Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23:

Sau khi tên đại ca của bọn cướp chết đi, không biết Lãnh Thiên, Thư Thư tỷ và Minh tỷ làm cách nào thủ tiêu cái xác đó. Còn hai tên đồng bọn được đem đến Xuân Hoa Lâu từ từ xử lý…

Sáng hôm sau, Minh tỷ vào phòng thấy Song Nhi đang giúp ta bôi thuốc lên vết thương trên cổ do tên cướp kề đao ban tối. Thấy Minh tỷ ta liền xoay người nói với Song Nhi:

-Muội giúp ta nấu một tô mì giò heo ăn xả xui đi!

-Dạ!

Song Nhi đỏ mắt gật gật đầu. Tại nàng không tốt nên mới để tiểu thư một mình rồi bị người ta bắt đi như thế. May mắn tiểu thư chỉ bị một vết thương trên cổ nếu… nếu như tiểu thư có mệnh hệ gì thì nàng không muốn sống nữa…

-Minh tiểu thư…

Song Nhi nhúng người hành lễ với Minh tỷ rồi bước ra ngoài. Minh tỷ cầm trên tay một lọ thuốc đi đến bên cạnh ta nói:

-Theo kí ức của thân thể này có một phương thuốc bí truyền có thể làm vết thương mau lành và không để lại sẹo.

Sau đó nhẹ nhàng lấy khăn tay nhúng ướt lau đi thuốc trên vết thương ta rồi bôi thuốc mới lên, thuốc vừa bôi lên đã có cảm giác mát lạnh và không còn đau nữa.

Nhìn Minh tỷ nhẹ nhàng bôi thuốc cho ta. Ta bất chợt hỏi:

-Có phải muội đáng sợ lắm không?

Minh tỷ khựng lại giây lát rồi lại tiếp tục bôi thuốc, nói:

-Khi đó ta cảm thấy bất ngờ một chút sau đó ta nghĩ nếu lúc đó muội không làm vậy thì chuyện sẽ diễn ra thế nào ta cũng không biết được…

Ta và Minh tỷ lâm vào trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở và tiếng tim đập giữa hai người. Ta lên tiếng cắt đứt bầu không khí trầm mặc đó:

-Lúc nhỏ  muội từng bị bắt cóc…

Minh tỷ dừng tay bôi thuốc ngồi xổm trước mặt ta, chăm chú lắng nghe ta kể lại:

-Năm đó muội chỉ mới 8 tuổi, muội bị một nhóm bắt cóc tống tiền gia đình muội. Muội không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa nhưng trong mơ hồ muội nhớ khi cảnh sát vào cứu mình đang đánh nhau với tên bắt cóc và dường như bị ông ta đánh bại. Lúc đó muội đã chụp lái khẩu súng rơi trên đất và…

Ta làm động tác bắn súng gương về phía Minh tỷ nhẹ nhàng nói:

-Pằng…tên bắt cóc ngã xuống và muội cũng ngã xuống…

-…

-Sau khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở bệnh viện sau ba ngày đêm sốt cao. Muội đã lừa gia đình nói muội đã quên không nhớ chuyện gì hết nên gia đình muội từ đó trở nên vô cùng yêu chiều muội…có lẽ họ muốn bù đấp cho muội chăng…

Ta cười nhẹ, Minh tỷ ôm ta vào lòng nhẹ nhàng nói:

-Sau này ta sẽ chăm sóc, bảo vệ muội…

-Cảm ơn Minh tỷ…  

Ta ôm siết tỷ ấy vào lòng. Thật ấm áp ! Minh tỷ thật tốt bụng a…

Sau khi ăn xong tô mì giò heo của Song Nhi, ta cùng Minh tỷ và Song Nhi đến Xuân Hoa Lâu để tra hỏi xem kẻ nào sai người đến giết ta. Song Nhi mang theo một túi lớn đi theo làm Minh tỷ tò mò hỏi:

-Song Nhi muội mang theo cái gì vậy?

-Dạ! Cái này tiểu thư nhờ muội tìm không biết dùng làm gì nữa?!

Minh tỷ đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn ta, ta cười hắc hắc bí ẩn nói:

-Bí mật a…

Đến Xuân Hoa Lâu, ta được đưa đến một căn mật thất bí mật của Thư Thư tỷ. Lãnh Thiên, Trần Thanh Hề cũng đã có mặt tại đây từ lúc nào. Thư Thư đã trói hai tên cướp vào hai chiếc ghế được đặt trong mật thất. Mặt mày bọn chúng cứ như đầu heo, bị đánh vô cùng thê thảm. Ta nhìn bọn chúng rồi nhìn Lãnh Thiên,Trần Thanh Hề, Thư Thư tỷ. Bọn họ hiểu ý, Thư Thư tỷ nhúng vai đáp:

-Dù tra hỏi thế nào bọn chúng cũng nói không biết.

-Ồ?!

