Chương 61-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đã lâu, nữ tử khiến phong lưu công tử Vương Bạch Trường si tình đêm ngày tơ tưởng. Hắn với nàng cũng có chút hiếu kỳ, nhân vật như thế nào có thể khiến cho tên họ Vương đó yêu chuộng.

- Nàng ấy chính là Chiêu Văn Như Ý sao?

- Hồi bẩm công chúa, đúng vậy!

- Thật xứng danh mỹ nhân!

Hắc Lạc Mâu và Liên Lãm Giang nhìn nhau nhíu mày. Nàng cũng biết tán thưởng người khác sao đúng là thế gian chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Bát công chúa Liên Tịch Hoa là hòn ngọc quý trong hoàng thất Kim Quốc, nàng xinh đẹp, thông minh, cầm kỳ thi họa xuất chúng... người người biết danh. Trong mắt nàng không có ai xứng đáng là đối thủ, Chiêu Văn Như Ý là cô nương đầu tiên nàng khen đẹp.

- Hoàng muội không nóng đầu hay cảm thấy chóng mặt gì chứ?

- Huynh không phải hỏi, muội thấy đẹp liền khen đẹp, cần gì phải ngạc nhiên như vậy?

- Xin lỗi, ta nhiều chuyện!

Lãm Giang quay lại tiếp tục quan sát Như Ý, hắn muốn tìm hiểu xem nữ tử này đến cùng là có cái gì hay ho!

- Tứ muội à, nghe dân gian đồn không ghen là không yêu! Muội đối với điện hạ tình cảm lạt lẽo vậy thôi sao?

- Uy, tam ca cái này là dân gian đồn sao?

Như Ý phì cười trước cách dùng từ quái dị của Vạn Sự. Tình cảm của nàng đối với Bạch Trường ra sao thiên hạ không cần biết, hắn biết nàng yêu hắn là đủ. Tên ấy si tình nàng nhân gian đều nhận thức, nàng si tình hắn không một ai nhìn ra... vậy mới hấp dẫn chứ!

- Chuyện của muội không đáng bàn nhưng mà hai huynh thì...

Nàng cười gian xảo, ăn nói lấp lửng giữa câu... An Khang và Vạn Sự thở dài cầm nguyên bình rượu uống ừng ực, không cần ly chén gì nữa. Nàng nháy mắt với Thịnh Vượng rồi hai người cụng ly với nhau, phong thái ưu nhã đối lập hoàn toàn với hai kẻ đang tâm trạng không yên ổn kia.

- Các chàng công tử và tiểu thư sáng giá đang tạm trú ở đâu nhỉ? Muội thật muốn đi coi một chút!

- Có gì thú vị mà coi!

- Sao không toàn là mỹ nam với lại mỹ nhân không à! Người đẹp bốn phương tụ về đây thật náo nhiệt đó!

Như Ý cầm tờ giấy "danh sách vàng" kia ra ngắm nghía. Trong cái đám này chỉ có Phi Bách Chiến và mấy nhân vật Đại Nam Quốc nàng biết mặt, số còn lại không có nhiều thông tin.

- Tên này nè thái tử Liên Lãm Giang thật muốn biết hắn mỹ tới cái mức độ nào?

- Nghe đồn hắn không ưa nữ sắc!

- Đồn thế mà huynh cũng tin sao? Hắn là thái tử mà nữ tử hiến thân cho hắn chắc nhiều như nêm như rạ. Huynh nghĩ coi ngồi một chỗ mà cũng có "hàng" dâng tận miệng không ăn hết thì bỏ phí à! Muội đoán đại nữ tử qua tay hắn nếu nằm ngang sẽ phủ kín một con đường nối từ hoàng cung của hắn tới đây. Còn nếu như nằm chồng lên nhau chắc là cao trọc trời nhìn không rõ luôn!

Sặc... dân tình nghe lén tiếp tục bị nội thương! Ba vị ca ca của nàng kẻ mặt đỏ gay người thì tái nhợt vì mắc nghẹn cổ họng. Phòng đối diện có một tên nam nhân mặt dần dần đen lại tay nắm chặt cố sức kiềm chế cơn nóng giận. Bên cạnh hắn có một nữ tữ môi mím chặt, cắn răng hết cỡ, vai rung rung... nàng sắp nghẹn chết vì nín cười. Còn có một tên hộ vệ áo đen đứng cũng không vững nữa, hắn mặt cũng tai tái dần vì ép mính không phát ra tiếng động nào. Thật là khổ a! Nén cười thật là khó lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net