#Chap19:Vụ án Mười Hai bị thiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió mát lạnh trượt qua làn da. Giờ này trời đã chập tối. Có một đôi nam thanh nữ tú đang đèo nhau trên đường quốc lộ. Chàng trai mét tám cao dong dỏng, chân đạp đều đều trên con xe cổ ngang. Cô bé nấm lùn ngồi đằng sau nhẹ nhàng vịn lên eo anh. Cảnh tượng này khiến người qua đường phải liếc nhìn ngưỡng mộ.

Cô chồm người ra phía trước, giọng thanh thanh nhẹ nhàng nói:

-Đ*t con m* mày Thiên! Mày biết chạy xe đạp mới ngày hôm qua thôi hả?? Lạy hồn nếu lái không được thì để bố chở!"

Thằng Thiên không quay ra sau, giọng nó đều đều hoà cùng tiếng gió:"Một câu nữa, tao thả mày xuống."

Thế là tôi đành ngậm mồm, dù còn ôm cục tức ở cổ họng chưa trào ra được. Các bạn có thấy mấy thằng nhóc chẩu che tay lái lụa thường xuất hiện mỗi khi bạn ra đầu hẻm mua một chén tàu hủ về "ăn dặm" không? Đấy đấy đấy, chính là thể loại này đấy. Dù biết ở bên kia nó chỉ toàn được đưa rước, chẳng cần đụng tới xe đạp, thế nên việc nó biết chạy đã là một kì tích rồi. Nhưng mà, đã chạy thì phải ra hồn một chút, chứ cứ đà này tôi cảm giác như bản thân đang chơi đuổi bắt với Thần Chết trên đường quốc lộ vậy. Thật là hãi cmn hùng.

Giây phút tôi biết Thần Chết đã bị chúng tôi cắt đuôi là khi dừng lại trước cổng nhà Duy Thiên. Nói nhà nhưng thật ra nó là một cái biệt thực to đùng, được xây theo phong cách Trung Hoa, mang hơi hướng cổ điển. Bởi vì tôi thiết lập gia chủ họ Hoàng là một người gia trưởng, có xu hướng hoài cổ. À thật ra không phải chỉ mình ông ấy mà cả nhà họ Hoàng cũng đều như vậy. Đây chính là mẫu gia đình truyền thống - cơn ác mộng của hàng triệu cô dâu qua nhiều thế hệ.

Chủ nhà đi vắng, căn nhà vẫn im phăng phắc. Người làm đi lướt qua nhau, bước chân nhanh lại chẳng phát ra tiếng động. Kể cả thở cũng không dám thở mạnh.

Duy Thiên lên lầu, tôi nhanh nhảu chạy theo. Đến lúc nó mở cửa phòng ra, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng, mà tôi cứ nghĩ chẳng bao giờ nhìn thấy ngoài đời thực. Có một con mèo Xiêm nào đó, ngồi trên cái khay to đặt trên bàn, cái đầu ngẩng cao, bễ nghễ như một vị quân vương. Nhưng các bác chớ hiểu lầm là nó chảnh cún hay muốn ra oai. Mà chính là cổ nó đang đeo một cái phễu!!!???

Tôi chẳng biết chính xác tên gọi cái đấy là gì. Nhưng đủ biết đây là dụng cụ dùng cho mèo đực vừa bị triệt sản. Phải, chính xác là triệt sản. Bởi vì sau khi bị "cắt", nơi đó của mèo sẽ để lại vùng vết thương chưa lành, gây cảm giác khó chịu. Những lúc như vậy mèo thường có xu hướng liếm vào miệng vết thương, và điều đấy thì không tốt chút nào. Đó là lí do vì sao cái phễu (???) ra đời :>

Duy Thiên bước vào phòng, mở tủ lấy một hộp thức ăn đến đút cho bác mèo Xiêm. Chẳng biết là do đặc tính chảnh cún sẵn có hay là vì vết thương còn đau mà mèo ta chẳng thèm quan tâm thức ăn trước mũi. Đây chẳng phải là câu "mèo chê mỡ" mà dân gian vẫn hay nói sao :D

