chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13:

-Cha cho gọi con?


Hôm nay cha ta bỗng dưng cho gọi ta đến thư phòng không biết có chuyện gì không nữa?Trong thư phòng ngoài cha ta ra còn một nam tử khá trẻ tuổi.Anh ta mặc bộ y phục màu xám nhìn rất trầm ổn,lịch sự.Khuôn mặt góc cạnh cũng xem là điển trai trong số những người điển trai.


-Lại đây ta giới thiệu biểu ca Trần Thanh Hề cho con làm quen.


Ta xoay người cúi đầu chào anh ta rồi nói:


-Xin ra mắt biểu ca!


Anh ta nhìn ta há hốc mồm một lúc rồi hỏi cha ta:


-Nhị thúc nói là biểu muội nhưng đây rõ ràng là…là…


Cả ta và cha đều phì cười vì vẻ bối rối của vị biểu ca này.Hôm nay,do có hẹn bàn làm ăn với một vài thương buôn phía bắc về dược liệu nên ta thay nam trang vì vậy biểu ca này mới  nhận nhầm ta là nam nhân. Cha ta cười giải thích :


-Con bé cải nam trang đấy vì nó giúp ta quản lý gia nghiệp nhưng ra ngoài với thân phận nữ nhi thì không tiện lắm.


-A ! Vậy muội đây chính là vị thiếu chủ nổi tiếng trong thương trường hiện nay sao ? thật vinh hạnh vì là biểu ca của muội.


-Biểu ca quá khen rồi !


-Biểu ca con là con trai út của đại bá phụ đã mất của con.Năm nay đại bá mẫu gửi hắn đến đây là để hắn học hỏi buôn bán nên con hãy giúp biểu ca của con nhé !?


-Vâng thưa cha!


-Đa tạ nhị thúc!


Trần Thanh Hề chấp tay cảm ơn cha ta rồi xoay người nói với ta:


-Xin biểu muội chỉ giáo!


-Biểu ca đừng khách sáo.


Sau đó ta xoay người nói với cha:


-Tý nữa con có vụ bàn bạc mua bán với các thương buôn phía bắc chi bằng để biểu ca đi cùng được ko ạ?


-Chuyện này con cứ việc quyết định là tốt rồi.


Thế là ta cùng vị biểu ca này cùng ra khỏi thư phòng.Sau khi đến ngoài vườn thì vị biểu ca lên tiếng:
-Muội tên là Phấn Điệp đúng không?


-Huynh có thể gọi ta là Tiểu Điệp giống cha hay gọi Thiên Nguyên cũng được.


-Thiên Nguyên?!


-Là tên của ta khi ra ngoài.


-À ?!


Trần Thanh Hề nhìn ta một lúc rồi nói :


-Xem ra nhị thúc rất tin tưởng muội ?!


-Có sao ? Hừ ông ấy chỉ là lười làm ăn muốn trốn trong thư phòng nghiên cứu thơ ca và ở bên cạnh mẹ ta mà thôi.


Nhìn khuôn mặt ta bĩu môi khinh thường làm Trần Thanh Hề bật cười :


-Xem ra cảm tình của cả nhà rất tốt nhỉ ?


-Ừm…nếu không có cha ta không biết đang lưu lạc nơi nào…


Ta cười cười nói.Đúng vậy nếu không có cha mẹ ta thì ta không biết phải sống thế nào.Dù ta là người hiện đại không thể chết đói được nhưng nếu sống một mình trên núi nếu lỡ gặp phải sơn tặc thì coi như xong rồi.


-Hừ ! hôm nay có tâm trạng hẹn hò trong phủ nữa sao ?thật không biết xấu hổ a !!!


