Chương 21-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói, ba người còn lại cũng cao hứng. Vương Bạch Trường ra chiêu này có ý cắt đứt mộng tưởng của Chiêu Văn gia muốn gả nữ nhi cho nam nhân khác. Chàng nghĩ Chiêu Văn phủ sẽ biết điều mà dừng lại không muốn hủy hôn nữa. Có cha mẹ nào lại muốn nữ nhi xuất đời không được xuất giá đâu. Vấn đề là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không có cha mẹ nào muốn con ở giá suốt đời, nhưng càng không có đấng sinh thành nào muốn chứng kiến cảnh ngày thành thân của con cũng là ngày giỗ của nó. Nếu phải lựa chọn để nữ nhi ở trong phù suốt đời nhưng lưu được mạng sống với xuất giá vào nhà hoàng đế nhưng chết ngay không có một ngày hưởng phước thì còn cần gì phải đắn đo nữa.

Ngày hôm sau trong triều còn có chuyện vui hơn, phải nói là cổ kim không biết đã từng xảy ra bao giờ chưa. Thân nhân của thái tử phi tương lai huy động được một lực lượng hùng hậu dâng tấu xin hủy hôn, thái tử cũng không kém cạnh đã “chuẩn bị đến tận răng” một đoàn quân cũng khí thế hừng hực dâng tấu xin không được hủy hôn ước đã ban. Vương Bạch Trường là một người làm việc khá cẩn thận, chàng thấy Chiêu Văn gia hôm qua trong triều gay gắt, nhất quyết muốn hủy hôn nên đã ra tay trước xin bệ hạ ban chỉ dụ cấm thành thân với người khác cho nữ nhi kia. Nhưng bản tính đa nghi, chàng lo rằng Chiêu Văn gia sẽ vẫn tiếp tục xin ban ân nên đã chuẩn bị thêm một lực lượng hậu thuẫn cho mình ngày hôm nay. Chàng không hy vọng sẽ phải dùng đến họ nhưng rốt cuộc là đúng như chàng lo lắng Chiêu Văn gia quả nhiên sống chết cũng muốn hủy hôn.

Đại Nam Quốc hoàng triều lần đầu tiên trong lịch sử chia ra làm hai phe đấu võ mồm. Đành rằng chuyện quần thần chia làm hai phe ngang ngửa trước giờ có nhiều nhưng toàn là để thảo luận vấn đề to tát. Nhưng lần này chỉ là chuyện cỏn con hôn sự của thái tử mà thôi. Hủy hôn và không được hủy hôn. Nói là quốc gia đại sự thì cũng đúng nhưng mà cũng đâu có hệ trọng đến mức đấu khẩu từ đầu buổi triều đến cuối buổi triều cũng không rút ra được kết quả gì. Tương quan lực lượng vẫn như cũ, khí thế vẫn hào hùng như lúc đầu. Các vị đại thần hình như thấy chuyện này thú vị lắm hay sao ấy? Hoàng đế bệ hạ ngồi trên ghế rồng chóng hết mặt mũi, quái lạ có mỗi chuyện nhỏ này mà sao “đám khỉ” ở dưới cao hứng quá vậy. Chỉ có mệt cho ta thôi.

Chương 23: Giằng co mãi không thôi.

-        Sư phụ, xem đồ nhi bắt được con gì cho người này.

