Chương 103: Cố ca ca lạnh nhạt(13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh

Lúc Cố Mặc Trình ôm Lục Nhất Lan lên xe lăn, Lục Nhất Lan thật sự ngây ngốc. Cánh tay người đàn ông rất kiên cố, một hồi lại một hồi mùi hương dễ ngửi chui vào chóp mũi.

Bên ngoài, ánh mặt trời một mảnh sáng lạn, đồ ăn trên bàn tỏa ra từng hồi mùi hương thơm phức.

Cô có chút đói, người đàn ông lập tức đẩy cô vào phòng vệ sinh.

"Đánh răng đi." Cố Mặc Trình nặn kem đánh răng, bóng dáng cực kỳ cao lớn, hành động cũng rất lưu loát, nhưng là...

Lục Nhất Lan ngước mắt, "Cố ca ca, anh lấy sai bàn chải đánh răng rồi, cái này là của chị Nhạc Nhạc, cái bên cạnh mới là của em."

Bóng dáng người đàn ông khựng lại một chút, rồi mới trực tiếp ném bàn chải đánh răng trên tay vào thùng rác.

Lục Nhất Lan: "..."

Mùi hương kem đánh răng thật ra vẫn giống như ngày hôm qua, nước máy cũng không hề thêm chút bột khử trùng gì, nhưng Lục Nhất Lan vẫn cảm thấy rất là kỳ quái, "Cố ca ca, anh không đi ra ngoài sao?"

"Anh xem em đánh răng." Cố Mặc Trình có vài phần nghiêm túc, "Sợ em đánh nghiêng ly."

"Cố ca ca, em chỉ là gãy xương chân trái, tay em vẫn lành lặn." Sau khi Lục Nhất Lan nói xong, Cố Mặc Trình cũng không có động tác gì khác, rơi vào đường cùng, cô nhận mệnh.

Bộ dáng miệng đầy bọt trắng hẳn là rất xấu, Lục Nhất Lan tận lực không ngẩng đầu nhìn con ngươi của người đàn ông luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng mà, động tác này của cô, lại xúc động đến sợi dây trong đáy lòng Cố Mặc Trình.

Cô là đang... Thẹn thùng?

Phụ nữ đối mặt với đàn ông, vì sao lại sẽ thẹn thùng?

Trần Khoái từng nói, thẹn thùng, là bắt đầu của tình yêu.

Cô yêu anh! Sau khi đưa ra kết luận này, Cố Mặc Trình có chút ngây ngẩn. Một lúc sau, cảm giác góc áo bị người kéo, anh ngước mắt, "Có chuyện gì?"

"Rửa mặt."

Nước trong, khăn lông, một đôi cánh tay có lực, một chiếc bồn sắt được đôi tay kia bưng.

Trong nháy mắt, Cố Mặc Trình phảng phất hóa thành người giám hộ 24 giờ, hận không thể làm giúp tất cả mọi việc cho Lục Nhất Lan, ví như vây giờ----

"Cố ca ca, em tự mình ăn cơm được không?"

Mẹ nó!

Lục Nhất Lan sống n năm, chưa từng có lúc nào được người khác đút cho, tuy rằng Cố Mặc Trình là một anh chàng đẹp trai, cực ngầu, nhưng cô cũng không phải bé loli, như vậy thật sự rất không ổn đó.

Biểu tình rối rắm không ngừng thoáng hiện trên gương mặt cô, Lục Nhất Lan khẽ ưỡn người về sau né tránh cái muỗng, lại nói, "Cái này tự em làm cũng được."

"Em không muốn anh tới gần em?" Đồng tử màu đen của người đàn ông dị thường sạch sẽ, sạch sẽ đến mức chỉ chứa mỗi mình cô. Lục Nhất Lan dùng sắc lắc đầu, "Không phải, Cố ca ca, như vậy sẽ rất kỳ quái."

Cố Mặc Trình cũng không để ý tới loại kỳ quái này, anh lại lần nữa đưa muỗng tới bên miệng Lục Nhất Lan, "Nóng à?"

"Không nóng..."

Ngồi trên xe lăn, người đàn ông trước mặt giống như một bức tranh thủy mặc xinh đẹp, mày kiếm mắt sáng, hơn nữa giọng nói trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn kích thích dây thần kinh tai.

Cực đẹp cực đẹp.

Đãi ngộ cực cực cực cao, trai đẹp đỉnh cấp tự tay phục vụ, Lục Nhất Lan cảm thấy phúc khí này quả thật quá lớn này, chính là có chút...

Tiêu thụ không nổi.

Ngẫu nhiên liếc mắt, cô bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng của hai người được chiếu rọi dưới đất, có thể là bởi vì hướng ánh sáng, bóng dáng hai người đè nén lên nhau.

Nghĩ đến hăng say, hàm răng bỗng nhiên bị muỗng sứ đụng phải một chút, 'choang' một tiếng, răng cửa Lục Nhất Lan cực kỳ đau, người đàn ông nhanh chóng thả chén muỗng xuống, chỉ trong nháy mắt, anh liền cúi đầu nắm lấy cằm Lục Nhất Lan.

"Có ổn không?"

Dựa vào quá gần, trong nháy mắt kia Lục Nhất Lan thậm chí có thể thấy được hàng lông mi Cố Mặc Trình dày rậm đến nhường nào.

Trái tim thình thịch nhảy dựng lên, Lục Nhất Lan chậm rãi lắc đầu, "Em không sao."

Lúc này người đàn ông mới chậm rãi buông tay ra, "Vừa rồi suy nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì!"

Mặt Lục Nhất Lan có chút đỏ, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân sau khi yy nam thần liền như đi vào cõi thần tiên cho nên mới đụng phải cái muỗng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net