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao sáng giờ thằng Thiên nó cứ ỉu xìu như bị ma nhập. Chuyện này phải nói từ khi thằng bé còn ở thế giới bên kia, vốn đã là một tên cuồng mèo. Con trai người ta không chơi siêu nhân cũng chơi dưa chuột (:>), còn thằng bé lại chỉ trung thành với một thú chơi: chơi mèo. Tôi vẫn còn nhớ một lần sang nhà nó làm bài tập nhóm, vốn thân thể trước kia dị ứng với lông mèo, nên vừa bước vào cửa nhà nó tôi đã át xì liên tục như con cúm lợn. Đó là điều đương nhiên vì khi ấy nhà nó nuôi những mười con mèo. Nó giải thích vốn ban đầu chỉ nuôi hai con một đực một cái, rồi dần dần bọn nó sinh sản ra đến ngầy ấy. Tôi thực sự hết nói nổi, dù có là mèo thì cậu có thể cân nhắc một chút việc kế hoạch hoá gia đình cho bọn chúng được không hả cậu trai?

Đương nhiên đến thế giới này cũng không ngoại lệ. Bệnh cuồng mèo của nó chắc chắn vẫn còn nghiêm trọng lắm, nên việc con cưng bị triệt sản đến nỗi chẳng buồn ăn uống đối với nó là một loại thương tâm dào dạt như biển cả. Chỉ là tại sao phải triệt sản bác mèo Xiêm tội nghiệp kia thì tôi cảm thấy mông lung chưa hiểu. Vì thế tôi bèn bước đến hỏi han:
- Con mèo này, e hèm, như thế mấy ngày rồi.

- Mới tối qua. - Nó đáp, giọng ỉu xìu.

Tôi cảm thấy đồng cảm muôn trùng giùm deskmate của mình. Đối với việc này, phận làm sen chắc là phải 'đứt từng đoạn ruột'

Thiên kể:

- Tối qua ông bố của nguyên chủ về, thấy con mèo Mười Sáu đang cho bọn nhỏ bú sữa. Hỏi chuyện một hồi thì tao nói Mười Hai là cha của bọn nó. Ổng bảo trong nhà nuôi ba con được rồi, nuôi quá nhiều sẽ mất vệ sinh. Vậy là ổng cho người dẫn Mười Hai đi thiến luôn. Để sau này nó khỏi gieo mầm nữa.

- Hả, vậy Mười Hai là con này? - tôi chỉ vào con mèo Xiêm trước mặt.

Thằng bé gật đầu.

Tôi cũng phục thằng này luôn rồi. Nó đặt tên có thể bá đạo hơn không? Người ta đặt tên cho boss cũng hoa mĩ diễm lệ kiểu như Tiểu Phi, Ái Ái, Xuân Mai. Nó lại cư nhiên đặt tên theo số, đây là số thứ tự gì vậy chứ?

Nhưng tôi cũng không tiện điều tra nhiều. Lập tức quay lại chủ đề:

- Vậy Mười Sáu với con của tụi nó hiện giờ thế nào.

Thiên nói:

- Tụi nhỏ mới sinh phải uống sữa mẹ mới sống được. Bố bảo khi nào bọn nó lớn hơn một chút thì cho hoặc là bán đi.

Tôi cảm thấy tính cách của Hoàng lão gia cũng không quá khắt khe, ít nhất là đối với con trai cưng của lão. Bởi vì nếu là một con người sang trọng và tự cho mình là quý sờ tộc, khả năng ông ta kêu người vứt đi ngay lập tức cũng là chuyện có thể xảy ra. Cho lưu lại đến lúc mèo con cai sữa đã là nhân nhượng lắm rồi. Thật ra thì trong truyện đất diễn của lão cũng khá ít, tôi chủ yếu khai thác vào vấn đề quy củ, gia trưởng của lão. Kiểu như đi đứng phải thế này, ăn cơm phải thế nọ, người trong nhà ai làm trái sẽ bị nhắc nhở, người ngoài nhà đến làm khách sẽ bị lắc đầu không hài lòng. Nhưng mà người quy củ thế nào cũng vẫn có tình cảm như một người bình thường. Quan trọng là với một đứa con cưng sắp thừa kế gia nghiệp, lại còn thông minh ngoan ngoãn đẹp trai mà nói, cưng chiều một chút cũng không có gì quá đáng.

