chút tiểu xảo mà thôi.

- Tiểu xảo? Là ý gì?

- Đông đương phô, tây đương phô, đông tây đương phô đương đông tây
(Dịch nghĩa: Đông hiệu cầm đồ tây hiệu cầm đồ đồ vật này nọ hiệu cầm đồ làm đồ vật này nọ )

- Đây….
Nam tử kinh ngạc trợn mắt há mồm, hai vế đối này mặc dù không phải thật tốt, nhưng rất đầy đủ, rất chính xác, liên tục đối ra hai vế dưới của tuyệt đối, sao không khiến nam tử kia giật mình, hắn cả kinh nói:
- Huynh đài quả thật là một kỳ nhân.

- Kỳ nhân?
Triệu Tử Văn cười hắc hắc:
- Kỳ nhân thì tại hạ không dám, chẳng qua là mượn vế dưới huynh đài đã đối, lại ngẫm nghĩ vế trên của tuyệt đối mới nghĩ ra chỗ xảo diệu của tuyệt đối, nếu không có vế dưới của huynh đài thì ta cũng không đối được. Chỉ là hy vọng huynh đài về sau đừng xem học hành quá nặng, thứ này đơn giản chỉ là giải trí mà thôi.

Nam tử cũng là người thông minh, cân nhắc một lát liền hiểu ra đạo lý trong đó, thở dài:
- Thì ra là thế, không nghĩ tới ta tự hạ thấp bản thân, tuy nhiên huynh đài có thể đối ra hai vế dưới, hẳn cũng là người phi thường.
Hắn lại chua xót cười.
- Huynh đài nói là tức đối (ghen tị mà đối) rất đúng, là ta quá câu chấp, lúc này mới cảm thấy mình không tốt. Hiện giờ Kinh quốc do quá nặng vào học tập, không biết dùng binh mới bị dân tộc Hung Nô liên tiếp đánh bại.

Triệu Tử Văn chẳng quản câu nói của mình có gì đẹp đẽ, thấy hắn biết sai có thể sửa, hơn nữa lại đưa ra ý kiến phi phàm, quan tâm quốc sự, hẳn không phải hạng người bình thường, nếu kí tên vào để quảng cáo thì rất có thể tăng nhiều lợi nhuận, hắn giảo hoạt liếc mắt một cái:
- Không biết lời nói vừa rồi của huynh đài có tính hay không.

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đương nhiên tính
Nam tử hào phóng nói:
- Văn phòng tứ bảo…

Bảo Nhi thấy hắn đáp ứng kí tên, mừng rỡ mang văn phòng tứ bảo ra, đứng một bên mài mực, nam tử lấy bút lông, nét bút tiêu sái, hữu lực như rồng bay phượng múa viết vế đối, còn ghi và kí tên mình.

- Chữ đẹp…
Nét chữ hữu lực, rồng bay phượng múa, từng chữ như châu ngọc, Triệu Tử Văn không khỏi tán thưởng gật đầu, nhưng khi nhìn nam tử viết xong hai chữ cuối cùng, hắn lập tức kích động, trợn mắt hét lớn:
- Tần Thiếu Du !!! Ngươi là Tần Quán? Ngươi không phải đã chết sao?

Dựa trên sự tính toán của Triệu Tử Văn thông qua tuổi của Lý Thanh Chiếu, hắn kết luận hiện tại là khoảng năm 1101, mà Tần Thiếu Du Tần Quán đã chết năm 1100, vì vậy Triệu Tử Văn mới giật mình. Tần Quán trời sinh tính tình hào sảng, tiêu sái, không câu nệ, văn chương tràn đầy, nhất là câu đối:
- Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tai triêu triêu mộ mộ !
Được coi là một câu đối thần kỳ, một danh ngôn, Triệu Tử Văn rất quen thuộc với người này. Thi từ hắn học qua thời trung học toàn là của người này, không ngờ hôm nay gặp mặt, trong lòng khó tránh khỏi kích động vạn phần, môi có điểm run run.

Tần Quán nghe tiểu thư đồng này nói lung tung, tức giận đến đỏ mặt, cả giận nói:
- Tiểu tử ngươi nói bậy bạ gì đó, không thấy ta đang sống thật tốt sao?