Ta đang ngồi nghiên cứu thêm vài độc dược mới thì nghe giọng nói oanh vàng của đồ đệ cưng léo nhéo vọng từ cửa ra vào. Không biết là con thú xấu số nào lại lọt vào tay nó hôm nay. Tiểu nha đầu này ta thật sự nên quay qua bái nó làm sư phụ thì nghe có vẻ hợp lý hơn. Độc dược của ta, nghiên cứu sở học cả một đời nó lĩnh ngộ hết trong vòng sáu tháng. Võ công tuyệt học của ta, luyện tập cực khổ bao nhiêu năm mới đạt đến cảnh giới cao thủ võ lâm, nhóc con chỉ tốn hơn một năm trời đã đánh ngang ngửa. Nhìn vào cứ như là một nữ tử yếu ớt, cầm chén cơm còn muốn rớt mà chẳng hiểu sao nhóc con dẻo dai phi thường. Kẻ luyện võ công khổ luyện lúc ban đầu là gian nan nhất, cơ thể đau đớn nhức mỏi, sức khỏe cạn kiệt do không quen dùng quá nhiều sức. Ngày trước lúc nha đầu nhét độc dược vào miệng ăn ngon lành đã khiến ta kinh ngạc rồi, sau này thấy nhóc con ngày tập luyện mệt đến đứng không vững nữa mà sao cứ sáng ngày ra lại khỏe như voi, ta còn ngạc nhiên hơn. Tập luyện một tháng trời thì chỉ thấy có kẻ làm thầy như ta mệt chứ đồ nhi thì đứng phè phỡn như không. Đành tự an ủi mình tuổi già sức yếu không cường tráng dẻo dai như tuổi trẻ.

-        Con bắt nó về làm gì?

-        Làm thịt nó cho người ăn.

-        Thôi ta không ăn đâu, thả nó đi đi.

-        Ôi chán sư phụ quá.

Nó bắt một con chim đại bàng về mà còn đòi nấu cho ta ăn. Chim chóc bay trên trời cũng không thoát khỏi tay nhóc con này. Khinh công của nha đầu bây giờ mấy con chim thấy nó cũng sợ rụng cả cánh. Ta thật sự chẳng hiểu sao ở đâu lại lòi ra một nữ tử thông minh xuất sắc như vậy, bất quá ta rất hài lòng. Đồ nhi của ta mà.

-        Chán cái gì, ta có biết nấu đâu mà đưa nó cho con nấu thì thôi ăn cơm trắng đi còn dễ nuốt hơn.

-        Sư phụ ơi, hôm nay là sinh nhật con đó. Sinh nhật con mà người không xuống bếp nấu cho con một bữa được sao. Con mà biết nấu đã chẳng nhờ người. Lần trước sinh nhật người con đã nấu cho người ăn còn gì.

-        À, đừng có mà nhắc nữa, nghe lại mà ta còn rét run.

Sinh nhật 50 tuổi của ta, nhóc con hí hửng xung phong đi nấu cơm mời ta. Bản thân ta trước giờ không phải là kẻ kén ăn hay lựa chọn gì nhiều. Chỉ cần là thức ăn chín đầy đủ gia vị không cần phải ngon ngọt thơm nức mũi cũng không vấn đề gì. Có điều nhóc con này nấu ăn dở kinh khủng, ta mới bỏ vào miệng đã phun ra hết. Học cái gì cũng giỏi chỉ có mỗi nữ công gia chánh là học mãi vẫn kém cỏi.

-        Sư phụ à, vậy người không có quà sinh nhật gì cho con sao?

-        Có chứ, hai sư đồ chúng ta nấp trong này đã hơi lâu. Hôm nay lại xuất cốc đi hành tẩu giang hồ được không?

-        Oh yeah, tuyệt. Đồ nhi đi chuẩn bị.

Nhóc con quên mất con chim xấu số đang cầm trong tay hất văng nó ra làm nó rớt bịch xuống đất. Đại bàng lóp ngóp đứng dậy nhìn xung quanh, nhìn ta ngơ ngác rồi sợ hãi tung cánh bay trối chết. Con chim này thật khổ, bay lượn thế nào lại lọt vào tầm ngắm của tiểu yêu quái kia chứ. Như Ý học võ công được một năm thì ta cũng sắp hết chiêu thức để mà dạy, ta bảo nhóc con lên núi chơi với thú tiện thể luyện võ luôn. Độc Xà Cốc trước giờ núi rừng âm u, chim thú nhiều vô kể, chẳng hiểu nó lên đó làm cái gì mà một tháng sau thú rừng bỏ xứ đi cả. Thế gian có chỗ nào núi rừng âm mà chỉ có cây không có thú sinh sống ngoại trừ nơi này không nhỉ?

-        Xong rồi, sư phụ.