Ta mỉm cười đáp, lại đi về phía hai tên cướp vẫn còn đang hôn mê, nhẹ nhàng nâng càm chúng lên mỉm cười. Ngủ ngon thật! Để xem…

Ta xoay người cầm lấy cái thùng nước bên cạnh, hất mạnh vào mặt bọn chúng.

Hai tên cướp từ trong mộng chợt lạnh lẽo giật mình tỉnh giấc. Mở đôi mắt mơ hồ ra liền nhìn thấy một nụ cười tuyệt đẹp của ác ma mà hôm qua đã giết chết đại ca của bọn hắn mà không hề run tay, chớp mắt. Nhìn nụ cười kia mà bọn chúng lạnh hết sống lưng, bọn chúng vô thức lắc lắc đầu, nếu có thể cho bọn hắn biến thành không khí cũng được, chỉ cần không phải đứng trước nữ tu la này là được, nếu không bọn chúng không biết mình sẽ chết như thế nào nữa đây?!

-Đừng…xin đừng tiến tới nữa…

-Van xin cô nương…à không…nữ bồ tát hãy động lòng từ bi mà tha cho chúng ta đi…

Nhìn hai tên cướp dường như không chỉ khóc mà còn sắp tè ra quần đến nơi làm ta cảm thấy thật buồn cười. Ta nở nụ cười dịu dàng, đưa tay xoa nhẹ lên vết bầm do bị Lãnh Thiên tra tấn nói:

-Còn đau không?

Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia rõ ràng là một khuôn mặt mỹ nhân động lòng người mà?! Nếu không phải đêm qua tận mắt nhìn cô rat ay giết người bọn hắn cũng sẽ nghĩ đây là một nữ bồ tát mà ông trời ban đến để xoa dịu trái tim của bọn hắn. Nhưng chỉ nghĩ đến nụ cười lạnh lùng và ánh mắt cong cong như nửa vầng trăng khuyết kia đã như thế nào lấy mạng của đại ca bọn hắn thì nụ cười của cô bây giờ chả khác nào nụ cười của một con sói đói trước hai con cừu tội nghiệp…(HHX: Ta phỉ nhổ bọn bây…dù bọn bây nói tỷ ấy là sói thì cũng được đi nhưng bọn bây mà là cừu tội nghiệp cái nỗi gì?! )

-Không…không đau!!!

Bọn chúng hai miệng một lời không chậm nửa giây cùng đáp. Ta “nhẹ nhàng” ấn một cái lên vết thương của bọn chúng:

-A a a a…

Tiếng la như chọc tiết heo bắt đầu vang lên. Nhưng dù bọn chúng có la tới rát cổ họng cũng chả ai buồn để ý vì ở đây chính là mật thất của Xuân Hoa Lâu vô cùng bí mật, ngoài ra dù tiếng la hét có bay ra bên ngoài người ta cũng nghĩ đây là vị khách nào đó đang phấn khích cùng cô nương xinh đẹp lăn qua lộn lại mà thôi.

Ta che miệng cười trộm, mắt long lanh tỏ vẻ xót xa:

-A…Xin lỗi nha! Ta không biết là nó còn đau như vậy…

Giả dối! Mọi người cùng đồng thanh mắng trong lòng. Cải trang bộ dạng đáng yêu như vậy để làm gì cơ chứ? Biết rõ người ta thương tích thế nào còn giả vờ ngây thơ vô số tội a…

-Để ta giúp các ngươi bôi thuốc lên, bảo đảm mau lành, không bị nhiễm trùng…

Nhìn ta cười như thiên sứ che giấu bản tính ác ma làm cả bọn hút không khí lạnh. Hai tên cướp cứ như thấy ma, lắc đầu quầy quậy:

-Không…Không cần!!!!

-Van xin đừng làm gì cả….Không…

-Song Nhi! – Ta như không thấy biểu tình của hai tên đó, mỉm cười đối Song Nhi vươn tay – Mau lấy muối ớt tiêu chanh ta kêu muội chuẩn bị ra đây…(HHX: Mua ổi, xoài, cóc thái hông???????? ^__^)

Song Nhi ngây ngốc đem muối ớt và chanh mà tiểu thư bắt nàng chuẩn bị từ sáng sớm ra. Không hiểu chữa thương mà tiểu thư nói với muối ớt tiêu chanh thì có quan hệ gì a?

Nhận muối ớt tiêu chanh từ tay Song Nhi, ta cười rất chi là hiền lành đem chúng trộn lẫn vào nhau trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhẹ nhàng cười nói:

-Cởi hết quần áo của chúng ra…

-Hả????

Mọi người đồng thanh thật to, nữ nhân này điên hay sao lại muốn cởi quần áo của nam nhân?

Nhìn bọn họ ngây ngốc chần chừ ta liền nói:

-Chỉ cởi những nơi có thể cởi thôi, bọn chúng mặc quần cộc cũng được mà…

Tất nhiên, trách nhiệm cởi y phục này giao cho bọn nam nhân xử lý rồi nên hai soái ca rất không tình nguyện cởi y phục trên người hai tên cướp. Hai tên cướp dù không biết tại sao phải cởi y phục trên người bọn chúng nhưng nhìn nụ cười của nữ ác ma kia chúng đã ngửi thấy mùi nguy hiểm nên cật lực van xin. Muốn trốn?! Đâu có dễ như vậy? Nhanh chóng hai người bọn hắn không còn gì ngoài chiếc quần cộc đáng thương.