Triệu Tử Văn thấy hắn đỏ mặt, thân thể hơi run, quả thật không giống bộ dạng đã chết, chỉ có thể tự trách mình khi kích động luôn luôn nói bậy, vừa rồi mắng Lý đại tài nữ là Lý quả phụ, giờ lại chửi Tần Quán đã chết, mình có thể tính là người ….. “hoành tráng” nhất trong lịch sử Trung Quốc….

Hắn vội vàng cười xòa:
- Tần huynh anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, sao lại giống người đã chết, chỉ là ta có lỗi, nhất thời nói bậy, xin thứ lỗi.
Triệu Tử Văn nói xong cảm giác thấy là lạ, như thế nào mà Tần Quán lúc này đã năm mươi tuổi hắn còn gọi là vi huynh, đáng lẽ phải gọi là thúc thúc mới phải. Cũng không biết Tần Quán này làm thế nào trụ nhan, môi đỏ mặt trắng, thân hình cân đối trông như một tráng hán ba, bốn mươi tuổi.

Tần Quán không chấp nhặt với tên thư đồng này, nhẹ nhàng nói:
- Quên đi.

Gã Tần Quán bảnh bao này thật hào phóng, nếu là người cổ đại bình thường, sớm đã đánh chết ta rồi, cần phải sửa sai thật tốt. Trong lòng Triệu Tử Văn thầm kêu may mắn, vừa rồi Tần đại nhân giáo huấn, quả thật có chút ngượng ngùng, hắn ôm quyền nịnh hót nói:
- Tần huynh quả nhiên là đại nhân, có đại lượng.

Tần Quán cười gật đầu, nghĩ tiểu thư đồng này lợi dụng thanh danh của hắn cũng chỉ vì quảng cáo cửa hàng nhỏ, trong lòng hắn có chút không thoải mái, bất đắc dĩ thở dài, cũng không cáo biệt, quay người mà đi.

Triệu Tử Văn nhìn Tần Quán rời đi, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên bị Tần Quán giáo huấn, muốn lưu hắn lại cũng đã muộn, Tần Quán khẳng định vẫn nghĩ mình lợi dụng hắn, trong lòng thầm cảm khái. Tần Quán trong sử sách quả thật đã chết vào năm 1100, nhưng tại Kinh quốc này thì vẫn sống, có thể thấy được rằng quỹ tích lịch sử quả thật có chút bất đồng, hơn nữa chỉ vì một câu đối đã hấp dẫn Lý Thanh Chiếu cùng Tần Quán, hai đại danh nhân lịch sử đến đây. Không biết điều này ở thời đại của hắn có được ghi chép lại hay không.

- Triệu đại ca, chúng ta về thôi
Sau khi thu dọn cửa hàng, Bảo Nhi nói với Triệu Tử Văn.

- Được, chúng ta đi thôi.

Triệu Tử Văn cùng Bảo Nhi trở về nhà, trên đường đi, thấy ánh tà dương xinh đẹp dần biến mất, Triệu Tử Văn cảm thán ngâm:
- Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn, ….a….

Chương 12: Vĩnh Hằng của Platon
Người dịch: MiXaoZon
Nguồn:ST

Trở lại gian nhà cỏ, bỗng nhiên Triệu Tử Văn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hôm nay quả thật quá nhiều sự tình, không chỉ gặp Lý tài nữ, lại gặp cả Tần Quán, lại xúc phạm cả hai người. Đối chọi với hai người khiến hắn như đã dùng hết khí lực toàn thân, không còn thời gian hưởng thụ sự hưng phấn cùng kích động khi gặp được danh nhân giữ ban ngày, đặt lưng lên giường, hắn ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Triệu Tử Văn không ngờ rằng danh nhân ở thế giới này vẫn còn sống, trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại, bởi vì cuộc sống của hắn còn phải tiếp tục, hắn phải kiên cường.

--------------------------

Triệu Tử Văn thức dậy, rời khỏi giường hoạt động một chút, vặn người vài cái, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Lúc này, ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, cũng sắp đến lúc thưởng thức mặt trời mọc ở Tây Hồ. Hắn vội vã mở cửa đi ra ngoài…

Vầng hào quang mặt trời dần xuất hiện trên Tây Hồ, Triệu Tử Văn ngắm cảnh, nhìn những chiếc thuyền hoa chở tài tử, giai nhân lại nghĩ tới “cô ta”, nghĩ tới giấc mơ muốn cùng cô ngắm mặt trời mọc ở Tây Hồ, trong lòng lại quặn đau, bất tri bất giác cho tay vào ngực, lấy ra món quà sinh nhật dành cho cô mà ngày đó hắn chuẩn bị. Hắn cầm món quà, giơ tay định ném thẳng xuống mặt nước Tây Hồ.

