Chương 2: Khởi đầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau tỉnh giấc, ta liền bắt gặp một cung nữ đang dọn dẹp trong phòng. Thấy ta tỉnh, nàng liền cung kính cúi người nói: "Cô nương tỉnh, để nô tỳ đi lấy nước rửa mặt cho người."

"Đa tạ." Ta cười đáp lễ.

Sau khi rửa mặt xong, nàng liền giúp ta chải tóc. Ta giật mình nhìn bản thân trong gương. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt giống với ta ở thời hiện đại, nhưng sao lại có cảm giác xinh đẹp hơn nhỉ? Đưa tay lên chạm vào bên má, ta chợt giật mình. Cảm giác thật mềm mịn, giống như được bảo dưỡng rất tốt vậy. Nhưng trái ngược với nước da trên mặt, bàn tay của cô gái này khá là thô ráp. Ta quan sát lòng bàn tay có vài vết chai, tò mò không biết trước đó cô gái này làm nghề gì.

Kinh ngạc qua đi, ta bắt đầu dò hỏi người cung nữ phía sau: "Thái hoàng thái hậu phái ngươi tới?"

"Bẩm, vâng ạ."

"Ngươi tên gì?"

"Nô tỳ gọi Liên nhi."

"Tên thật hay!"

Nàng ta có vẻ kiệm lời. Nghe ta khen vậy nàng cũng chỉ cúi đầu, không hề hé miệng. Thật chẳng biết phải làm sao.

Ta lại hỏi nàng thêm mấy vấn đề nữa: "Ta vừa mới mất đi ký ức nên không nhớ gì nữa. Ta có thể hỏi ngươi vài chuyện được không?"

Nàng ta không hề nhìn thẳng ta, chỉ cúi đầu lễ phép thưa: "Cô nương có chuyện gì xin cứ nói. Thái hoàng thái hậu đã ban lệnh dặn dò chúng nô tỳ chăm sóc người thật cẩn thận. Nô tỳ tuyệt không dám làm trái."

Thấy nàng cẩn trọng như vậy, ta ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi: "Ta chỉ muốn hỏi rằng đây là đâu? Với giờ là thời đại nào vậy?"

Nàng ta nghe vậy thì không giấu được kinh ngạc liền ngẩng đầu nhìn ta, sau đó lại nhận ra mình thất lễ liền lập tức cúi đầu cung kính. Có lẽ mười mấy năm cuộc đời, nàng ta cũng chưa từng gặp ai hỏi những câu đương nhiên như thế. Nhưng biết làm sao được? Ta thật sự cái gì cũng không biết mà.

"Bẩm cô nương, ở đây là hoàng cung Hỏa quốc. Bây giờ là Thịnh Trị năm thứ 5 ạ."

Cái thời đại gì nghe lạ vậy ta?

"Vậy ta hoàng đế hiện tại là ai?"

Không biết có phải ảo giác của ta hay không, nhưng ta có cảm giác như đôi môi của nàng ta vừa run lên thì phải.

"Bẩm, hiện tại Hỏa quốc đang được trị vì bởi Minh Thịnh hoàng đế."

"Vậy vị đại quan hôm qua đi cùng với Thái hoàng thái hậu là ai?"

"Bẩm, đó là Dạ vương Minh Kỳ - đệ đệ ruột của Hoàng thượng ạ."

"Vậy hôm trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại ở đây?"

"Bẩm, chi tiết thì nô tỳ không nắm rõ. Chỉ biết hôm trước Thái hoàng thái hậu tới chùa Trấn Quốc làm lễ, không may gặp thích khách tấn công. Nghe nói lúc đó cô nương đã không màng nguy hiểm mà kịp thời cứu được Thái hoàng thái hậu một mạng, rồi rơi xuống vách núi và bị thương."

Oa, cô gái này vĩ đại như vậy sao? Thực sự là người tốt khó gặp!

"Vậy..."

Cứ thế, ta một câu, nàng một câu. Ta hỏi gì, nàng trả lời đó. Không hoài nghi, không cảm xúc, nàng ta chỉ cúi đầu ngoan ngoãn đáp lời. Theo như nàng ta nói, ở đây là hoàng cung Hỏa quốc? Dù dốt sử học nhưng ta cũng có thể chắc chắn là nó không tồn tại trong lịch sử nước nhà. Như vậy cũng tốt, nếu chẳng may có chuyện gì thì ít nhất tên ta cũng không thể bị ghi vào sách sử.