Phan Kim Phượng từ trong đình nghỉ mát bước ra.Hôm nay cô ta mặc bộ y phục đỏ chói,cái cổ áo trễ lộ ra gần nửa ngực.Nhìn vô cùng lả lơi,phong tình.Cô ta bước ra nhìn thấy vị biểu ca-nhưng chưa biết thân phận-trông quá đẹp trai nên cô ta nhanh chóng biến hình thành thỏ con ngoan ngoãn :


-Huynh là khách của bá phụ a ?Huynh có muốn muội đưa huynh đi dạo hoa viên không a ?


Nhìn cô ta nhanh chóng biến hình làm ta không tự chủ được phì cười.Thật là sao trên đời có một người mặt dày như vậy chứ ?Lúc nãy từ xa đã lộ răng nanh rồi giờ tự dưng từ sói hoá thành cừu thật là ngoạn  mục quá a !


-Ta..ta…ta có hẹn với biểu muội đi làm ăn nên…ta….


Tự dưng có một cô gái kề sát vào mình làm Trần Thanh Hề không khỏi bối rối.Phan Kim Phượng ko những không đỏ mặt mà còn nhanh chóng kề sát bộ ngực của cô vào người Thanh Hề.


-Xin tiểu thư tự trọng nam nữ thụ thụ bất thân …-Thanh Hề càng lúc càng bối rối cố đẩy con bạch tuộc đang đeo bám mình ra.


-Ta không sợ !Cái gì là thụ thụ bất thân chứ ?-Càng cố sáp vô thêm.


-Biểu tỷ a !ta báo tỷ biết một chuyện nha người mà tỷ đang ôm chính là biểu ca của ta đó nên coi chừng cha thấy sẽ bị la đó nha.


-Hừ thì đã sao ?ta và huynh ấy có phải ruột thịt đâu mà sợ !?


Khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại buông ra những lời này thật khiến người ta chói tai a ! ta đành cười xoay người bỏ đi :


-Thôi vậy ta không làm kì đà nữa ta đi đây.


Thấy ta bỏ đi Thanh Hề nhanh chóng bỏ đôi tay ôm lấy mình kia ra rồi nói:


-Xin Phan tiểu thư hãy tự trọng nàng làm vậy sẽ làm bẩn thanh danh của nàng…


-Ta thích chàng thì ai muốn nói sao mà chả được chứ ?


-Ta có việc xin phép !


Thanh Hề nhanh chân đuổi theo ta bỏ mặc ai đó dậm chân tức tối.


Rất nhanh sau đó anh ta đã đuổi kịp ta.Thanh Hề tỏ ra buồn bực :


-Sao muội không giải vây giúp ta ?


-Tại sao ta phải giúp huynh a ?Ta giúp huynh chỉ làm cho  biểu tỷ ta ghét ta thêm mà thôi a !?


Hừ !thật ra vì ta không muốn giúp mà thôi.Tại sao ta phải giúp một kẻ đàn ông không thể tự mình giải quyết các bông hồng đeo bám hắn cơ chứ ?Với lại giúp hắn chỉ thêm phiền phức mà thôi.


Ta cùng vị biểu ca Thanh Hề này cùng đi đến nơi hẹn là tửu lâu lớn nhất kinh thành Ẩm Chính Lâu cũng thuộc dãi tửu lâu nằm trong tài sản nhà họ Trần (HHX :Ẩm Hương Lâu cũng thuộc dãi tửu lâu này đó các nàng ^^).


-Trần công tử đến rồi a !


-Ông chủ Bành để ông đợi lâu rồi thật thất lễ…


-Xin Trần công tử đừng nói vậy,ta cũng mới đến thôi a…


-Mời ngài ngồi !


Sau khi cùng nhau ngồi xuống ta mới bắt đầu giới thiệu :


-Đây là biểu ca của ta Trần Thanh Hề,còn đây là ông chủ Bành thương buôn dược liệu ở phía bắc.


-Bái kiến  ông chủ Bành.-Biểu ca ta chấp tay chào,ông chủ Bành cũng vậy.


-Hân hạnh !