Tiến vào thế giới này, Triệu Tử Văn chỉ mang theo ba thứ, điện thoại di động, lễ vật, và một ít tiền. Tiền thì nát vụn, Bảo Nhi đã vứt đi, di động mặc dù không bị hỏng khi ngâm nước nhưng thứ này ở thời đại này quá kinh thế hãi tục, Triệu Tử Văn đã sớm giấu trong nhà cỏ, còn về lễ vật này, hắn vẫn mang theo bên người.

- Triệu đại ca, đừng ném.

Nghe thấy thanh âm dịu dàng kia, Triệu Tử Văn liền dừng lại, cười nói:
- Bảo Nhi, sao muội dậy sớm vậy, ta đang muốn ném một hòn đá.

Bảo Nhi ở phía sau hắn đã lâu, thấy cái hộp tinh xảo, tao nhã, nữ tử nào nhìn cũng rất thích. Bảo Nhi không đành lòng thấy hắn ném cái hộp nhỏ xinh đẹp đó, vì thế tiến tới khuyên can:
- Triệu đại ca, huynh gạt muội, một cái hộp đẹp như vậy, sao huynh lại ném?

Triệu Tử Văn thấy ném cũng đáng tiếc, đây là thứ mà hắn tốn tới hơn 2000 tệ để mua, hơn nữa sau giờ ngọ hắn đã phải tới Hạ phủ, coi như dùng làm quà cho Bảo Nhi thì tốt hơn, hắn cười nói:
- Muội thích, vậy huynh tặng cho muội…

Bảo Nhi thấy chiếc hộp đẹp như vậy, nếu ném đi thì rất đáng tiếc, lại nghĩ chắc cái hộp không đáng bao nhiêu tiền, và không đáng giá với hắn vì thế liền nhận lấy cái hộp, cười nói:
- Triệu đại ca, huynh thật tốt
Bảo Nhi càng xem càng thích, đặt nó trong lòng bàn tay, cái hộp này thật sự tinh xảo, thực đẹp, không hiểu ai làm được. Bảo Nhi muốn xem bên trong cái hộp, liền chậm rãi mở nó ra.

Sau khi mở ra, Bảo Nhi lập tức sợ ngây người, một cái vòng tay tuyệt vời, được làm từ 925 sợi bạc ròng, tỉ mỉ ghép lại mà thành, chiếc vòng nhỏ thiết kế độc đáo, xảo diệu, gia công kỹ càng, đẹp tuyệt luân, tuyệt đối là một bảo vật kinh điển khiến người ta ngỡ ngàng. Bảo Nhi nhìn đến ngây dại, si mê ngắm nhìn cái vòng tay.

Có nữ tử nào không thích chưng diện, không yêu thích trang sức? Bảo Nhi không rời mắt khỏi cái vòng, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cái vòng tay tuyệt mỹ kia, đôi mắt đẹp sáng lên vẻ yêu thích, nhưng ngẫm lại cái vòng tay này là vật quá quý trọng, cố gắng kìm nén dục vọng mãnh liệt trong lòng, Bảo Nhi khó khăn để vòng vào trong hộp, đưa cho Triệu Tử Văn nói:
- Triệu đại ca, muội không biết trong hộp lại có vật quý như vậy, muội không thể nhận, trả lại cho huynh.

Triệu Tử Văn nhìn nàng vài lần, thấy nàng yêu thích cái vòng này như vậy, dù sao bản thân mình có giữ cũng không tác dụng gì, thản nhiên cười nói:
- Đây là trang sức của nữ nhân, huynh có giữ cũng không có tác dụng gì. Từ xưa tới nay, nữ trang phối với giai nhân, cái vòng đẹp như vậy tất nhiên phải tặng cho nữ tử xinh đẹp như Bảo Nhi.

Triệu Tử Văn không biết rằng, nam nữ thời cổ tặng trang sức cho nhau, cũng tương đương với vật đính ước, nếu nữ tử tiếp nhận, cuộc đời chỉ có thể gả cho hắn, cũng chính là chuyện chung thân đại sự, Bảo Nhi mới mắc cỡ đỏ mặt, do dự như vậy.