-        Chuẩn bị gì mà nhanh thế không mang đồ vật gì theo à?

-        Đồ nhi làm biếng lắm, mang theo cái thân của con là tốt lắm rồi.

Nữ tử xinh đẹp ra ngoài giang hồ rất khó tránh khỏi bị đám người háo sắc làm phiền. Lần trước nhóc con cần ra ngoài cốc gửi tin gì đó, ta nhìn bộ dáng của nó mà lắc đầu bó tay không thể yên tâm một tí nào. Gương mặt xinh xắn, ánh mắt long lanh dù không muốn gây sự chú ý cũng tự động thu hút rắc rối về phía mình. Nếu không muốn mất thời gian thì chỉ có cách cải trang đi thôi. Ta mỗi lần xuất cốc là biến đổi một bộ dáng khác nhau. Cái lần ta uống Bạch Sắc Dược biến toàn thân từ trên xuống dưới nhìn trắng như quỷ đó là một trong những dạng cải trang ta rất thích. Nhóc con này thì cải trang cầu kỳ nhìn sốc hơn cả ta. Mái tóc dài đen nhánh thì biến nó thành trắng như tuyết, đôi mắt đen láy thì biến nó ra màu xanh lục. Đã vậy còn tô vẽ một lớp phấn mắt đồng màu xanh lục lên nữa. Trên trán đính một viên ngọc màu xanh biển, chẳng hiểu cái kiểu cách thời trang gì nữa. Tuy nhiên nhìn vẫn xinh đẹp dù là vẻ đẹp quỷ dị chẳng giống ai. Tóm lại là vẫn thu hút ánh nhìn dù khiến người nhìn cảm thấy nên tránh xa ra thì tốt hơn.

-        Sinh nhật đồ nhi, nên ta cho con chọn địa điểm đó.

-        Vậy chúng ta về Đại Nam Quốc đi. Con về đó lãnh 10 vạn lượng vàng đây.

Ta nhìn nó hí hửng cũng phì cười theo. Nữ tử lanh lợi nhưng quá sức quậy phá, hên cho ta nơi này hoang vu không có người ở nếu không ta sợ rằng ngày nào cũng có người tới mắng vốn ta thầy không biết dạy trò mất. Dạo nhóc con mới tới còn “lạ nước lạ cái” ta tưởng ta thâu nhận một đồ đệ ngoan, ta đâu biết ở lâu một chút tính xấu của nó lòi hết cả ra. Ta làm sư phụ mà suốt ngày phải nấu cho đồ đệ ăn vì ta dạy thế nào nha đầu vẫn nấu dở tệ. Hồi mới dạy Như Ý độc dược thảo, nha đầu hí hửng mò lên rừng hái lá thuốc bảo đem về pha chế dược tiện thể đem nấu ăn luôn. Dược thảo có nhiều loại ta ăn được nhiều loại ta không thể ăn, đâu sung sướng như nhóc con ăn được cả. Nấu ăn đã dở tệ lại suốt ngày bỏ mấy thứ rau có có độc vào làm gia vị. Rốt cuộc là ta vẫn phải tự nấu lấy mà ăn dù rằng trong nhà có đệ tử xuất chúng.

Say này dạy nhóc con võ công sự thể còn diễn biến khó lường hơn. Trong mấy chiêu ta dạy, đồ đệ khoái nhất là đánh lén bằng kim châm. Ta đoán một trong những lý do thú rừng bỏ đi cả là sợ bị nhóc con phóng kim châm. Ngoài ra còn có mấy chiêu hành hạ dã man khác mà ta nhìn cũng lạnh người. Đánh chính diện tiếp thu rất nhanh nhưng có vẻ không thích lắm. Ta mà cho luyện tập tự do thì chỉ thấy lôi mấy chiêu đánh úp đối phương ra duyệt tới duyệt lui. Lúc học khinh công khá một chút thì bắt đầu đi phá mấy con chim. Ta cứ thấy nó ra khỏi nhà là biết chút nữa sẽ có trứng chim mà ăn. Bất quá bây giờ ở trong cốc có phá chim phá thú thì mấy con đó cũng không phàn nàn gì được, chẳng biết sau này xuất cốc đến chốn đông người nha đầu sẽ làm cái trò quỷ gì nữa.

