.:.Thích khách vô danh.:.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lâu, có câu đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, đại gia đây là đang nhớ nhung tân phu nhân đó thôi, sợ Tiêu Ngọc khó chịu, giận lây sang mình, ông ta cũng không dám nghe nhiều, lặng lẽ đi ra ngoài. Nhưng lại không hề thấy sắc mặt Tiêu Ngọc càng lúc càng âm trầm, bàn tay nắm lấy cái chén sứ thanh hoa cũng run lên dữ dội, nước trà bắn ra tung tóe, đều bắn lên cái áo màu xanh nhạt của gã.

Tiêu Ngọc suy nghĩ một ngày lại một ngày, nhiều lần bừng tỉnh từ trong ác mộng, mồ hôi lạnh ướt hết áo trong. Mới có mấy ngày mà gã đã gầy rộc hẳn đi, khuôn mặt tiều tụy, đã không còn tuấn nhã như trước nữa.

Hôm nay, tối Tiêu Ngọc đi nhà Vạn lão gia uống rượu, uống hơi nhiều, lúc trở về theo thói quen liền đến tây viện.

Thấy Trần Lan trong phòng không khỏi thanh tỉnh vài phần. Ngón tay Trần Lan thon thon, đang bưng một bát ngọc hoa sen, trên mặt mang theo ba phần cười, từ từ nói: "Tiêu lang có biết, Liên nhi yêu nhất chính là món canh hạt sen này. Tiêu lang có muốn dùng một chút không?"

Tiêu Ngọc còn một chút cảm giác say chợt bị hoảng sợ làm mất hết, chỉ mở to mắt nhìn nàng, từ trong khẽ răng rít ra vài từ: "Nương tử tự dùng đi."

Nào biết Trần Lan lại ném bát xuống đất, "choang" một tiếng giòn vang, cái bát đã vỡ tan tành.

"Đương nhiên là Tiêu lang không dám uống rồi." Giọng nói kia chua ngoa mơ hồ, Tiêu Ngọc chưa kịp hoàn hồn, lại nhìn Trần Lan, chợt thấy nàng ta thất khiếu chảy máu nhào đến mình. Miệng lại nói: "Tiêu lang chớ sợ, thiếp với chàng hai người chúng ta có thể làm một đôi uyên ương dưới Âm phủ, những chuyện kiếp trước Liên nhi không để tâm tới nữa." Mỗi lần phun ra một chữ liền bước tới gần gã thêm một bước.

Tiêu Ngọc thét một tiếng thật to rồi xoay người bỏ chạy, ngay sau đó, Trần Lan ở trong phòng chỉ nghe được một tiếng bùm vang lên. Một lát sau là tiếng Chu quản sự hô to kêu cứu: "Không xong rồi, đại gia ngã xuống nước rồi." Trần Lan cũng không để ý, thừa dịp bóng đêm đi tới thư phòng.

Chương 3: Hoàng tước phía sau * 

Hôm sau, toàn bộ Tiền Đường đều bàn tán về thảm kịch của Tiêu phủ đêm qua. Đều nói Tiêu gia tiểu lang gặp tà, mới cưới tiểu kiều nương xinh đẹp chưa đầy một tháng, đang yên lành lại ngã vào hồ sen nhà mình. Nước trong hồ vốn không sâu, chỉ khoảng nửa người đứng, vậy mà lại bị chết đuối. Trong nửa năm mất hai mạng người, Tiêu phủ nhất thời thành căn nhà xui xẻo.

Tiêu gia không có chủ tử, nô tài trong phủ nhất thời không có chủ trương. Trần thị kiên cường lên, bày ra tư thế đương gia chủ mẫu, quyết định trả lại nô khế (khế ước bán thân của nô tài/tì trong nhà), lại cho bạc nghỉ việc gấp hai lần, mấy chục tôi tớ trong phủ đều rời khỏi. Lại qua mấy ngày, Tiêu trạch bán với giá thấp cho một hộ làm bánh trà, cũng là do quản gia đi trước chuẩn bị, chủ nhân còn trên đường đến. Không lâu sau người Trần gia liền đến, đón đứa con gái số khổ, toàn gia chẳng biết dời đi đâu. Láng giềng cũng không cho là kì quái, đều nói Trần thị đến xứ khác tái giá, mới có thể không vì thanh danh ở Tiền Đường mà mệt mỏi.

