Chương 121: Cố ca ca lạnh nhạt(31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh

Trên loại chuyện mấu chốt này, Đông Phương Dự không cắn từ người Cố Mặc Trình một khối thịt, khẳng định sẽ không nhả ra.

Chỉ sợ Đông Phương Dự không phải muốn một miếng thịt trên người Cố Mặc Trình, mà là nửa! Cái! Mạng! Của! Anh!

Người đàn ông nghe xong, thần sắc không chút dao động, "Nhìn thấy cô ấy còn lành lặn, vậy là tốt rồi."

Mà những chuyện khác, đều là vật ngoài thân.

Cố Mặc Trình một nắng hai sương, cuối cùng rạng sáng ngày hôm sau trở về thành phố A, sửa sang lại hành trang một chút, bố trí xong thế lực chung quanh, buổi sáng, anh nhận được điện thoại của Đông Phương Dự.

"Anh đến đây đi."

"Được."

"Trần Nhạc lái xe, đi XX."

Xe thương vụ chạy rất nhanh rất nhanh trên đường phố, không bao lâu, liền đến nơi đã hẹn.

Người đàn ông mở cửa xe, trên mặt mang theo vài phận lạnh thấu xương, Trần Khoái cầm tư liệu đi theo phía au, mới vừa đẩy cửa phòng khách sạn ra, liền có người đến dẫn hai người đi vào phòng bên trong cùng.

Đông Phương Dự ngồi ở ghế chủ vị nhìn Cố Mặc Trình.

"Cố lão đại quả nhiên giữ lời."

"Cô ấy đâu?" Cố Mặc Trình không có nhiều thời gian tám nhảm với Đông Phương Dự, trực tiếp hỏi Lục Nhất Lan.

Lúc này Trần Khoái cho Cố Mặc Trình cái ánh mắt, đàm phán cũng không phải nói như vậy, anh không thể biểu hiện để ý như vậy, càng để ý, người khác chém anh một đao càng nặng, phải bình tĩnh! Bình tĩnh mới tính là bản lĩnh thật!

Rất đáng tiệc, bây giờ cả trái tim Cố Mặc Trình đều dính lên người Lục Nhất Lan, hoàn toàn không có thời gian quản hắn.

"Thiên tiểu thư ở phía sau căn phòng này." Đông Phương Dự chỉ vào mặt tường sau lưng, "Đàm phán thuận lợi, cô ta tất nhiên sẽ không có việc gì, nếu chúng ta đàm phán..."

Không thuận lợi mà nói, rốt cuộc sẽ xảy ra cái gì đây?

Kết quả có thể nghĩ.

Cố Mặc Trình ừ một tiếng, "Anh muốn điều kiện gì, nói đi."

Nụ cười còn ở trên mặt Đông Phương Dự, nghe những lời này, biểu tình của hắn thoáng cứng đờ, sau đó có chút không thể tin tưởng liếc mắt nhìn Cố Mặc Trình một cái, dường như không ngờ tới, anh sẽ dứt khoát như thế, dứt khoát như vậy làm hắn có chút cảm giác chuyện này giống như có trá.

Trần Khoái khiếp sợ không nói nên lời, hắn lập tức lấy di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn qua.

"Lão đại, anh không thể như vậy, phải có chiến lược, như vậy chúng ta sẽ tổn thất..."

"Anh phải từ từ đàm phán, công chúa nhỏ chúng ta nhất định đưa về, nhưng địa bàn chúng ta cũng nhất định phải bảo vệ."

Tin nhắn qua, di động Cố Mặc Trình vang lên, anh ngước mắt, "Anh soạn điều kiện đi, tôi ký xong, mang người ra."

Đông Phương Dự: "..."

Tất cả đều không chân thật như vậy.

Mở màn hình điện thoại, thật ra Cố Mặc Trình cũng rất hiếm khi thấy bộ dáng gấp gáp như thế của Trần Khoái, nghĩ nghĩ, anh gửi một tin nhắn qua.

Cùng lúc đó, hợp đồng biên soạn xong.

"Cố lão đại, hợp đồng của chúng ta rất đơn giản, chỉ cần anh tự nguyện chuyển nhượng 60% cổ phần mang tên anh, còn có địa bàn phố Tây, cùng với 6 bộ biệt thự dưới danh nghĩa của anh, như vậy anh có thể thấy một Thiên tiểu thư hoàn hoàn chỉnh chỉnh."

"Được."

Lúc Trần Khoái muốn ngăn cản, đôi mắt đúng lúc lướt qua tin nhắn trả lời trên màn hình điện thoại.

"Cậu không hiểu, cô ấy quan trọng hơn tất cả."

Hắn bỗng nhiên không nói chuyện nữa, đúng vậy, sao Cố Mặc Trình không hiểu được, anh không giỏi xử lý quan hệ nhân tế, nhưng ở trên những chuyện này, chưa bao giờ chịu thiệt.

Đa trí như yêu.

Lão đại biết, chỉ cần một chút thời gian, anh hoàn toàn có thể cướp người khỏi tay Đông Phương Dự.

Nhưng là anh không làm như thế, là vì cái gì?

Là để ý, là sợ hãi.

Trần Khoái nghĩ, tình yêu ấy à, thật sự có thể nhanh chóng thay đổi một người.

Cố Mặc Trình đã ký tên đến một nữa, tuy Đông Phương Dự là người nhìn quen sóng gió, giờ phút này cũng cảm thấy trái tim trong ngực thình thịch nhảy loạn.

Có phần hợp đồng này, hắn----

"!" Một tiếng vang lên, cửa trực tiếp bị đạp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net