Sau đó,tiểu nhị Ẩm Chính Lâu cũng đem thức ăn và rượu lên.Ta nâng ly kính trước :


-Ta xin kính ông chủ Bành một ly.


-Đa tạ ! mời !


Ông chủ Bành uống cạn ly rượu liền cười khà khà :


-Rượu này ta chưa từng uống bao giờ,xin hỏi đây là rượu gì sao ngon ngọt thế ?


-Đây là rượu trái cây do ta cho người làm riêng ạ ! Không giấu gì ngài thật ra ta không quen uống rượu vì thế ta mới tạo ra loại rượu này vừa ngon ,thơm lại phù hợp với người có tửu lượng yếu như ta,ngoài ra nó còn tốt cho sức khoẻ nữa…


-Thật là thần kì a ! Thế mà ở phương Bắc lại không có thật là đáng tiếc !-Khuôn mặt ông chủ Bành lộ rõ vẻ tiếc nuối.


-Nếu ngài muốn ta có thể chỉ ngài phương pháp ủ rượu này ?


-Không được ! ai lại vô công thụ lộc như vậy được !?


Ông ta dù từ chối nhưng đôi mắt không giấu nổi khát vọng có được loại rượu lạ này.Ta biết nhược điểm của ông ta là một người sành rượu,thích sưu tầm rượu nên hôm nay ta mới đem hũ rượu nho này ra để mới ông ta.Kế hoạch của ta sắp thành công,con mồi đã vào bẫy …


-Thôi thì chúng ta trao đổi đi,ngài chỉ ta cách trồng dược liệu sau cho đạt kết quả cao,ta sẽ chỉ ngài cách ủ rượu…


Nghe ta nói vậy,ông chủ Bành chần chừ một lát.Rồi ông ta nâng một ly rượu nữa uống cạn nói :


-Được !


Biết là chỉ cho họ cách trồng dược liệu bí truyền là sẽ mất đi một mối thu mua hàng lớn nhưng…loại rượu này muốn uống thì phải hi sinh thôi ! Ông chủ Bành nhủ trong lòng rồi nâng ly rượu lên nhấm nháp tiếp.


Ta biết kế sách của mình thành công nên nhanh chóng nở nụ cười,tự tay rót thêm ly nữa cho ông chủ Bành.


-Ha ha…vậy ta sẽ về thu xếp rồi chúng ta cùng đến phương Bắc,ta thật sự muốn tận mắt nhìn xem để học hỏi a…tất nhiên chính tay ta sẽ chỉ ngài ủ rượu,biết đâu ngày ta trở về có thể uống một ly rượu do chính ông chủ Bành đây ủ nha…


Nghe ta nói vậy,ông chủ Bành không giấu nổi nụ cười :


-Ha ha..ta nào dám so sánh với rượu của Trần công tử đây chứ ha ha…


Một bên,Trần Thanh Hề không khỏi há mồm thán phục.Vị biểu muội này quả thật cao tay.Chỉ dùng một hũ rượu lạ đã khiến cho ông chủ Bành trao tặng bí quyết trồng dược liệu.Không những không tốn tiền mà còn có thể thu lợi nhuận về mỗi năm từ nguồn dược liệu này.Ngay cả nhị thúc không biết đã có thể làm được việc này hay chưa nữa ?Lần này nghe lời mẹ xuống nhà nhị thúc học hỏi quả không uổng chuyến đi này mà.


Sau khi từ biệt ông chủ Bành ra khỏi Ẩm Chính Lâu,ta hỏi vị biểu ca nãy giờ vẫn chìm trong im lặng đó :


-Biểu ca ! Huynh làm sao không nói câu nào ?


-Ta đang tự ngẫm trên đời này liệu có ai gian thương bằng muội hay không ?


-Ha ha ha ha….


Tiếng cười thanh thuý của ta vang cả góc trời.Ta Hạ Thiên Nguyên-Trần Phấn Điệp sẽ tạo ra cho chính mình một huyền thoại trong giới thưong gia ….



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net