Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì mấy tuần vừa qua tâm trạng ta không tốt nên ảnh hưởng tới tâm trạng mọi người...

bây giờ ta cảm thấy tốt hơn rồi cám ơn các bạn...

chúc các bạn đọc truyện vui vẻ... (^__^)

Chương 25:

-Sở Sở? Muội làm sao cứ như người mất hồn vậy?

Bạch Sĩ Thiên từ ngoài hoa viên bước vào đình viện liền thấy tiểu muội xinh đẹp đang than ngắn thở dài. Muội muội hắn là Bạch Sở Sở là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, thông minh tài trí tại sao lại trở nên sầu lo vô cớ như vậy? Hắn phải làm rõ việc này mới được!

-Haiz…ca ca…

Bạch Sở Sở ngước mắt nhìn huynh trưởng một cái rồi tiếp tục ngã đầu xuống bàn thở dài. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng không vì vẻ buồn bã mà kém đi chút nào còn có vẻ tăng thêm mười phần mị hoặc.

Haiz…sao nàng lại càng ngày càng nhớ vị công tử cứu nàng hôm đó vậy nhỉ? Từ trước tới nay nàng có bao giờ để tâm đến ai đâu? Nhưng lần này nàng không thể nào quên vẻ mặt anh tuấn đó, sự hào hiệp đó của chàng? Ngay cả tên chàng nàng cũng không biết thì liệu nàng còn cơ hội gặp lại chàng không?

-Muội muội có tâm sự gì kể ta nghe đi?

Bạch Sĩ Thiên một trang y phục màu trắng, anh tuấn bất phàm, khẽ nâng cây quạt trong tay, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh muội muội xinh đẹp của hắn. Muội muội hắn sao lại mãi than ngắn thở dài? Hắn thật là lo lắng nha…

-Không có gì…

Bạch Sở Sở không buồn nói chuyện, nàng thật là nhớ đến phát điên rồi. Nhớ đến độ chả buồn ăn uống, nàng muốn ra ngoài đi dạo tìm vị công tử đó nhưng lại không thể ra ngoài. Từ khi nàng gặp sự cố hôm đó, mọi người liền nhốt nàng trong phủ không cho nàng đi đâu cả…ngay cả đi dạo quanh nhà mà cũng có mấy tỳ nữ đi theo, thật là mệt mỏi a…

Ai cha…Muội muội lại nghĩ một đằng nói một nẻo nữa rồi. Tâm trạng này mà bảo không có gì ai tin nổi đây? Muội muội từ ngày lén đi dạo suýt bị người xấu bắt đi nhưng may mắn được người giúp đỡ và trở về nhà thì thường ngẩn người, ăn không ngon, ngủ không yên, đôi lúc còn đỏ mặt cười duyên,…thật là càng ngày càng khó hiểu?

-Tiểu thư đang yêu đó thiếu gia!

-Tiểu Hồng!!!

Bạch Sở Sở đỏ mặt gầm nhẹ với tiểu cô nương đang ngồi quạt cho nàng khi cô bé nói trúng tim đen của nàng. Thật là, chiều bọn chúng nên chúng chả thèm coi nàng ra gì đây mà….

Thấy tiểu muội đỏ mặt bối rối không cho tiểu Hồng nói ra thì Bạch Sĩ Thiên càng nghi ngờ hơn nữa. Thật ra tiểu muội hắn đang giấu diếm chuyện gì? Chả phải hai huynh muội họ có tình cảm rất tốt hay sao? Lúc trước muội muội chả phải luôn nói tâm sự bí mật cho hắn nghe hay sao? Tại sao bây giờ lại giấu a?

-Tiểu Hồng ngươi vừa nói gì?

-Dạ…

-Không được nói!

Bạch Sở Sở đỏ mặt hét lên. Ca ca từ nhỏ luôn bảo hộ nàng một cách thái quá nếu ca ca biết nàng thích người ta chỉ sợ huynh ấy sẽ làm khó làm dễ người đó, chả phải lúc đó nàng càng khó có được tình yêu chân chính hay không? Tuy từ nhỏ nàng đã tôn sùng ca ca Bạch Sĩ Thiên này vì từ trước tới nay nàng chưa từng thấy ai có thể soái hơn ca ca nàng. Khuôn mặt góc cạnh, đẹp đẽ mà mạnh mẽ, lại thông minh, tài cao học rộng, võ công tuyệt đỉnh. Từ trước đến nay thiên hạ cho nàng thông minh đứng nhất thì ca ấy luôn là người đứng thứ hai, cũng như trong cuộc sống của nàng chỉ cần xoay lưng luôn có ca ca bảo vệ. Nhưng nàng đã lớn rồi mà? Chả lẽ ca ca cứ quảng nàng mãi như vậy sao?