Lúc này, Triệu Tử Văn dựa vào một cây dương liễu, nhìn Bảo Nhi mỉm cười, khóe miệng khẽ nhướng lên, nụ cười ấm áp như dương quang, ánh mắt ấp áp, dịu dàng như mùa xuân.

Nhớ tới lần đó, hắn vì bảo hộ mình mà bị đả thương, lại nhìn nụ cười tà quái lưu manh của hắn, Bảo Nhi như bị ma lực hấp dẫn, thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ.

Triệu Tử Văn phá lên cười nói:
- Bảo Nhi, muội đeo lên tay để đại ca nhìn một cái.

Bảo Nhi đỏ mặt gật gật đầu, cẩn thận chậm rãi đeo cái vòng tay lên. Vòng tay tuyệt mỹ trên cánh tay trắng như ngọc, lóe sáng dưới ánh mặt trời tỏa hào quang rực rỡ mê người. Cánh tay trắng như ngọc của Bảo Nhi đeo thêm cái vòng bóng loáng, tôn lên làn da trắng hồng, khiến nàng trở nên diễm lệ kinh người, dường như cái vòng này được làm ra vì nàng khiến Triệu Tử Văn si mê ngắm nhìn.

Nhìn ánh mắt ngây ngốc, si mê của Triệu đại ca, Bảo Nhi cảm thấy kiêu ngạo, vui sướng ngượng ngập nói:
- Triệu đại ca, muội sẽ không phụ lòng huynh….huynh….
Bảo Nhi dịu dàng, ngượng ngùng nói, hai tai đỏ gay.

Không hiểu được việc này, Triệu Tử Văn ngây ngốc nói:
- Đúng vậy, muội không thể phụ hảo ý của ta, nhưng đừng đánh mất.

Bảo Nhi nghĩ rằng Triệu đại ca giả ngu, hai má đỏ bừng, dậm nhẹ chân, gắt giọng:
- Triệu đại ca…

Triệu Tử Văn thấy Bảo Nhi vẫn đỏ mặt, lại còn làm nũng, bộ dạng thật đáng yêu đến chết người, hắn thầm nghĩ, cô nàng này sao lại đỏ mặt như vậy, nhưng cũng thật yêu kiều, đáng yêu, không thể ngờ nữ tử nhà nghèo cũng có người xinh đẹp xuất chúng như vậy.

Bảo Nhi nhìn vòng tay xảo đoạt thiên cung, nói nhỏ:
- Triệu đại ca, cái vòng này huynh mua ở đâu, nó thật tinh xảo, hoa lệ, hẳn tốn không ít tiền.

Đây chính là tiền làm công hai tháng hè của ta, hiện tại giữ lại cũng vô dụng, hai tháng làm công coi như tan thành mây khói, huynh thật sự rất thảm, Triệu Tử Văn trong lòng đau đớn, miễn cưỡng nói:
- Đó chỉ là hàng vỉa hè, không đáng bao nhiêu tiền.

Hàng vỉa hè? Bảo Nhi không hiểu, nhưng có thể đại khái đoán ra ý tứ trong đó
- Triệu đại ca, huynh lại nói đùa, cái vòng tay này giá trị phi thường, sao lại là hàng vỉa hè được?

Triệu Tử Văn nghe xong muốn cười lại cười không nổi, mình chỉ đùa một chút, không nghĩ tới nàng lại hiểu thành như vậy, mà có giải thích chưa chắc nàng hiểu được, vì thế hắn cười nói:
- Chắc là vị thương nhân kia biết cái vòng tay sẽ rơi vào trong tay Bảo Nhi đáng yêu, xinh đẹp, vì vậy mới bày cái vòng này ra vỉa hè, để ta có cơ hội nhìn thấy mua tặng cho muội.

Chẳng lẽ đây là duyên phận trời định sao? Bảo Nhi ngốc nghếch đáng yêu mặt đỏ lựng, trong lòng vui vẻ lẩm bẩm, đôi mắt Bảo Nhi sáng lên, chợt nghĩ tới cái tên của vòng tay liền hỏi:
- Triệu đại ca, cái vòng tay này tên là gì?

