Chương 124: Cố ca ca lạnh nhạt(34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh

Đi theo Trần Nhạc, đi qua hai ngả rẽ, bỗng nhiên, một căn phòng nhỏ, mang phong cách lạnh lẽo ánh vào mi mắt.

"Lão đại vừa trở về ~"

"Hai người cứ thong thả ôn chuyện, chị không qua đâu!" Trần Nhạc nhanh chóng chạy, thấy Lục Nhất Lan đi qua bên kia, cô còn quay đầu vẫy vẫy tay, "A, công chúa nhỏ, chị tin tưởng em có thể nắm cơ hội, đem lão đại... Hắc hắc hắc."

Đi tới phía trước, cửa phòng không khóa, Lục Nhất Lan nhẹ nhàng duỗi tay đẩy, liền mở.

Lọt vào tầm mắt chính là giấy dán tường cùng gia cụ lấy màu đen cùng màu trắng làm chủ, Lục Nhất Lan nhìn đến có chút đầu váng mắt hoa, nghe thấy tiếng nước xôn xao trong phòng tắm, Lục Nhất Lan ngây ngẩn cả người, nước? Tiếng nước!

Cố Mặc Trình đang làm gì?

Một ít hình ảnh dán mác 18+ ùn ùn kéo vào đầu, Lục Nhất Lan vỗ vỗ trán. Thân thể cô là thuần khiết, nhưng trái tim, lại thôi thúc cô đi về phía trước.

Lúc ngón tay vừa đụng tới khóa cửa phòng tắm, cô dừng lại.

Vạn nhất vọt vào thấy hình ảnh gì đó không thê miêu tả, cô phải giải thích như thế nào? Đi nhầm cửa? Cho rằng anh đang quét tước phòng tắm?

Sửng sốt không dám động, Lục Nhất Lan tạm thời còn không dám nói thẳng, em chính là muốn vào... Khụ khụ, xem thân thể tốt đẹp của anh.

YY một hồi dài, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ vụn, Lục Nhất Lan cho rằng Cố Mặc Trình vẫn là đang đọc truyện cổ tích, đôi mắt hơi tối lại, lỗ tai lại càng dựa sát tới gần, Lục Nhất Lan nghe được rất nhiều rất nhiều.

Chỉnh chết bọn họ.

Giết.

Đừng buông tha, tôi không phải người tốt.

Ừm, tất cả đều giết đi.

Đừng giữ lại người sống, cậu biết rõ mà.

Đều đáng chết, ha ha.

Ha ha.

Tiếng cười lạnh rất lớn, Lục Nhất Lan chưa từng nghe thấy tiếng cười này. Đây cũng là lần đầu tiên, từ trước đến nay, Cố Mặc Trình lộ ra lãnh lẽo cùng sát khí, rõ ràng đến như vậy.

Hoàn toàn hoàn toàn, lạnh đến xương cốt.

Cô không cẩn thận chạm nhẹ vào cánh cửa, giọng nói trong phòng đột ngột im lặng, Lục Nhất Lan muốn lùi về sau, người bên kia đã mở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc, nhân ngư tuyến xinh đẹp từ bụng nhỏ xuống, có lẽ là vì vừa tắm rửa xong, cho nên trên người Cố Mặc Trình chỉ khoác một cái khăn tắm.

Thân thể tốt đẹp.

Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, lại liếc mắt nhìn, người đàn ông còn ở bên trong hoảng loạn, căn bản không thấy được ánh mắt thưởng thức của Lục Nhất Lan.

Cố Mặc Trình chỉ muốn biết, những lời vừa rồi, Lục Nhất Lan nghe được bao nhiêu.

Giét người.

Đúng, không buông tha, không để lại người sống, những lời nói quá máu tanh, cô ấy----

Một người thuần khiết như vậy, một người hồn nhiên chí thiện như thế, có thể tiếp thu sao?

Trước kia, ánh mắt né tránh mỗi khi anh nhìn cô, anh không muốn trải lại lần thứ hai.

Bốn mắt đối diện, nhưng điều trong lòng hai người đang nghĩ, lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

"Anh..."

"Em..."

Đồng thời mở miệng, Cố Mặc Trình ngước mắt, "Em nói trước đi."

"Cố ca ca, em nghe chị Nhạc Nhạc nói anh đã trở lại, liền muốn đến xem anh." Ngữ khí của Lục Nhất Lan có chút trêu chọc, "Chỉ là không ngờ tới, anh lại ăn mặc thế này tới đón em."

Nói chưa dứt lời, vừa nói xong, ánh mắt Lục Nhất Lan lại lần nữa quang minh chính đại chạy lên người Cố Mặc Trình.

Trên mái tóc ngắn của anh còn đang ướt nước, ngẫu nhiên có bọt nước theo ngọn tóc rơi xuống, chạy tới xương quai xanh, xuống ngực, bụng nhỏ, sau đó chậm rãi trốn vào khăn tắm.

Hoạt sắc sinh hương, cũng chỉ như thế.

Trong không khí phiêu đãng hương vị kiều diễm nhàn nhạt, Cố Mặc Trình buông lỏng nắm tay, "Em... Không nghe vừa rồi anh đã nói gì?"

"Hả?" Lục Nhất Lan cười khẽ hai tiếng, "Nói cái gì?"

Cố Mặc Trình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền nghe thấy----

"Giết chết? Không để lại người sống? Giết? Hay là không buông tha?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net