-        Ta tưởng con nói họ cho hạ giải thưởng xuống rồi.

-        Thì đồ nhi bảo họ hạ xuống, đợi con dẫn xác tới con tự lãnh. Tiền cả đấy, đem cho người ngoài hết là thế nào. Uổng lắm.

-        Họ chẳng dám mò tới phá chúng ta nhỉ.

-        Cái đám vô tích sự đó việc đồ nhi nhờ chưa làm xong, đâu có dám dẫn xác tới. Chạy tới chạy lui làm lộ tung tích của đồ nhi là đồ nhi đập cho một trận.

Hơn một năm trước ta có xuất cốc bắn tin cho Phi Bách Chiến nhờ hắn tới kinh thành cầu cứu Chiêu Văn phủ tìm cách nào đó hủy hôn dùm ta. Khi nào xong việc thì báo tin cho ta biết thế mà hơn một năm nay toàn là tin xấu hồi đáp khiến ta tức muốn trào máu. Chẳng hiểu cái tên thái tử đó trúng nhầm cái tà gì mà lên cơn điên nặng thế. Chiêu Văn phủ làm cách nào cũng không hủy được hôn ước của ta. Tin tới nói hắn thẳng thừng từ chối lời cầu thân của công chúa Kim Quốc hết lần này đến lần khác khiến nàng phẫn uất tự vẫn luôn. Theo ta đánh giá thì đây là hắn bị người của Kim Quốc nắm thóp, cái tính ngang ngược mãi không chịu hủy hôn với ta nên họ cứ nhằm vào đó tìm cách gây sự. Sau khi công chúa Kim Quốc tự sát thì họ xuất quân trả thù rửa nhục. Ngọc Quốc thì vừa kết thông gia với Kim Quốc xong cũng xuất binh đánh Đại Nam Quốc gọi là trợ giúp thông gia một tay. Hai nước này vì thế  mà một cách danh chính ngôn thuận tấn công nước láng giềng mà không bị các nước khác nói vào nói ra.

Ta dự đoán nếu hắn cưới công chúa Kim Quốc thì chiến tranh vẫn cứ xảy ra. Vị công chúa, quân cảm tử đó thể nào chẳng tìm cách tự giết mình. Chiêu này cũng không có gì mới lạ chỉ là khi dùng đều rất hữu hiệu thôi. Tin tức gả công chúa qua nước láng giềng mà công chúa bị nước láng giềng hại chết thì kích động lòng quân còn mạnh mẽ hơn. Bất quá tên thái tử cứng đầu đó không đồng ý nên vở kịch chuyển hướng là nàng tự sát thôi, nghe ra cũng bi thảm lắm. Chuyện gì càng bi thương càng khuấy động lòng dân mà. Có điều ta hận cái tên khốn nào quân sư ra cái chiêu này cho hoàng đế Kim Quốc. Nó làm ảnh hưởng thanh danh của ta quá độ. Thiên hạ bây giờ ai không biết thái tử Đại Nam Quốc si tình ta nên gây ra chiến tranh với Kim Quốc. Nghe qua mà tức ơi là tức. Ta có làm cái quái quỷ gì đâu, không có ta thì hai nước trước sau gì cũng có chiến tranh thôi, chạy đường nào thoát. Vấn đề là không phải dân tình ai cũng thông minh không bị lường gạt. Họ cứ nhè tên ta ra mà chửi rủa, làm như ta là căn nguyên mọi chuyện vậy. Đọc tin báo mà tức muốn trào máu họng.