Thấy muội muội khẩn trương như vậy nên hắn càng tin nàng có gì giấu hắn. Hôm nay hắn phải làm rõ chuyện này mới được!

-Tiểu Hồng có chuyện gì nói mau!

-Dạ…- Tiểu cô nương lo lắng nhìn hai chủ tử thật là tiến thoái lưỡng nan nha…

-Ngươi không được nói! – Bạch Sở Sở lên giọng nói to.

-Tại sao không thể nói? Nói!

-Dạ…xin lỗi tiểu thư… - Tiểu cô nương chột dạ cúi đầu, lắp bắp nói tiếp – Thưa thiếu gia, hôm đó tiểu thư đi dạo suýt bị lão ác bá nhúng nhàm nhưng may nhờ có vị công tử rất tuấn tú cứu giúp nên ta nghĩ là tiểu thư đã thích người ta rồi a…

-Cái gì??? – Bạch Sĩ Thiên hét lên không thể tin được vào tai mình.

-Không có! Muội không có thích người ta…chỉ là…chỉ là muội muốn báo ân thôi…đúng vậy! Chính là báo ân cứu mạng thôi…

Nhìn muội muội đỏ mặt vừa phủ nhận vừa thừa nhận làm hắn khẳng định một điều là muội muội hắn quả thật đã động tâm! Hắn thật là thất trách mà sao lại để muội muội đi dạo một mình rồi gặp nguy hiểm nếu lúc đó hắn đi theo bảo vệ nàng thì không có sự cố gì xảy ra càng không có chuyện có một gã nam nhân bước vào trái tim của muội muội hắn. Không được hắn phải mau chóng giải quyết chuyện này lỡ như muội muội gặp phải kẻ xấu thì làm thế nào?

-Hắn tên là gì?

Biết giấy không thể gói được lửa nên tránh để lửa cháy càng mạnh nàng đành nói hết sự thật vậy…

-Thật ra muội cũng không biết nữa, muội chỉ nghe người ta nói hình như huynh ấy họ Trần thì phải. Huynh ấy không phải người xấu đâu nên ca ca đừng tìm người ta gây sự nha…

-Bộ trong mắt muội ta là người không biết lí lẽ vậy sao?

-Đương nhiên là không rồi?! Chỉ là muội không biết huynh sẽ làm gì huynh ấy thôi…dù sao người ta từng cứu muội lại không hề có ý để muội trả ơn, lại không thất lẽ với muội thì muội cũng không thể khiến người ta khó xử đúng hay không?

-Được được, ta sẽ không làm gì hắn hết muội yên tâm chưa?

-Cám ơn ca ca…

Bạch Sở Sở sà vào lòng Bạch Sĩ Thiên cười khúc khích. Khẽ vỗ lưng cho muội muội, Bạch Sở Thiên lâm vào trầm tư.