Đêm lạnh như nước.

Tiêu phủ.

Một bóng dáng nhỏ nhắn đạp trăng mà đến, nhẹ nhàng xuyên qua đình đài hành lang trong vườn, vọt nhanh về phía chủ viện. Người này thật là nhẹ nhàng, thắt lưng khẽ cong liền mở được cửa sổ xoay người vào.

Vào trong, lập tức đi đến chiếc giường chạm khắc hoa văn công phu, nhẹ nhàng nhảy, cực kì quen thuộc mở hốc bí mật trong đó ra, lấy ra một cái hộp thủy tinh thường để thức ăn vặt, gõ nhẹ lên tấm ván gỗ hai cái, lại đi đến hốc tối còn lại, dùng một trật tự nhìn như lộn xộn gõ ba cái. Một chuỗi động tác này làm vừa nhanh vừa chuẩn, không chút do dự. Đột nhiên cạch một tiếng, tấm ván gỗ ngăn hóc tối đựng thức ăn vặt tự động dịch chuyển, lộ ra một ngăn khác, nằm bên trong là một bao bố dẹp, nhanh chóng lấy ra, đang muốn giấu vào người, một bàn tay đã nhẹ nhàng đập lên vai nàng.

Thân thể mềm mại của nữ tử nháy mắt cứng ngắc.

Trong phòng đã thắp đèn lên. Lúc này, nàng bỗng rất bình tĩnh, quyết đoán quay đầu, nhìn về phía người tới.

Đó là khuôn mặt bình thường đến cực điểm, chính là vẻ mặt bình thường vui tươi hớn hở khi cười có chút nịnh nọt giờ phút này lại lộ ra một tia âm u, là Chu quản sự.

Chu quản sự là người khi Lưu gia cắt giảm Tiêu Ngọc đã đưa vào, nữ tử hiển nhiên nhận ra ông ta, vẻ mặt hơi cứng lại, cười lạnh nói: "Ngươi là người bên kia?"

Chu quản sự cười hắc hắc, nói: "Chỉ bằng ngươi còn muốn cùng điện hạ cò kè mặc cả, hai năm trước còn có thể nói, nay ngươi không thể tự quyết định rồi."

"Cha ta vì để cho thất điện hạ yên tâm đã tự sát, vậy mà các ngươi vẫn không buông tha Lưu gia."

"Lúc trước Lưu gia có lá gan thu bảy trăm vạn gánh quân lương triều đình cho đại quân Tây Bắc, còn muốn có thể phú quý lâu dài sao." Chu quản sự lạnh lùng cười nói.

"Lưu gia vì thất hoàng tử làm không ít chuyện, đều giữ lại một bản, ngũ điện hạ chắc sẽ cảm thấy hứng thú."