Sau khi nói chuyện với Liên nhi, ta bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về tình cảnh hiện tại. Ở đây là thời đại phong kiến tập quyền, vua có quyền lực tối cao. Vào thời này, một dân thường làm gì cũng phải thận trọng, phải luôn tỏ ra tôn kính với nhà vua. Là một nữ nhân, lại là một dân thường không có quyền lực gì, ta hoàn toàn ở trong thế nguy hiểm. Chưa kể đến là ta lại còn đang ở trong lồng hổ thế này. Chỉ sợ không cẩn thận một chút lại đắc tội với Hoàng thất thì chỉ có bay đầu thôi.

Nghĩ đến đây, ta liền cảm thấy có phần sợ hãi. Sự lo lắng trong lòng cũng càng lúc càng lớn. Ta quay trở về giường, không quan tâm đến ánh mắt kỳ quái của Liên nhi, chùm chăn kín người. Ta có thể yên lặng mà sống ở đây có được không?

Do quá đỗi lo lắng, suốt mấy ngày liền ta không hề bước ra khỏi cửa, chỉ ngoan ngoãn ở lì trong phòng. Kế hoạch hiện tại của ta là trốn. Không gặp hổ thì sẽ không sợ bị hổ ăn thịt. Dù mấy ngày này xem chừng rất yên bình, nhưng ta biết rõ, sóng gió sẽ sớm tới thôi.

Quả nhiên, sau một tuần thì cuối cùng cũng có người đến rước ta đi giải quyết chính sự.

Thái hoàng thái hậu cho người gọi ta.

Ta vừa đi theo thái giám, vừa lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Đi mãi khoảng mười phút mới đến một cung điện khá là lớn. Người thái giám đó bước vào trong, lập tức quỳ xuống. Ta thấy vậy cũng không dám nhìn về phía trước, nhanh nhẹn quỳ theo hắn.

"Khởi bẩm Thái hoàng thái hậu, Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Dạ vương, nô tài đã dẫn Tố Vân cô nương tới ạ."

Nghe lời bẩm báo của người thái giám kia, ta thầm than sao lại nhiều người vậy chứ. Nhưng vẫn nhanh chóng lập tức hành lễ theo: "Dân nữ tham kiến Thái hoàng thái hậu, Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Dạ vương."

Thật đau miệng quá! Sao tự dưng các nhân vật tai to mặt lớn đều tụ hết về một chỗ vậy chứ?

"Được rồi, mau đứng dậy. Người đâu? Lấy ghế cho Tố Vân cô nương ngồi." Ta vừa dứt lời, lão thái bà lập tức vội vàng sai người lấy ghế cho ta. Nghe giọng nói của bà ấy, ta có thể cảm nhận được rằng bà ấy rất trân trọng vị ân nhân này.

"Tạ thái hoàng thái hậu."

Ta thấp thỏm ngồi xuống chiếc ghế được mang ra, cố gắng nép người lại để giảm sự tồn tại của chính mình.

"Minh Kỳ, chuyện thân phận của Tố Vân cô nương điều tra sao rồi?"

"Bẩm Hoàng tổ mẫu, thân thế của Tố Vân cô nương có điểm kỳ lạ, đến giờ vẫn chưa tra ra được."

Lão thái bà nhíu mày: "Vậy Tố Vân cô nương phải làm sao bây giờ? Chỉ tại ai gia không cẩn thận. Khụ Khụ!"

Lão thái bà đau lòng ôm ngực. Mọi người xung quanh thấy vậy lo lắng chạy lại đỡ. Ta cũng hốt hoảng bật dậy khỏi ghế, nhìn về phía trước.

Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh lão thái bà, có vẻ là Thái hậu lên tiếng: "Mẫu hậu, người bình tĩnh."

"Aiz! Chỉ tại cái thân già này."

Ta không đành lòng nhìn lão thái bà đã có tuổi lại tự trách mình như vậy, liền lên tiếng an ủi: "Thái hoàng thái hậu, xin người đừng áy náy. Là tiểu nữ tự nguyện. Nếu người muốn trả ơn cho tiểu nữ, thì chỉ xin người cho tiểu nữ chỗ ăn chỗ ở trong thành là tiểu nữ đã vô cùng cảm kích ơn huệ của người. Người không cần phải cảm thấy nặng nề đâu ạ."