Thư Thư tỷ, Song Nhi dù sao vẫn là nữ nhi khuê các thật sự không dám nhìn đành quay mặt nhìn ra chỗ khác. Minh tỷ có lẽ là do là người hiện đại ít nhiều đã nhìn quen mắt rồi nên cũng chả ngại ngùng gì chỉ nhìn đánh giá ta như Lãnh Thiên và Trần Thanh Hề. Ta chậc lưỡi tiếc rẻ:

-Ai chà! Thật là nhiều vết thương a… tội nghiệp…

Sau đó kéo ghế ngồi chéo chân lấy quả ổi không biết chuẩn bị từ khi nào ra chấm chấm muối ớt cắn một ngụm phun ra một câu:

-Hai huynh giúp muội trát lớp muối ớt tiêu chanh này lên những vết thương của bọn chúng đi.(HHX: Ác ma!!!! >__<)

Hai vị soái ca cầm lấy muối nghi hoặc trát lên người bọn cướp thì ngay sau đó…

-A A A A….

-Không!!!!!!

Hai tên cướp dường như co rúm người lại, toàn thân giật mạnh như người động kinh, hét lên đau đớn. Bọn chúng là có mắt không tròng đụng chạm tới nữ ác ma đến từ địa ngục này. So với giết chúng thì trát muối lên người bọn chúng nào có khác gì đâu? Chả phải cũng làm bọn chúng khổ sở, nước mắt lưng tròng, đau đớn tột cùng hay sao?(HHX: Ai rảnh rỗi đi chợ mua ếch cắt vài đường rồi trát muối lên thử đi nhìn cho biết cảm giác hi hi ^.^)

Nhìn hai tên cướp đau đớn hét lên, làm Song Nhi và Tiêu Thư Thư tò mò quay đầu lại xem. Cả bọn đều cảm thấy lạnh run cả người. May mắn…người bị cột ở đó không phải bọn họ…

-Bây giờ các ngươi nhớ ra người nào kêu các ngươi đi giết ta chưa?

-Ta …ta thật sự không biết…cô nương đó đi tìm bọn ta luôn mặc áo choàng che khuất mặt nên bọn ta nhìn không rõ…

-Đúng vậy ta thật sự không biết gì hết…

Ta nghe bọn chúng thi nhau nói xong, liền tiến tới một bước hỏi tiếp:

-Vậy các ngươi làm sao liên lạc với nhau, nếu giết được ta bọn ngươi làm sao lấy được tiền?

-Cô nương ấy luôn chủ động tìm bọn ta, về phần tiền thì cô nương ấy bảo tới hậu viện phía Bắc của Trần gia cô nương ta sẽ đem tiền ra…

Hậu viện phía Bắc Trần gia? Chả lẽ là vị biểu tỷ xấu xa, nhỏ mọn kia đã làm? Phan Kim Phượng…cô to gan lắm…

-Thật không?

-Dạ thật! Tiểu nhân không dám nói dối đâu…

-Bây giờ xin hỏi có thể thả bọn ta ra được chưa ạ?

Ta mỉm cười nhìn thái độ hân hoan của bọn chúng, đáp:

-Đương nhiên…nhưng phải chờ ta chơi xong đã…

- Hả???

Liền ngay sau đó chúng được thấy đôi tay xinh đẹp thon thả kia dùng một lớp vải dày cho vào tay nải đem ra những chùm quả nho nhỏ nhìn giống quả me nhưng lại có rất nhiều lông vàng vàng óng ánh. Cái miệng xin đẹp kia cười như không cười nói:

-Bảo đảm các ngươi sẽ rất…vui!!!

Thế là sau đó chúng được tận mắt nhìn đôi tay thon dài trắng mịn kia dưới lớp vải dày bôi bôi, chà chà loại quả lạ này lên người bọn hắn. Chưa kịp cảm nhận xúc cảm từ đôi tay mềm mại ấy truyền đến thì bọn chúng chỉ có một cảm xúc muốn khóc cha gọi mẹ vì…NGỨA!!!(HHX: Là mắt mèo đó pà con ^__^)

-Van xin cô nương cởi dây trói cho ta ngứa quá!!!

-Đây  là gì sao lại ngứa thế này?!!?!?!

Nhìn bọn chúng ngứa mà không thể gãi, ta lạnh lung quay đầu. Hừ! Muốn hại chết ta?! Các ngươi không có cửa đâu ! Phan Kim Phượng…xem ra mi tới số rồi…

Nhìn thân ảnh lạnh lùng bước ra cửa mật thất, lại nhìn hai kẻ đang khóc cha gọi mẹ vì nhiễm chất độc từ cái quả kì lạ kia, những người còn lại trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý. Qủa nhiên, nữ nhân này không phải là người dễ chọc a…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net