#Chap6: Chuyện nàng trinh nữ tên Dâu =))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một loại đau khiến chúng ta đứng ngồi không yên.
Có một loại đau khiến chúng ta nói không nên lời.
Đó không phải là đau đầu, đau răng, đau mắt hột hay đau bướu trĩ mà các bác đang nghĩ.
Mà đó chính là đau bụng mùa dâu. :)
Tình yêu thường đến vào lúc ta không ngờ tới nhất. Và mùa dâu đôi khi cũng vậy.
Có mấy ai thấu hiểu được nỗi khổ tâm khi đang nằm bệnh mà mùa dâu lại bất ngờ tràn về?
Thân xác này vốn đã yếu như cọng bún thiêu nay còn chèo queo hơn.
Không chỉ vậy mà còn bất tiện trên nhiều phương diện.
Ví dụ, khi bạn cảm thấy điều hoà hơi lạnh và bạn bắt đầu át xì thì cũng là lúc phong ba bão tố cuồn cuộn ập đến.
Sau đó, bạn ngồi dậy định lấy điều khiển tăng nhiệt độ điều hoà là y như rằng lũ tràn bờ đê, cảm tưởng như cuốn phăng hết cây cỏ trong khu rừng nguyên sinh nhỏ bé.
Mỗi sáng chải tóc, đầu bạn đau inh ỏi vì vết thương chưa lành, thêm vào đó là cả mớ tóc yếu ớt phải rời xa ngôi nhà da đầu thân yêu.
Chuyện đi vệ sinh chưa bao giờ đau khổ đến thế. Sau khi đã hoàn tất "thủ tục" cá nhân, bạn phải đem vứt đi hết "giấy tờ" đã sử dụng kẻo không khí trong phòng bị ô nhiễm. Nhưng vì là bệnh nhân nên bạn đâu thể tự làm.

Cảm tưởng mình là đứa vô dụng nhất Trái Đất này.

Tuy nhiên, chính trong màn đêm đỏ thẫm đã loé lên một nguồn sáng cứu rỗi mảnh đời bất hạnh của bạn.

Vâng.
Và nguồn sáng ấy mang tên "chị gái".

Từ hôm nhập viện đến nay nhờ có chị gái (ngành :v) ấy mà tôi không cần sợ gì cả. Mọi việc từ ăn uống đến vệ sinh cá nhân đã có nhỏ đích thân lo cho tôi.
Dù không nhớ rõ trong truyện nhỏ này có phải người xấu không, nhưng tôi cảm nhận được nó tốt với tôi là thật. Nếu không thì chẳng có thiên kim tiểu thư nào lại hạ mình chăm sóc tôi như thế này.

Mấy ngày nay do bận gặt dâu nên tôi chẳng buồn di chuyển nhiều, chỉ nằm một chỗ mà ngẫm đi nghĩ lại.

Trước lúc nổ điện thoại màn hình vẫn còn hiện lên giữa chương một và chương hai của truyện. Lẽ nào tôi thực sự đã xuyên không vào đây mà không cần bảo bối của Mon mập ú ư?
Thật ra ở đây cũng rất tốt. Được ăn sung mặt sướng, kẻ rót người bưng. Không cần phải trở về chịu đựng áp lực nữa.
Nhưng mà cha mình là trùm mafia, ắt hẳn đắt tội không ít người. Thân là con gái của hắn chắc gì đã toàn mạng được đến già chứ! Ôi trời nếu thế quay về còn tốt hơn.

Trong truyện tôi đọc cũng hay có mấy cảnh xuyên không do tác dụng của dòng điện. Sau đó chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ là có thể quay về. Vậy có phải chỉ cần tôi nhập vai, hoàn thành cốt truyện là có thể quay về không?
Cũng không chắc, vì đó toàn là hư cấu nên làm sao biết hoàn thành vai trò có được thoát ra ngoài không. Nói chung hiện tại không thể chắc chắn điều gì cả.

Chứ tính tình tôi y như đàn ông con trai. Bắt tôi diệu dàng thục nữ như con Tuệ Nghi sao mà làm được!
Thật ra con này chỉ đanh đá với hai con bạn của nó thôi, còn lại gặp ai cũng hiền lành lương thiện.
Ôi bạn Vũ Bão của 4 năm trước sao có thể sáng tác cốt truyện vô lý thế này. Ai đời nào cánh tay đắc lực của tổ chức mafia mà con kiến cũng không dám giết! Phải men lì, cun ngầu như tôi thì mới giống chứ!

Đó là toàn bộ suy nghĩ xàm lông của con nhỏ đang nằm trên giường bệnh chịu đựng cơn hành hạ của cái máy xúc đất trong bụng.
Và dự là chuỗi suy nghĩ này sẽ còn tiếp diễn như số thập phân vô hạn tuần hoàn, cho đến khi mùa dâu kết thúc hoặc cô ấy được xuất viện.

Nhưng dự là cô ấy sẽ còn ăn nằm ở đây dài dài.
Sau khi xuất viện lại phải đi học. Với một người đã đốt hết sách vở, đề cương và đồng phục ngay khi thi cấp ba xong như Mrs.Phan Vũ Bão, liệu cô ấy có muốn tiếp tục chuỗi ngày mài đũng quần trên ghế nhà trường như trước đây không?
Và tôi tin chắc không chỉ có tôi mà rất nhiều bạn ở đây cũng muốn một lần bị tai nạn hay bệnh tật, để nhập viện cả tháng trời và rời xa trường lớp cho bớt căng thẳng :D

-------------
Tao cảm thấy truyện của tao rất xàm nên nếu mày đã đọc được đến dòng này thì mày à, dù không biết mày đã có bồ chưa nhưng tao chỉ muốn nói tao yêu mày rất nhiều. Nhiều như cây yêu đất, cháy yêu khỉ, ve yêu chó, ruồi yêu shocola luôn í.
Ahihi nói chung là tao rất vui!!!
Cảm ơn mày đã ủng hộ tao!!!!!😁😁😁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net