Ta ghét cái tên quân sư khốn kiếp giấu mặt nào đó mà cũng ghét cả cái tên thái tử họ Vương kia. Hắn kéo ta xuống bùn chung với hắn một cách ngoạn mục. Chiêu Văn võ tướng xin hoàng thượng ban thánh chỉ cho đi giết giặc cứu nguy chỉ xin bệ hạ sau khi chiến thắng khải hoàn ban đặc ân hủy hôn cho nữ nhi. Hắn đứng giữa triều hét toáng lên Chiêu Văn gia sao chưa ra trận mà đã đòi ban thưởng. Thân là thần tử mà gặp thế nước lâm nguy còn cù cưa ra điều kiện này nọ không phải là trung thần. Hắn là cái tên khốn nạn, dám nói phụ thân và các ca ca ta không phải trung thần thử hỏi ta có tức không. Thời này họ đề cao trung quân ái quốc, hắn nói thế chẳng phải đả kích cả nhà ta từ trên xuống dưới không chừa kẻ nào sao? Đã vậy hắn còn điên hết chỗ nói vỗ ngực tự kiêu xin bệ hạ cho hắn làm thống soái đích thân xuất quân đi chặn địch. Chiêu Văn võ tướng không ra trận thì hắn tự đi. Kế khích tướng này rõ là dùng rất hay, cả nhà ta lại bỏ mạng lao vào chiến trường mà không đạt được một ân điển nho nhỏ là hủy bỏ hôn ước kia đi.

Kết quả là Chiêu Văn gia ta đánh chặn Kim Quốc địch tan tác ở biên giới phía tây thì hắn cũng dần cho Ngọc Quốc địch ở biên giới bờ đông không còn manh giáp khiến cho công trạng hai bên ngang như nhau. Ngày chiến thắng trở về hoàng đế mở tiệc ban thưởng các tướng lĩnh rất to. Cả nhà ta chỉ muốn ân điển công trạng là hủy bỏ hôn ước thì hắn cũng leo lẻo cái miệng muốn ân điển ban thưởng là không được hủy bỏ hôn ước. Chúng quần thần khi xưa lúc mới bắt đầu còn chia làm hai phe một nửa ủng hộ Chiêu Văn gia, một nửa ủng hộ thái tử. Có điều thời gian trôi qua quá lâu mà thực lực hai bên cứ tương đương nhau mãi, cãi qua cãi lại hoài cũng thấy chán nên chẳng còn ai hứng thú góp vui nữa. Thôi thì chuyện nhà giữa nhạc phụ tương lai và con rể yêu dấu cứ để bọn họ tự giải quyết với nhau. Họ chỉ đứng ngoài xem kịch cho đỡ mệt, lúc nào Chiêu Văn gia tâu bẩm cái gì thì quay qua nhìn, khi nào thái tử xuất ngôn thì ngoái đầu lại phía thái tử hóng. Chuyện cứ thế mãi nên ai nấy cũng quen đi, bây giờ lại thấy kịch cũ lặp lại cũng chẳng bàn tán câu nào. Chỉ có một nhân vật ngày nào cũng phải nghe tấu tấu bẩm bẩm nhưng lại không thể lơ đãng là cao quý hoàng đế kia. Lão ta bây giờ có một câu nói độc quyền mà quần thần không ai không biết. Sau khi nghe khẩn cầu của thần tử, lão nhìn xuống công trạng như nhau của cả hai bên, nhìn qua nhìn lại bóp trán lau mồ hôi buông một câu “để từ từ rồi tính”.

Chương 24: Tại sao ta yêu nàng?

-        Điện hạ, thuộc hạ có tin hay lắm.

-        Tin gì? Họ lại nghĩ ra cái cách gì đâm thọc ngoáy sau lưng ta sao?

Thanh Minh mang cái vẻ mặt cười toe toét từ đâu nhào vào phòng ta hét toáng lên. Cái tên này rõ là vô phép tắc nhưng ta đang oải quá cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nhắc nhở với lại trách phạt hắn. Hơn một năm trời ta chẳng nhận được cái tin nào gọi là tốt đẹp cả. Ta mãi vẫn chẳng tìm ra nàng đang trốn tránh ta ở cái xó xỉnh nào. Ta triệu hồi Ảnh Long kêu hắn triệu tập nhân lực theo sát nút Huyền Băng Cung hy vọng tìm được người. Nhưng mà người của ta bủa vây tua tủa như thế mà cũng chẳng thấy họ lộ ra sơ hở nào. Tin báo về chỉ thấy cái tên Phi Bách Chiến và đồng bọn của hắn hết chạy nam thì chạy bắc tìm mọi cách, mọi cái cớ, mọi cơ hội dù nhỏ hơn cả cái móng tay chỉ để phá ta thôi. Bọn họ rõ ràng coi đó như là sứ mạng trời ban vậy, tất cả quyết tử cho thánh nữ được hủy hôn ước. Xem xong tin nào là xé bỏ tin ấy tức tối không sao kể cho hết.