Muội muội là sự kiêu hãnh của Bạch gia, không thể để ngoại nhân có thể làm hại nàng được. Muội muội tuy là tuyệt thế giai nhân, thông minh tài trí nhưng lại yếu đuối, không biết võ công nếu quả có kẻ muốn hại nàng hắn thật sự không biết phải làm sao cho đúng? Cái tên họ Trần đó, hắn phải làm rõ xem là thần thánh phương nào dám ngó mắt vào viên ngọc quý của nhà họ Bạch hắn đây?

~~~~~

-Sau khi đuổi hai mẹ con Phan Kim Phượng đi quả thật gia đình ta trở nên bình lặng hơn nhiều…

Ta vừa nhấm ngụm trà vừa nghe tiếng đàn của Thư Thư tỷ, Minh tỷ thì ngồi cạnh bóc vỏ quýt cho ta, Song Nhi thì đang bóp vai cho ta. Nhìn từ xa có lẽ ai cũng nghĩ ta đang bao tận ba mỹ nhân hầu hạ mình ấy chứ. Thật là có cảm giác thành tựu nha…

-Phan Kim Phượng và mẹ cô ta dám kêu người ám sát muội tại sao muội lại tha cho họ dễ dàng như vậy?

Minh tỷ đưa quả quýt đã bóc sạch vỏ đưa lên miệng ta, ta há miệng cắn lấy, chậm rãi nói:

-Tuy hai người đó có ý hãm hại ta và Trần gia nhưng sâu trong thâm tâm mẹ ta vẫn xem họ là người nhà, ta biết mẹ ta đã cố bao dung họ biết nhường nào mới có thể chịu đựng sống chung với họ gần 20 năm. Nói cho cùng, họ chính là người thân duy nhất cùng dòng máu với bà, ta cũng không nghĩ sẽ làm khó xử cho bà và cha ta…

Minh tỷ nhìn ta cười nhẹ rồi tiếp tục bóc vỏ quýt trên tay, xếp chúng lên một cái đĩa xinh đẹp thành hình đóa hoa rực rỡ. Thư Thư tỷ lại đàn thêm một bản nhạc vui vẻ mong nó sẽ làm ta vui lên.

Hôm nay, như mọi ngày ta vẫn mặc nam trang đi Xuân Hoa Lâu. Y phục hôm nay ta mặc là tự tay Minh tỷ thiết kế. Một bộ trang phục màu xanh ngọc, nhẹ nhàng nhưng tao nhã rất hợp với ta. Tóc ta cũng được tỷ ấy chảy gọn rồi thắt bím tùy tiện thả một bên vai, nhìn qua rất giống một nam tử yếu ớt nhưng vô cùng gợi cảm,lãng tử, khiến không chỉ nữ nhân mà cả nam nhân cũng phải liếc nhìn.

Minh tỷ thì mặc một bộ y phục như yukata của Nhật, màu trắng kết hợp với màu đỏ của áo bên trong và đai lưng màu trắng, mái tóc đen mượt mà thả một bên vai nhìn gợi cảm nhưng cũng lạnh lùng vô cảm. Thư Thư tỷ thì mặc bộ váy lụa màu vàng chanh có vai áo hơi trễ làm tôn vóc dáng xinh đẹp, làn da trắng ngần và chiếc cổ cao thon, tóc thì được quấn cao lên cố định bằng một cây trâm bạc. Nhìn có vẻ xinh đẹp yếu đuối nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Song Nhi hôm nay đi cùng Minh tỷ nên cũng không mặc nam trang mà mặc bộ váy màu hồng phấn nhẹ nhàng, bay bổng, tóc thì được thắt thành hai bím bằng sợi dây lụa màu hồng, trông nàng ngây thơ và đáng yêu như một bông hoa vừa mới nở.

Ta đã kêu người dành trọn cho ta một tầng lâu vì không muốn bị ai quấy rầy. Nhưng tầng lâu đối diện thì vẫn kinh doanh bình thường nên những người bên kia có thể nhìn thấy ta cùng ba mỹ nữ nghe đàn, thưởng trà.

Bạch Sĩ  Thiên cho người điều tra mới biết kẻ cứu Bạch Sở Sở chính là thiếu chủ nhà họ Trần nổi tiếng nhất chốn kinh thành này Trần Thiên Nguyên. Hắn không chỉ nổi tiếng là kẻ thông minh, có óc buôn bán, nhanh chóng thay thế cha mình trở thành đệ nhất thương nhân của Kim Long quốc mà còn nổi tiếng bởi những tin đồn về quan hệ của hắn với đệ nhất mỹ nhân Xuân Hoa Lâu, người được xem là tài sắc vẹn toàn chả kém gì muội muội của Bạch Sĩ Thiên mà còn có quan hệ với một tuyệt thế giai nhân vừa được hắn cứu sống Tư Đồ Minh, một người được truyền tai nhau là một nữ hiệp với khuôn mặt thiên tiên có thể đánh bại được cả Tiêu Thư Thư và Bạch Sở Sở. Ngoài ra còn có cao thủ đứng hàng thứ ba trong giang hồ Lãnh Thiên, trạng nguyên từ quan Trần Thanh Hề. Quả thật tin truyền đi trong giang hồ muôn hình vạn trạng làm lòng người hoang mang không phân thật giả.