- Tên?
Trên mặt Triệu Tử Văn lộ ra một tia cười khổ:
- Tên của nó là: Vĩnh Hằng của Platon (1)

- Vĩnh Hằng của Platon?
Bảo Nhi bưng miệng cười khì khì nói:
- Thật là một cái tên kì lạ, tuy nhiên cũng rất dễ nghe, thật không hiểu vị thương gia kia tại sao lại đặt như vậy.

Bảo Nhi cười khẽ, đôi vai rung động, trong tâm hồn giai nhân bắt đầu gợn sóng. Triệu Tử Văn nhìn thấy đồ vật mình chuẩn bị, sợi dây chứng kiến cho tình yêu của mình “đưa cho cô ấy” lại có kết cục này, trong lòng chợt cảm thấy thật ấm áp.

Bảo Nhi thấy thần sắc Triệu Tử Văn có chút bi thương, nghĩ rằng mình nói sai gì đó, vội chạy tới nhẹ nhàng kéo cánh tay Triệu đại ca:
- Triệu đại ca, có phải muội nói sai gì không?

- Không có, là ta nghĩ một chút chuyện cũ, không liên quan tới muội.
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen, bóng mượt của nàng nói:
- Vĩnh Hằng của Platon đại biểu cho tình yêu, muội muốn nghe không?

Hai má Bảo Nhi ửng đỏ, vẫn nắm cánh tay của Triệu Tử Văn, khẽ gật đầu.

- Tình yêu có được nhờ duyên phận đã định, người không phải là thần, người rồi sẽ quên đi, sẽ thay đổi, vì thế tình yêu vĩnh hằng cũng như một đường thẳng song song, chỉ có thể đứng bên người mình yêu, yên lặng mà trả giá, lẳng lặng chờ đợi, không hy vọng xa vời, cũng không khẩn cầu để có thể có tình yêu. Dù biết rằng mọi thứ sẽ không có kết quả, nhưng vẫn chấp mê, để cuối cùng chỉ còn lại chút ký ức tốt đẹp, tự mình coi đó là vĩnh hằng. Chỉ sợ trên thế giới này, không tồn tại tình yêu đẹp nhất, chỉ có “Vĩnh Hằng của Platon” mang theo thâm ý, mang theo tinh thần của tình yêu vĩnh hằng an ủi chúng ta, mặc dù biết sẽ không có kết quả, nhưng không chùn bước, chấp nhận trả giá. Lẳng lặng mà chờ đợi, vì người mình yêu, sẵn sàng hi sinh cả sinh mệnh, chỉ cần trong trí nhớ có được những giây phút tốt đẹp là đủ, không cần tất cả. Thử hỏi, trên thế giới này, tình yêu thuần khiết, cao thượng như vậy có được bao nhiêu? “Vĩnh Hằng của Platon” chỉ là một truyền thuyết, một chút tinh thần, một loại giấc mộng, hoặc giả, tình yêu đó chỉ có trên thiên đường. Bên bờ biển Aegean (2) xanh xinh đẹp, những người yêu nhau dùng “Vĩnh Hằng của Platon” để minh chứng cho tình yêu của họ, một vòng tay nối kết hai trái tim, ngàn năm đợi chờ, nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết lãng mạn của Hy Lạp, quốc gia xinh đẹp đó, là nơi mà tình yêu thăng hoa.

Ở Kinh quốc, địa vị của nữ nhân rất thấp, kết hôn đều do cha mẹ quyết định, tình yêu đối với bọn họ như một loại xa xỉ phẩm. Một nữ nhân nhà nông như Bảo Nhi chỉ có thể làm tiểu thiếp, mà ở Sở quốc, tiểu thiếp là đê tiện, thường chỉ là đồ vật mà quan lại giao dịch, trao đổi.

- Vĩnh Hằng của Platon, biển Aegean, cái tên thật mỹ lệ, đây là vật tượng trưng cho tình yêu sao?
Bảo Nhi lẩm bẩm nói, trong đầu thầm nghĩ tới mối tình vĩnh hằng mà con người hằng hướng tới khiến Bảo Nhi không cầm nổi nước mắt tuôn lã chã, bộ dáng đáng thương động lòng người.

Bảo Nhi ngước đôi mắt đẹp nhòe lệ lên, nhẹ nhàng hỏi:
- Triệu đại ca, trong cuộc sống thật sự có tình yêu chân thành, tha thiết sao? Tình yêu kia thật sự tồn tại sao?