Chu quản sự có chút bội phục nhìn Lưu Ngạn Hà trước mắt. Ba năm trước dùng kế dụ dỗ Tiêu tú tài một thân một mình, lẳng lặng giao việc buôn bán bên ngoài của Lưu gia cho hắn tiếp nhận, đề phòng ngũ hoàng tử đánh hơi được, lo trước tính sau tìm người chịu tội thay. Cũng không nghĩ thất hoàng tử trở mặt trước, muốn bỏ rơi Lưu gia, thí tốt giữ xe (hi sinh kẻ dưới để bảo tồn mình). Lưu lão đầu vì bảo vệ con gái, bất đắc dĩ tự sát. Dưới tình thế nguy cấp, Lưu Ngạn Hà còn có thể trận cước bất loạn, trước thi khổ nhục kế, cắt giảm các lão bộc ở Lưu gia, âm thầm coi sóc nghề nghiệp bí mật của Lưu gia. Đúng lúc, Tiêu tú tài vì Lưu lão đầu đã chết, liền nổi lòng xấu xa, nàng tương kế tựu kế dùng kim thiền thoát xác, giả chết rời phủ. Tiêu Ngọc trong lòng có quỷ, cho dù giả chết có sơ hở, cũng sẽ không lưu tâm. Chỉ là giả chết thì dễ, muốn bí mật mang theo mấy bản sổ sách kia ra phủ lại khó. Cho nên dứt khoát án binh bất động. Nàng đợi chừng một năm, nghe đủ mọi tin đồn, mới tìm "khách sạn" (tiếng lóng gọi thích khách) ra mặt, cũng không phải vì trả thù Tiêu Ngọc, chỉ là muốn quậy đục vũng nước, nàng có thể thu hồi mấy bản sổ sách này, làm bùa hộ mệnh. Giờ phút này thấy tình thế nghịch chuyển, quyết định thật nhanh liền chuẩn bị quy hàng ngũ điện hạ. Có thể nói cơ trí, khôn ngoan, tàn nhẫn, quyết đoán đều chiếm đủ.

Chu quản sự trầm ngâm không đáp, bỗng nhiên dùng phân cân thác cốt, bẻ gãy cổ Lưu Ngạn Hà. Lấy cái bao tơ lụa kia, liền biến mất trong bóng đêm.

Cử động lần này không chỉ Lưu Ngạn Hà trở tay không kịp, Mạc Hi từ một nơi bí mật gần đó xem kịch hay cũng vô cùng kinh ngạc.

Nàng ngưng thần yên lặng nghe, quả nhiên từ phía tây có một đội người đang đến, tổng cộng sáu tên, đều là nội gia cao thủ. Nàng mỉm cười cũng lao vào bóng đêm. Mạc Hi từ trước đến nay đều tự hào vì khinh công, thân pháp của nàng nói là như sương như điện cũng không quá đáng. Trong nháy mắt đã đến phố xá ồn ào sầm uất. Chọn một tửu lâu trang hoàng lộng lẫy ngồi, chỉ món bún thịt lá sen, quả nhiên hương vị cùng nàng dựa theo bản viết tay của Lưu Ngạn Hà làm ra không quá giống nhau.

Hôm sau, cảnh sắc tươi đẹp.

Mạc Hi đến hiệu cầm đồ Hoành Nguyên lấy ngân phiếu, liền đi dạo trên đường.

Phố xá của Tiền Đường rất đặc sắc, mặt tiền các cửa hàng đều dọc theo chợ, một dãy giữa là quán nhỏ. Nàng chậm rãi đi đến phân hiệu Bích Lạc Hiên mấy ngày trước vừa ghé qua.

Tiểu nhị ở đây rất có mắt, bởi vì đa số khách đến là người đọc sách, có vài phần ngạo khí, không thích tiểu nhị khoe khoang, bình thường bọn họ cũng không lên dò hỏi, chỉ ở một bên quan sát, người thật sự có ý mua mới nói một hai lời.

"Vị tiểu ca này, ngài có muốn thử loại mực hoa đào mới ra năm nay của chúng tôi hay không, khi mài mực ngài sẽ thấy có một mùi hương hoa đào nhàn nhạt."

"Thứ đó vài ngày trước đã mua qua, giới thiệu loại bình thường nhất đi."

"Được, ngài xem loại này, ngay cả ấn ký Bích Lạc Hiên của chúng tôi cũng không có, nhưng sử dụngkhông tệ." Tiểu nhị nhìn hắn ăn mặc bình thường, nghĩ rằng không có nhiều tiền, cũng không vạch trần, biết nghe lời phải, giới thiệu.

Mạc Hi bỏ hai xâu tiền rồi rời khỏi, ước lượng mực trong tay, vừa lòng cười, mướn một chiếc xe lừa, đi ra cửa thành.

Quy tắc thứ tư của thích khách, nơi không nên chú ý đừng cố chú ý.