Vì thế, Bạch Sĩ Thiên bèn thử đến Xuân Hoa Lâu để phân rõ thật hư. Nhưng vừa lên lầu nhìn thấy cảnh một nam tử da trắng như tuyết, môi đỏ như son, ánh mắt hữu thần nhắm hờ, dáng vẻ ẻo lả đang ngồi trên ghế mây được một cô nương bóp vai, một cô nương đút từng miếng trái cây và một cô nương thì đang đánh đàn thì trong lòng hắn nghĩ đến đây chính là một hoa hoa công tử (HHX: Play boy ^.^) chính hiệu, không hề sai biệt. Nếu không phải hắn tìm lầm người thì mắt muội muội hẳn có vấn đề nên mới thấy tên này là người tốt a…

Càng nhìn càng giận. Chỉ nghĩ đến muội muội xinh đẹp bị một gã như thế này lừa gạt hắn không thể nào nhịn nỗi. Ngay lúc sát khí bốc lên thì bên kia cũng bắt đầu có động tĩnh…

-Có sát khí…

Thư Thư tỷ dừng lại tiếng đàn, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía lầu đối diện. Minh tỷ cũng buông quả nho trên tay xuống, đưa mắt nhìn theo. Ta và Song Nhi không may mắn có được võ công cao cường như hai người bọn họ nên nghe nói có sát khí cũng chỉ nhìn về phía lầu đối diện nhưng chả thấy ai khả nghi cả, với lại có hai cao thủ ở đây ta còn sợ cái gì nên cũng nhắm mắt làm ngơ, ai làm gì mặc ai…

Một lác sau, không khí dường như ngưng tụ lại. Bạch Sĩ Thiên như một cánh chim bay thẳng sang hướng này nhắm một chưởng về hướng ta. Ta liếc mắt một cái, thấy Thư Thư tỷ và Minh tỷ xông tới làm ta yên tâm hơn, nhắm mắt ngủ tiếp bỏ mặc ngoài tai tiếng Song Nhi la hét bảo ta trốn đi.

Trúng một đòn công kích trở lại của Tư Đồ Minh và Tiêu Thư Thư, Bạch Sĩ Thiên lùi ba bước, liếc nhìn ta khinh bỉ:

-Một nam tử mà lại để mấy cô nương bảo vệ ngươi thật khiến nam nhân trên đời này mất mặt!

-Vậy sao?

Ta nhẹ hỏi rồi nâng mí mắt nhẹ nhàng ngồi dậy. Đánh giá nam tử đẹp trai nhất mà ta từng gặp đang đứng trước mặt mình. Khuôn mặt này quả là yêu mị nó hẳn làm bao nhi nữ bấn loạn rồi chăng. Liếc nhìn về phía khuôn mặt của ba người kia. A! Song Nhi đỏ ửng lên rồi kìa chắc sắp ngất đến nơi. Ừm …Thư Thư tỷ tuy bề ngoài không có gì đặc biệt nhưng ánh mắt kia…dao động chắc rồi! Ái chà! Xem ra chỉ có ta và Minh tỷ là vẫn miễn dịch an toàn a…

-Ngươi vì sao muốn đả thương ta?

Nhìn gã nam tử trước mặt. Bạch Sĩ Thiên không hiểu sao cảm thấy là lạ. Hắn nhìn trên nhìn dưới là một gã hoa hoa công tử, ham chơi đua đòi, phá gia chi tử nhưng sao càng nhìn càng cảm thấy hắn ta tản mát ra một loại khí chất khiến người khác chú ý.

Tỷ như lúc này, hắn vừa hỏi vừa nhẹ nhàng ngã người lên chiếc ghế mây, một tay chống càm một tay vân vê lọng tóc đen lòa xòa bên tai. Nhìn vừa có vẻ lãng tử, không đứng đắn nhưng cũng có phần…gợi cảm. Phi phi phi… sao Bạch Sĩ Thiên ta lại có thể dùng từ gợi cảm này trên người một nam nhân. Còn là kẻ làm muội muội mình ngày nhớ đêm mong mà hắn thì lo tìm vui bên cạnh mỹ nhân khác. Đúng là đáng giận mà!

-Ngươi còn dám hỏi sao? Vì ngươi mà muội muội ta không thiết ăn ngủ trở nên tiều tụy vậy mà ngươi còn có tâm trạng ở đây uống trà, bình thơ, thưởng nhạc a?!