Triệu Tử Văn vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng cười nói:
- Đương nhiên là có, chỉ là muội chưa phát hiện ra thôi, nó thật sự tồn tại. Truyền thuyết Hy Lạp cổ xưa, một cô gái và quốc vương yêu nhau, quốc vương một ngày chết trận trên sa trường, cô gái kia mỗi ngày, mỗi tối đều vừa đàn vừa nhìn lên bầu trời đêm bát ngát, hy vọng ở trên thiên đường, quốc vương có thể nghe được. Mỗi sáng sớm, nàng lại đi thu thập những giọt sương, nàng biết đó là tình yêu quốc vương đáp lại nàng. Rốt cuộc, rất nhiều năm sau, cho đến khi nàng vĩnh viễn ngủ không tỉnh lại, ngày đó, mọi người đã đếm được, cả đời nàng đã thu được năm trăm hai mươi mốt vạn ba nghìn ba trăm bốn mươi bốn (5.213.344) bình sương sớm, họ đã đổ toàn bộ vào nơi nàng say ngủ. Ngay khi giọt cuối cùng rơi xuống đất, kỳ tích đã xảy ra. Từ lòng đất trào ra một dòng nước trong suốt, ôm lấy thân thể nàng. Từ một dòng nước nhỏ biến thành hồ, từ hồ biến thành sông, từ sông tụ thành biển, về sau ở Hy Lạp có một vùng biển nước trong suốt. Mọi người gọi nó là biển Aegean.

- Thật là một câu chuyện cảm động
Bảo Nhi ôm cánh tay Triệu đại ca nức nở nói:
- Thế gian lại có nữ tử si tình như vậy, nhưng nàng thật quá đáng thương.

Nhìn Bảo Nhi nước mắt giàn giụa, Triệu Tử Văn cảm thấy thật xấu hổ, trong lòng cảm thán nói, nữ nhân quả thật là một động vật mẫn cảm, thật là mau nước mắt.

Bảo Nhi lau lau nước mắt, khuôn mặt tràn ngập vẻ kính nể, sùng bái nói:
- Không ngờ đại ca không chỉ giỏi thơ văn, lại còn biết nhiều như vậy, thật là tài cao học rộng

Chương 13: Đại Nội Mật Thám
Người dịch: MiXaoZon
Nguồn:ST

- Cái vòng tay này thật đẹp.

Một thanh âm êm tai cách đó không xa chợt truyền tới. Triệu Tử Văn và Bảo Nhi nghe thấy liền nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc áo dài màu phấn hồng đang đi tới, mái tóc vấn cao, khuôn mặt như hoa như ngọc, làn mi cong vút, mắt như thu thủy, sáng như trăng rằm, thanh lịch, thoát tục, đẹp như hằng nga giáng phàm.

Triệu Tử Văn nhìn cả nửa ngày, đây là nữ tử xinh đẹp nhất mà hắn gặp từ khi tới thế giới này. Thấy nàng đi tới hắn liền cười nói:
- Vị tiểu thư này không biết cần gì?

- Hừ
Thấy hắn cười xấu xa, tóc ngắn, da đen, vừa thấy đã không biết là thứ tốt, nữ tử hừ nhẹ nói:
- Ngươi không cần biết, nhìn ngươi, ta đã thấy ghét
Rồi quay sang Bảo Nhi khiêu khích nói:
- Cái vòng tay này bao nhiêu tiền, ta mua.

Triệu Tử Văn bị nàng mắng đến choáng váng, ta đụng chạm gì nàng? Ấn tượng với mỹ nữ gần như không còn, vốn tưởng nàng khí chất, u nhã, lạnh nhạt, không nghĩ tới lại là một cô nàng đanh đá, tính cách không giống với diện mạo.

Bảo Nhi thấy cô nàng đanh đá diễm lệ vô song, mặc cảm cúi đầu, ôm cái vòng trước ngực, vội vàng nói:
- Cái vòng này là Triệu đại ca tặng ta, ta không bán.

Cô nàng đanh đá khinh miệt nhìn Triệu Tử Văn:
- Ngươi, tên dâm tăng này, không ở chùa ăn chay niệm phật lại chạy tới chỗ này câu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net