Thái hoàng thái hậu được Thái hậu vuốt lưng cho, mãi một lúc sau mới bình thường trở lại. Bà ấy nhìn ta, lo lắng nói: "Làm sao được? Cô nương một thân một mình, không nơi nương tựa, hiện tại bệnh cũng chưa khỏi. Ai gia làm sao yên tâm để ngươi tự sống một mình ngoài kia được?"

Ta nghe vậy không khỏi thầm than: Ta ở đây mới là tìm chỗ chết ấy!

Ta mỉm cười xua xua tay, đáp: "Bẩm! Tiểu nữ đã là người trưởng thành, có thể tự mình gánh vác. Xin Thái hoàng thái hậu chớ bận lòng!"

Lão thái bà nghe vậy, vẻ mặt vẫn còn rất lo lắng. Bà ấy chẳng nói gì, đưa tay đặt lên thành ghế, chống tay vẻ đầy suy tư.

Hoàng thượng thấy bà vẫn có vẻ không yên tâm, liền tiếp lời: "Hay là nhi thần phong cho Tố Vân cô nương làm Chiêu nghi? Để nàng ấy ở trong cung, hưởng vinh hoa phú quý. Hơn nữa, ở trong này cũng tiện bề cho người theo dõi tình hình. Người xem như vậy có được không?"

Ta nghe vậy liền tròn mắt kinh ngạc. Hỏng rồi! Lần này là chui vào hang hổ thật rồi. Trong lòng ta lập tức tính toán đường lui. Nếu giờ xin làm cung nữ thì khác nào làm bao cát cho chủ tử? Thậm chí còn phải chết thay chủ tử ấy chứ. Mấy phim cung đấu chẳng phải vẫn hay có cảnh cung nữ trở thành kẻ chết thay, rồi thậm chí bị tra khảo hay sao? Chức vụ này có vẻ không ổn rồi. Làm phi tử trong cung, suốt ngày đấu đấu đá đá. Nhìn Hoàng hậu sắc sảo thế kia, làm sao một con nhóc như ta đấu lại được? Quả này tiêu thật rồi, cách nào cũng không ổn. Tốt nhất là kiên trì xin ra ngoài cung thì may ra mới có đường sống.

Lão thái bà nhìn ta. Dường như cảm nhận được sự lo lắng trong lòng ta, liền lên tiếng: "Hậu cung rắc rối, sao có thể đẩy ân nhân của ta vào được?"

Cả tòa cung điện bỗng chốc rơi vào khoảng lặng, chỉ còn tiếng thở dài đầy âu sầu của Thái hoàng thái hậu.

"Bẩm hoàng tổ mẫu, hay là để nhi thần nạp Tố Vân cô nương làm thứ phi. Người xem như vậy được không?"

Ta kinh ngạc nhìn tên Dạ vương hôm trước vừa phát biểu. Mọi người cũng khá bất ngờ trước lời nói của hắn. Lão thái bà ngẩn người mất một lúc mới hoàn hồn: "Ngươi trước giờ luôn tìm cớ trốn tránh hôn nhân đại sự, nay như thế nào lại đòi thành hôn?"

Ánh mắt hắn có chút lóe lên, kính cẩn thưa: "Tố Vân cô nương tuổi còn trẻ nhưng lại dũng cảm, lương thiện hơn người khiến nhi thần ngưỡng mộ không thôi. Nhi thần làm vậy một phần là thay Hoàng tổ mẫu báo đáp ân tình, một phần là thực lòng cảm mến Tố Vân cô nương. Mong Hoàng tổ mẫu thành toàn."

Khoảnh khắc ánh mắt hắn lóe lên, ta bỗng có dự cảm chẳng lành. Ta luôn có cảm giác tên Dạ vương này bụng dạ thâm sâu khó dò, khiến ta không thể đoán được ý định của hắn. Hắn thực sự có cảm tình với ta sao?

Lão thái bà nheo mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc, sau đó thản nhiên nói với hắn: "Vậy ngươi lập nàng làm Vương phi đi."

"Hoàng tổ mẫu, việc này không hợp quy củ..."

"Sao? Ân nhân cứu mạng ta lại không đủ công lao để ngồi lên vị trí Vương phi hay sao?" Hoàng thượng vừa mở miệng can ngăn đã bị lão thái bà chặn lời.