Ngay từ đầu nàng vẫn chưa nghi ngờ Lưu Ngạn Hà giả chết, mặc dù nơi bản chép tay này đến có chút kỳ quái, nhưng tiểu tỳ bên người Lưu Ngạn Hà vì chủ tử của mình báo thù cũng rất hợp lý. Manh mối duy nhất chính là giấy của Bích Lạc Hiên, còn may mà vị tiểu nhị kia đã giới thiệu với nàng mực hoa đào. Mạc Hi xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, đối với mùi hương vô cùng mẫn cảm, liền mua về, trở lại khách sạn, mài mực ra so sánh. Bản chép tay kia quả nhiên là viết sau này, từ khúc đầu đã dùng mực hoa đào, mặc dù qua một thời gian, nhưng mùi hoa vẫn chưa tan hết, chỉ là người bình thường khó có thể ngửi thấy. Lưu Ngạn Hà lưu lại bản chép tay này chỉ có một mục đích, dẫn đường nàng giả thần giả quỷ. Vì đạt tới hiệu quả "trước khi chết ngày đêm sợ hãi", đây là phương thức trực tiếp đơn giản nhất. Mà muốn cho Tiêu Ngọc tin tưởng tân nương tử mình là quỷ hiện thân, nhất định phải dùng đến những chi tiết trong cuộc sống chỉ có Tiêu Lưu hai người mới biết được, chi tiết đương nhiên hoàn toàn xuất phát từ bản chép tay này. Vị Lưu tiểu thư này quả nhiên tâm tư kín đáo, thận trọng. Sơ hở duy nhất chính là mực hoa đào. Có thể thấy vật yêu thích có khi sẽ trở thành tử huyệt trí mạng.

Xe lừa đi không đến một canh giờ đã tới cửa thành, xa xa liền thấy trước tường thành rộn ràng nhốn nháo vây quanh một đám người. Thị lực của nàng tự nhiên không khó thấy rõ dán trên tường kia chính là văn thư truy bắt đoàn người Trần gia.

Quy tắc thứ năm của thích khách, tuy rằng tính đơn đả độc đấu là cơ sở chính quyết định đặc thù nghề nghiệp, nhưng thỉnh thoảng lợi dụng tài nguyên bên ngoài cũng là hợp lý.

Đám người Trần gia một đời làm tiên nhân khiêu (một dạng người dùng các cô gái đẹp để câu dẫn đàn ông, rồi bắt gian tống tiền) ở Giang Chiết, chạy trốn đến Tiền Đường. Lấy tài sản to lớn của Tiêu gia làm mồi nhử, muốn bọn họ hợp tác dễ như trở bàn tay. Mạc Hi thay hình đổi dạng qua loa, lợi dụng thân phận nha đầu thiếp thân, theo Trần Lan quang minh chính đại vào Tiêu phủ.

—————–

Duệ vương phủ.

"Chu quản sự" quỳ dưới ánh nắng chói chang, xiêm y trên người ướt rồi khô, sau đó lại ướt, lặp lại ba lần.

Ba năm trước Duệ vương lĩnh đại quân tây bắc chống lại Xích Diễm, bảy trăm vạn quân lương triều đình cấp bị một đám giang hồ ô hợp cướp mất, sau đó lương thực được cấp lại, nhưng lại biến mất ở Giang Nam. Đại quân Tây Bắc vì lương thảo không kịp cung ứng, binh bại Lạc thành. Duệ vương bị tạm thời cách chức giáng tước, đương nhiên tức giận phi thường, phái người truy tra việc này. Ông liền lĩnh mệnh đến Tiền Đường.

Duệ vương Lý Nghĩa lật ba bản sổ sách Phùng Thiệu mang về, cuối cùng thở phào một cái. Hắn từng giám thị Hộ bộ ba năm, đương nhiên phải quản lý tiền lương chi ra, xem sổ sách chỉ là chuyện nhỏ. Xác nhận sổ sách này là thật, trên khuôn mặt anh tuấn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, vươn tay sai người cho Phùng Thiệu tới.

"Mấy bản sổ sách này còn có ai xem qua?"