-        Huyền Băng Thất Sát đang tập trung hướng về kinh thành.

-        Sao cơ?

-        Còn nữa Chiêu Văn phủ từ trên xuống dưới trang hoàng rực rỡ, gia nhân mặt mày tươi rói. Tình báo còn tra được đồ dùng của Chiêu Văn tiểu thư được gửi hết từ Huyền Băng biệt cung về phủ rồi.

-        Nàng sắp xuất hiện rồi.

Ta mừng rỡ nhào ra khỏi ghế ngồi lao ra cửa. Lao ra ngoài rồi mới nhớ ta ra ngoài này làm cái quái gì? Nàng đâu có phải là đang ở Chiêu Văn phủ đâu, chỉ là có dấu hiệu nàng sẽ trở về thôi mà. Ta là khao khát gặp nàng quá nên phản ứng hơi bị nhanh. Tự chạy ra lại tự lóp ngóp quay trở vào, đi qua Thanh Minh thấy hắn nãy giờ vẫn đứng tại chỗ mặt mũi đơ ra như tượng. Chẹp, hắn bị sốc đó mà, tại ta làm hắn bị sốc, hành động không suy nghĩ trong lúc cao hứng quá độ thôi.

-        Chớp mắt dùm cái đi mất công ta tưởng ngươi chết đứng rồi.

-        Vâng. Thuộc hạ cũng gần chết đứng thật.

Hắn chớp chớp mắt, lắc lắc đầu nhìn hơi bị mạnh thì phải. Sao vậy chứ cũng đâu cần sốc dữ vậy. Ta mỗi khi có chuyện gì liên quan đến nàng thì không hành động tỉnh táo cho được. Hắn đi theo ta lâu ngày phải rõ điều này rồi chứ?

-        Điện hạ, ngài thích Chiêu Văn tiểu thư lắm sao?

-        Không phải thích, ta yêu nàng.

Ta trả lời không cần suy nghĩ. Đùa sao, chuyện này mà người thân cận như hắn cũng còn thắc mắc được là cớ làm sao? Hắn không lẽ nghĩ ta chỉ phô trương thanh thế ra vẻ này nọ ư? Hỏi cũng không biết đường tìm câu nào có lý chút đỉnh.

-        Ngài chưa gặp mặt tiểu thư một lần nào cả. Nàng ấy đẹp thật đấy nhưng ngài có rất nhiều mỹ nhân khác trong phủ mà. Sao lại chọn nàng ấy?

-        Ta không biết.

-        Ngài không biết? Vậy sao ngài biết là ngài yêu nàng cơ chứ?

-        Ta không biết tại sao ta yêu nàng ấy nhưng ta biết là ta yêu nàng. Ngươi hỏi nhiều quá đấy. Tăng thêm người canh trừng Chiêu Văn phủ, nàng ấy xuất hiện thì mời tới đây.

Thanh Minh vâng lệnh lui ra ngoài. Chàng chẳng biết chủ nhân mình có bị làm sao không nữa? Yêu nữ nhân đó ư? Nghe xong mà rụng rời xém đứng không vững. Tại sao thái độ lại thay đổi ngoạn mục như vậy, ngài ấy nói chỉ nhìn thấy nàng có mỗi một lần từ trên ban công xa xa thôi. Nhân gian có nghe nói tới cái gọi là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng mà sao thái tử lại nằm trong tốp người đó được nhỉ? Phong lưu công tử rốt cuộc cũng có ngày nếm phải mùi vị chỉ có thể yêu một người. Thú vị.