Thì ra là một người anh thương em gái. Haiz… Lão Thiên a… Ông ngó xuống mà xem nè. Tại sao ông không cho ta bộ dạng xinh đẹp như Minh tỷ? Ừ thì vẻ đẹp đó hơi bị hiếm có khó tìm. Vậy như Thư Thư tỷ đi? Ừ thì nó có hơi quá đáng một chút. Nhưng ít nhất cũng cho con khuôn mặt xinh đẹp trước khi xuyên qua của con thì tốt rồi. Nhưng sao người cho con khuôn mặt chỉ thanh tú trung trung chỉ khi nào giả trai thì mới thấy nó đẹp được một chút nhưng nó chỉ toàn kéo mấy tiểu cô nương nhà người ta thôi. Khuôn mặt này con không cần a…(Lão Thiên: Vậy mi trả mặt đây cho trẫm?! *Nguyên tỷ: Dùng tạm cũng được…)

-Ta từng nghe qua mọi người đồn đại huynh chính là Bạch Sĩ Thiên, con trai của binh bộ đại nhân  Bạch Minh. Quả là hân hạnh a… Tuy nhiên quả thật ta không quen biết với muội muội huynh…

-Ngươi còn dám nói không quen? Hãy mau đi theo ta đến tạ lỗi với nàng, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.

Bạch Sĩ Thiên cơ hồ muốn thét lên xông vào nhưng bị Minh tỷ và Thư Thư tỷ nhất thời ngăn lại. Minh tỷ nhíu mày khó chịu nói:

-Nguyên nhi nhà chúng ta đâu chỉ phải có mỗi mình muội muội ngươi thầm thích, chả lẽ ngươi bắt bọn ta bồi thường hết được sao?

-Đúng vậy! Muội muội ngươi là ai mà phải bắt Nguyên nhi nhà chúng ta đi xin lỗi chứ?

-Thư Thư tỷ, Minh tỷ đừng nóng giận.

Ta nhẹ nhàng nói rồi ngồi dậy tự mình châm lấy một chum trà, đưa lên miệng thổi thổi:

-Huynh nói ta phụ lòng muội muội huynh vậy xin hỏi muội muội huynh là ai được chứ?

-Muội muội ta là Bạch Sở Sở!!!

-Sở Sở cô nương?

Ta và Song Nhi nhìn nhau một cái, Song Nhi nhớ ra liền nhăn mặt nói:

-Nếu không nhờ thiếu gia nhà ta thì cô nương ta không biết ra sao trong tay lão ác bá đó vậy mà người nhà cô nương đó lại dám đến đây trách móc thiếu gia ta thật không đạo lý mà?

-Song Nhi!

Ta khẽ gọi. Con bé lại kích động nữa rồi. Ta nhìn về phía Bạch Sĩ Thiên cười nói:

-Qủa thật ta không hề có ý nghĩ xấu với muội muội huynh, ta chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi. Với Bạch cô nương tại hạ chưa bao giờ nghĩ tới.

-Ngươi nói thật?

-Đúng vậy!

-Vậy xem ra ta hiểu lầm Trần công tử thật rồi, ta cứ nghĩ Trần công tử muốn đùa giỡn với muội muội ta với lại ta thấy Trần công tử lại có không ít tin đồn về quan hệ với các mỹ nhân nên…

-Ha ha ha… Không sao, không sao… Xem như chúng ta không đánh không quen nhau, ta xin lấy chén trà thay rượu mời huynh một ly.

-Ta không khách khí!

Bạch Sĩ Thiên đón lấy ly trà, hào sảng uống cạn. Sau khi tiếp xúc mới rõ. Vị Trần thiếu gia với vẻ ngoài lãng tử đa tình này thật ra là một người trọng nghĩa khí. Thông minh, tài giỏi nhưng không hề kiêu ngạo. Những mỹ nhân bên cạnh tuy có vẻ như là người tình của hắn nhưng thật ra giữa bọn họ chả khác nào tỷ muội…à không tỷ đệ mới đúng. Tuy có đôi lúc hắn làm cho người ta không hiểu nổi nhưng lại khiến kẻ bên cạnh luôn cảm thấy vui vẻ. Chỉ có đều hai tên nam nhân Lãnh Thiên và Trần Thanh Hề kia dường như luôn đề phòng Bạch Sở Thiên hắn như sợ ta biết bí mật gì rồi sẽ cướp đi bảo vật của bọn chúng vậy thật là tò mò nha.

Còn ta cảm thấy Bạch Sĩ Thiên quả là một nam nhân tốt, duy chỉ hắn rất bá đạo thương yêu muội muội quá mức. Chỉ cần không đả động tới muội muội yêu quý của hắn thì xem ra hắn rất dễ gần. Ta cũng kết bạn luôn với Bạch Sở Sở cũng nói cho nàng biết ta là nữ nhân nhưng xem ra nàng cũng giống Song Nhi cũng thích làm nũng với ta, tranh giành đồ ăn với ta nữa. Tuy nhiên, ta vẫn chưa nói cho Bạch Sĩ Thiên biết. Thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi, rồi cũng có ngày hắn phát hiện ra thôi…                      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net