"Hồi điện hạ, tiểu nhân cũng chưa từng lật tờ nào, vạn vạn không dám tiết lộ ra ngoài."

Duệ vương vừa lòng gật gật đầu, hỏi tiếp: "Người giang hồ kia xử trí như thế nào?"

Phùng Thiệu sợ hãi quỳ xuống, đầu gối ầm một tiếng, đập xuống nền gạch, nói: "Những kẻ thất hoàng tử phái tới đều là nội gia cao thủ, tiểu nhân không dám ở lại lâu, nên chưa kịp xử trí. Lưu Ngạn Hà vốn đã có ý quy hàng điện hạ ngài, bất đắc dĩ lúc ấy tiểu nhân thế đơn lực bạc, nếu mang theo cô ta, ngay cả bản thân cũng không thoát, chỉ có thể xử lý tại chỗ." Ngừng lại một chút, ông ta lại ngẩng đầu nói "Nhưng người giang hồ đó là Lưu Ngạn Hà tìm đến, không biết sự lợi hại của việc này, chỉ cho là vì Lưu Ngạn Hà báo thù, giết Tiêu Ngọc xong liền đi rồi."

"Mà thôi. Gia sản Lưu gia có mang về không?"

"Tiểu nhân vô năng, tìm khắp nơi cũng không thấy. Không phải Trần gia kia lấy đi, vậy là Tiêu Ngọc đã giấu bên ngoài. Hoặc là thất điện hạ cũng không biết chừng."

Duệ vương thở dài một hơi nói: "Đây cũng không thể hoàn toàn trách ngươi. Bổn vương lúc ấy bị phụ hoàng khiển trách, nghiêm lệnh bắt ở lại vương phủ, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể gióng trống khua chiêng. Giang Nam vốn là địa bàn của thất đệ, hắn ở đây bày bố nhiều năm, thế lực phức tạp khó dò, ngươi đi nơi đó bó tay bó chân cũng phải thôi."

——–

Lúc này Mạc Hi đang đào đất, giấu đồ vật. Nơi giấu cũng không có cơ quan gì, phía sau núi nơi nàng ở, tùy tiện tìm một gốc cây cổ thụ chôn mấy bản sổ sách nàng tự mình sao chép. Dù sao cũng là tổ hợp chữ giản thể + số Arab, người khác nhìn cũng chỉ thấy nguệch ngoạc.

Gia sản Lưu gia mặc dù nàng cũng thèm nhỏ dãi, nhưng đây rất phỏng tay, sao có mạng mà đoạt. Cho Trần gia lấy đi cũng tốt, thất hoàng tử, ngũ hoàng tử cũng không phải kẻ lương thiện, mặc kệ người nào tìm được, tránh cho nàng tự mình động thủ.

Mạc Hi mặt mày cong cong, cười giống như tiểu hồ ly. Vào trong rừng chặt trúc đã, đêm nay làm cơm lam.

_____________________________

* Lấy từ câu "" (螳螂捕蝉, 黄雀在后). Câu này chỉ những người chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau. Ngoài ra, nó còn chỉ người lợi dụng cơ hội hai kẻ thù của mình đang tranh chấp để chiếm lợi lớn.

Chương 4. Cùng ngành tụ hội (1)  

Mạc Hi vẻ mặt đau buồn nhớ lại bát quái lúc sáng đi trên đường lớn ở Kim Lăng nghe được. Hai gã sức mạnh đứng đầu bảng xếp hạng trong nội bộ liên hợp, đam mĩ nha. Hai người này yêu đương thì yêu đương đi, còn ngại không đủ kinh thế hãi tục à, làm gì phải quậy đến long trời lở đất. Hai người song kiếm hợp bích, khiêu khích tổng bộ, một chiêu rút củi đáy nồi, lấy đi túi hồ sơ của bọn họ.