"Nếu không nhờ có nàng ấy, ai gia hiện giờ còn có thể ngồi ở đây hay sao? Nếu không phải các người xảy ra sơ suất, ai gia có thể bị thích khách dồn tới đường cùng sao? Có thể khiến Tố Vân cô nương bị mất trí nhớ sao?" Dù đã có tuổi nhưng khi cất tiếng nói, giọng của bà vẫn đầy sự uy nghiêm, thêm vào đó là đôi phần quở trách.

Hoàng thượng nghe vậy thì cúi đầu im lặng hối lỗi, không dám lên tiếng phản đối nữa. Mọi người xung quanh cũng bị uy nghiêm của lão thái bà ảnh hưởng, đều cung kính cúi đầu. Ta tất nhiên đến thở cũng không dám thở mạnh rồi, lấy đâu ra can đảm mà phản đối?

Lão thái bà thấy vậy thì đưa mắt nhìn về phía Minh Kỳ, hỏi hắn: "Ngươi thấy sao?"

Tên Dạ vương kia thấy Hoàng tổ mẫu nhìn mình thì nhẹ nhàng nở nụ cười, vừa hành lễ vừa đáp: "Nhi thần xin vâng lời Hoàng tổ mẫu!"

Nghe vậy, lão thái bà mới nở nụ cười hài lòng: "Quyết định vậy đi. Ai gia mệt rồi, mọi người lui ra cả đi."

"Tuân lệnh!"

Ta cúi người, định quay người bước đi thì lão thái bà lại lên tiếng giữ lại: "Tố Vân cô nương, ngươi ở lại."

Ta có chút bất ngờ, nhưng vẫn kịp thời dừng bước, đáp: "Thưa vâng."

Mọi người nhanh chóng lui xuống, chỉ còn lại ta với lão thái bà. Người nhìn ta rồi thở dài: "Ngươi không thích hôn sự này sao?"

Ta không ngờ tới lão thái bà sẽ hỏi ý kiến của ta, trong lòng liền cảm thấy có phần ấm áp.

"Dạ vương là người tôn quý, tiểu nữ lại chỉ là một người dân thường. Tiểu nữ thật không dám với cao."

Nhìn ra được sự cẩn trọng trong lời nói của ta, lão thái bà cười hiền nói: "Ngươi là ân nhân của ai gia, ai gia thực lòng chỉ muốn tốt cho ngươi. Hiện tại nhìn ngươi chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, lại còn bị thương đến mất trí nhớ. Ngươi không nhà không người thân, ngươi định ra ngoài sống như thế nào? Nếu ngươi gả cho Minh Kỳ, hắn có thể bảo vệ cho ngươi. Ai gia lại cho người cái danh Vương phi, sẽ không có ai dám làm khó ngươi."

Ta thật khó xử! Lão thái bà đối xử với ta thực sự quá tốt, tính toán cho ta rất chu đáo. Nhưng mà ta thật sự chưa sẵn sàng để kết hôn.

Thấy ta im lặng, lão thái bà liền dịu giọng khuyên: "Ai gia chỉ hi vọng ân nhân của ta có được cuộc sống tốt nhất. Ai gia cũng rất thích ngươi, thật lòng mong ngươi trở thành thê tử của hắn, rồi ở lại bên cạnh ta."

Ta cắn môi, suy nghĩ một chút. Hiện giờ ta chỉ có một mình, xã hội phong kiến lại không phải là nơi mà nữ tử có tiếng nói. Hiện giờ lão thái bà cho ta một danh phận lớn như vậy, lại có thể đảm bảo cuộc sống sau này, ta đúng là cần cân nhắc chuyện này.

Sau khi suy nghĩ tới lui một hồi, ta cảm thấy lựa chọn tốt nhất quả thật vẫn là nghe theo sự sắp đặt của lão thái bà. Ta ngẩng đầu nhìn Thái hoàng thái hậu đầy cảm kích, nói: "Tạ Thái hoàng thái hậu quan tâm. Tiểu nữ xin nghe theo sắp xếp của người."

Lão thái bà nghe vậy thì vô cùng vui mừng, mỉm cười hài lòng, không ngừng khen ngợi: "Đứa trẻ ngoan."

Ta nghe vậy cũng mỉm cười đáp lễ với bà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net