Ta ngồi lặng nghe tiếng bước chân Thanh Minh rời đi xa dần rồi mất hút trên hành lang không còn thanh âm. Hắn vừa hỏi ta câu hỏi mà ta cũng không thể trả lời. Tại sao ta yêu nàng ư? Tại sao nhỉ? Chỉ vì nàng xinh đẹp sao? Không thuyết phục. Nữ nhân xinh đẹp thiên hạ này không thiếu. Ta nếu là loại người chỉ cần xinh đẹp sẽ đem lòng mến mộ thì ta đã quên Như Ý nàng từ lâu. Ta căn bản chưa gặp nàng lần nào ta chỉ nhìn thấy từ xa. Tính cách nàng như thế nào, hiền thục hay đanh đá, thông minh hay khờ khạo, độ lượng hay thù dai… ta không biết một chút nào hết. Nếu ngụy biện rằng ta yêu nàng vì nàng là nữ nhân rất tốt thì đúng là tự dối mình. Nhân cách của nàng ta thật sự không thể đảm bảo. Rốt cuộc là tại sao yêu nàng đây?

Phủ đại tướng quân.

-        Như Ý sẽ về nhà hôm nay thật sao? Ta nhớ bảo bối quá, nó sắp về rồi, sắp về rồi.

-        Mẫu thân à, người ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Muội muội nhắn tin trong ngày hôm nay sẽ về tới kinh thành nhưng là không biết giờ nào cả.

An Khang cười tươi kéo tay áo mẫu thân dìu nàng ngồi xuống. Chàng cũng đang rất hồi hộp, háo hức chờ sự xuất hiện của Như Ý. Tiểu muội biến mất đã hai năm, có thay đổi gì chăng? Bảo bối hai năm nay sống như thế nào, thật sự là nóng lòng muốn biết quá.

-        Mẫu thân và đại ca không cần đứng ngồi không yên thế đâu. Như Ý sẽ xuất hiện sớm mà.

-        Nói như là đệ không ngóng trông bảo bối vậy.

-        Đương nhiên là đệ có chứ.

Vạn Sự cười cầu hòa với đại ca. Chàng hiển nhiên là nóng ruột lắm rồi, bảo bối sắp về nhà. Có thể thấy được xinh đẹp tiểu muội thì còn gì vui hơn chứ.

-        Tướng gia, phu nhân, hai vị công tử, có khách đến.

-        Ai vậy? Mời vào nhanh.

Tướng quân vừa dứt lời không lâu sau đã thấy một lực lượng hùng hậu được gia nhân mời tiến vào phòng khách. Bảy chàng công tử đẹp trai bức người của Huyền Băng Cung. Nhiệm vụ mới của các công tử này là bảo vệ, coi chừng thánh nữ họ xuất hiện ở đây thì đồng nghĩa với việc nhân vật trung tâm đang ở rất gần. Người vào chưa kịp ngồi ấm ghế đã hỏi ngay, chả hiểu họ bảo vệ cái kiểu gì mà chủ nhân chạy đâu mất tiêu cũng không biết.

-        Chúng tôi hộ tống thánh nữ hồi phủ nhưng giữa đường nàng trốn đâu mất, chẳng hay nàng đã về đến phủ của các vị chưa?

-        Sao cơ?

Chiêu Văn gia bốn người thất thanh gào lên. Chuyện này là sao chứ? Bảo bối lại mất tích nữa ư? Đi một chuyến là biền biệt mất hai năm, bây giờ báo tin sẽ trở về lại không thấy người đâu. Hai đám người nhóm bảy nhóm bốn nhìn nhau ngồi phịch xuống yên vị chỗ cũ. Huyền Băng Thất Sát danh trấn giang hồ đích thân hộ tống mà nữ chủ nhân chạy mất họ cũng không rõ là đã đi đường nào. Cả đám hy vọng là do thánh nữ háo hức muốn hồi phủ để gặp thân nhân nên tăng tốc bỏ lại bọn họ sau lưng, ai mà ngờ bây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net