Thích khách bỏ nghề để yêu, thuần túy là luẩn quẩn trong lòng. Hơn nữa, ngươi muốn quy ẩn thì cứ quy ẩn, nghề này không tiến tức lui, năm mươi hạng đầu không có tiền lương cố định, toàn dựa vào công trạng tính phần trăm. Cho dù phần trăm cao, chỉ cần nhàn tản vài năm, trốn trong rừng sâu núi thẳm, bất luận thế nào cũng không đi làm nhiệm vụ, đợi cho thứ hạng rớt khỏi top năm mươi, sẽ không có ai quan tâm đến ngươi. Cho dù là bao vây tiễu trừ, kẻ đến cũng chỉ là tôm nhỏ cá bé, còn không đủ chơi đùa. Có tất yếu biến thành kinh thiên động địa như vậy không?

Tổ chức khống chế nhân viên không giống với tưởng tượng của người ngoài là dùng độc dược (cái thứ tam thi não thần hoàn Đông Phương Bất Bại dùng, là vũ khí sinh hóa cấp cao, phí tổn nghiên cứu chế tạo rất cao), mà mỗi người có một phần hồ sơ ghi chép lại những việc đã làm, mỗi lần tiếp một vụ thành hoặc bại, đều có ghi lại trong hồ sơ, lưu trữ. Cuối năm khảo hạch liền căn cứ theo đây để xếp hạng. Những thứ hạng đầu khi chọn án sẽ được hưởng quyền ưu tiên. Có thể nói công bằng công chính. Một khi phản bội, toàn lực bao vây tiễu trừ không nói, khi cần thiết còn đem hồ sơ này miễn phí đưa cho bạn bè người thân của người bị hại, nếu người thân hận đến thuê sát thủ giết, vậy cũng có chút tài năng, mặc dù trong thân thích bằng hữu luôn hiếm gặp nhân vật ngoan độc. Về phần tổ chức, không sợ những người này trả thù, thứ nhất là thế lực đủ lớn, thứ hai là mọi người đều nói quy củ giang hồ, đây chỉ là việc làm ăn, về ID khách hàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ, hơn nữa rất nhiều tình huống, ID khách hàng ngay cả tổ chức cũng không biết. Thứ ba chính là người nọ đã bị trục xuất, một khi giải trừ quan hệ, tổ chức đối với hành vi của cá nhân không cần chịu trách nhiệm.

Mạc Hi xưa nay coi thứ hạng như phù vân, tuân theo trung dung chi đạo (trung hòa trong mọi vật, mọi việc). Hai người này bỏ mạng thiên nhai, thứ hạng của nàng tự động lên hai cấp. Tự dưng có miếng ngon từ trên trời rơi xuống thật là việc không tốt, xem này, nàng còn chưa vui sướng khi người gặp họa đầy hai canh giờ, xế chiều liền nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp, 35 người đầu bảng đều có phần, nàng lại bị ép vào chỗ chết rồi, cũng không biết người đứng thứ ba mươi lăm là ai, so với nàng còn oan ức hơn. Tư tưởng giác ngộ của đôi uyên ương bỏ trốn này thật đúng là không cao, nếu mượn gió bẻ măng cho nàng phần hồ sơ đó, nói không chừng nàng còn hữu nghị tài trợ chút phí trốn chạy, hoặc là dứt khoát một mồi lửa đốt sạch, tạo phúc cho biết bao đồng nghiệp a, tất có hậu báo. Rõ ràng kẻ rơi vào tình yêu đều ít nhiều làm chuyện ngu xuẩn.

Vốn nghĩ sẽ có được thời gian nghỉ ngơi, giờ thì thảm rồi, đánh nhau cùng hai người kia, không phải giống đội cảm tử sao.

Mạc Hi gặp thách thức lớn nhất từ khi vào nghề tới nay.

Không còn cách nào khác, ngoan ngoãn thu thập hành lý, đi tổng bộ họp thôi.

Quy tắc thứ sáu của thích khách, trang bị gọn nhẹ ra trận.

Thích khách không thể có quá nhiều gia sản. Nhà thích khách là một điểm dừng chân có tần suất và thời gian dừng lại tương đối cao. Tùy thời chuẩn bị đi làm, tùy thời chuẩn bị bỏ trốn. Trước không cho phép trồng cây, nuôi thú. Sau không cho phép lưu lại bất kì vật gì có dấu ấn của mình.