Duy Thiên lần hai đưa hộp thức ăn lên miệng mèo. Mèo ta cũng lần thứ hai ngạo kiều xoay mặt qua chỗ khác. Tia lo lắng hiện rõ trong mắt thằng bé.

Tôi an ủi nó:
- Đợi vài ngày nữa vết thương lành rồi Mười Hai của mày sẽ ăn uống bình thường trở lại í mà.

Duy Thiên từ chối cho ý kiến. Nó đặt hộp thức ăn trên bàn, quay lại hỏi tôi:
- Muốn đi xem cháu của tao không?

Tôi lập tức hiểu ra 'cháu' mà nó nói chính là bọn mèo con mới sinh. Vì vậy cũng gật đầu.

Nó ngoắc ngoắc tôi lại cái nôi nhỏ đặt ở góc phòng, nơi không bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào. Bên trong nôi trải một tấm chăn dày màu xanh biển. Đây chắc hẳn là loại giường dành riêng cho mèo.

Mèo con mới sinh lông còn chưa đầy đủ, chúng nó nép vào lòng mèo mẹ như muốn được ủ ấm. Mèo mẹ hình như đã mệt mỏi nên hai mắt nhắm nghiền. Đây chắc hẳn là "Mười Sáu" của thằng Thiên. Mười Sáu là loại mèo mướp bình thường, không quá hiếm gặp. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao một người quý sờ tộc như Thiên lại có thể cam phận làm sen cho loại mèo đại trà này. Hơn nữa cũng không ngờ một con mèo chuyên nuôi để bắt chuột lại có thể nhận được sự cung phụng đặc biệt như công chúa thế này đây.

Duy Thiên đưa tay vào trong nôi vuốt vuốt đầu của mèo mướp. Nó kể:
- Tao gặp nó vào ngày mười sáu tháng trước. Hôm đó vừa bước chân ra khỏi nhà đã gặp nó nằm co ro trước cổng. Lúc mới mang về nó gầy lắm, tao phải vỗ béo mãi mới khá khẩm được. Nhưng mà bác sĩ nói thân thể nó vốn yếu, nên lúc nào cũng phải chăm nom cẩn thận.

Bây giờ thì tôi đã hiết tại sao mèo mướp này được đặt tên là Mười Sáu rồi. Haha. Đừng nói với tôi là con Mười Hai kia cũng được nhận nuôi vào ngày mười hai đi nha.

Một cỗ im lặng tràn trong không khí. Duy Thiên đang ngồi bên chiếc nôi nhỏ chìm đắm trong thế giới của riêng mình cùng với mẹ con nhà mèo. Tôi cảm giác đứng bên cạnh cũng giống như bóng đèn thắp sáng cho mối tình nồng thắm kia, bởi vậy quyết định quay trở lại bàn thăm hỏi bác mèo Xiêm tội nghiệp.

Thật lòng tôi thương cho bác nhiều lắm. Cũng bởi câu nói "Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm" mà bác phải nếm trải kết cục thế này đây. Hương vị của tình yêu quả là không dễ nếm chút nào.

Mèo ta hít mũi khịt khịt. Tôi không biết có phải nó đang đói không, nên thử đưa hộp thức ăn lên miệng nó lần nữa. Lần này tiểu Xiêm Xiêm không còn ngạo kiều nữa mà thè lưỡi liếm liếm đôi chút. Cũng may thân thể này tuy là yếu như cọng bún thiêu, nhưng ít nhất cũng không bị dị ứng với lông mèo. Nếu không khung cảnh hữu nghị này giữa tôi và Mười Hai sao có thể xảy ra chứ.

Lúc trước khi xuyên qua tôi cũng từng muốn nuôi một con thú cưng, để nó có thể san sẻ bớt nỗi cô đơn với mình. Nhưng mà tôi vốn dĩ là một đứa sợ chó, ở gần mèo thì lại át xì không thôi. Bởi vậy cho nên cuối cùng vẫn chỉ có máy tính là bạn thân duy nhất.

Nghĩ lại, có phải trước kia mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều rồi hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net