Mang theo hai bộ quần áo sạch, bạc, thuốc trị thương, đồ trang điểm, một quyển bản đồ cả nước do Mộ Yến Trai làm ra, liền đi ra cửa.

———–

Mạc Hi cưỡi một con khoái mã, chạy vội trên quan đạo, bốc lên từng đám bụi mờ.

Bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng vó ngựa hỗn độn, cẩn thận nghe lại, hẳn là bốn con. Vừa quay đầu, quả nhiên thấy bốn con bảo mã kéo một chiếc xe ngựa bốn bánh bằng gỗ sơn đen bóng, đang băng băng đến. Quan đạo nói rộng không rộng, Mạc Hi không muốn tự nhiên đâm ngang, liền thả chậm tốc độ né qua một bên.

Không ngờ chiếc xe ngựa xa hoa kia đi tới bên cạnh nàng cũng chậm lại, cửa xe mở, một cái đầu ló ra, là một tiểu đồng tóc kiểu bánh bao, hì hì cười nói: "Công tử nhà tôi cho mời, vị cô nương này cũng đi Mặc thành, sao không vào xe đồng hành?"

Mạc Hi sang sảng cười, nói "Đa tạ. Đợi đến trạm dịch đằng trước, giao ngựa, tự nhiên không thể không quấy rầy."

Tiểu đồng kia hơi sửng sốt, giống như không đoán được Mạc Hi đáp ứng sảng khoái như thế. Mắt hắn liền xoay chuyển, cười hì hì lại nói: "Cô nương không cần khách khí. Xin đợi ở trạm dịch phía trước." Lui đầu, đóng cửa, xe ngựa kia liền càng lúc càng xa.

Mạc Hi mặc dù ăn mặc kiểu nam trang, nhưng đối phương vừa gặp liền nhận ra nàng là nữ tử cũng không có gì kỳ quái, dù sao mình cũng có thể nhìn ra mà. Nhưng biết nàng đi Mặc thành lại rất đáng nghiền ngẫm. Theo đường này, tới Tiểu Dương huyện ở Vân Châu, thay đổi tuyến đường thủy, dọc theo Đại Vận Hà đến Mặc thành là đường nhanh nhất. Vân Châu vô cùng giàu có và đông đúc, đi đường này mười người hết tám là đến đó. Biết nàng muốn đi Mặc thành, chỉ có một cách giải thích, đối phương công lực cao hơn nàng thật nhiều, biết rõ về nàng. Có lẽ là đồng sự.

Mạc Hi không cự tuyệt cố nhiên là muốn dò xét đối phương, hơn nữa nếu đối phương đã mạnh hơn nàng, phòng bị thế nào cũng vô dụng, còn không bằng phối hợp trước. Huống chi nàng cũng không thích ăn sạn.

Đến trạm dịch quả nhiên nhìn thấy chiếc xe ngựa kia ngừng ở một bên, cũng không thấy ngựa, chắc là mang đi uống nước.

Tiểu đồng thấy nàng mặt đầy phong trần, cử chỉ vẫn điềm đạm tùy ý, lòng bất mãn vì công tử nhà mình mời người xa lạ đi cùng xe không khỏi giảm đi vài phần. Hắn động tác linh hoạt mở cửa xe, buông chân đạp, lại hì hì cười, nói: "Cô nương mời." Mạc Hi nói cảm tạ, nhấc chân trèo lên xe. Tiểu đồng kia lại ngẩn ngơ, thầm nghĩ: "Vị cô nương này so với quý nữ kinh thành còn biết lễ hơn."

Xe ngựa cũng coi là rộng lớn, nhưng đứng vẫn phải cúi đầu. Mạc Hi cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống.

Bên trong trang hoàng thật sự đẹp đẽ, chỗ tựa lưng lót nhung tơ nhuyễn, mui xe dùng bốn miếng lưu ly trong suốt mài bóng loáng hợp lại mà thành, ánh nắng chiếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net