Chương 144: Tiểu Hoàng Đế thật ngạo kiều(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh.

Đối với tất cả hành vi của Lục Nhất Lan, Quân Tử Ngọc tỏ vẻ, tức giận nha.

"Ngươi..."

"Vậy thì thế nào, lúc ta sáu tuổi, nhất định tốt hơn bọn họ!"

"Nhất định!"

"Vậy sao?" Tay Lục Nhất Lan cầm bút lông tạm dừng một chút, cô ngước mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ là những lời nói tiếp sau đó, trực tiếp chọc Quân Tử Ngọc thiếu chút xù lông, "Đệ dường như cũng sắp đến sáu tuổi, đầu mùa xuân sang năm chính là sinh nhật đệ nhỉ? Đệ chỉ có một mùa đông, có thể học thuộc Thiên tự văn, tứ thư ngũ kinh, có thể viết tranh chữ?"

Tuy rằng Quân Tử Ngọc từ nhỏ đã cảm thấy bản thân rất trâu bò, có thể vượt mặt các huynh đệ, nhưng chỉ với chuyện này, mặt hắn vẫn chậm rãi đỏ lên.
Một mùa đông.
Học được viết tranh chữ, học thuộc Thiên tự văn, có thể đọc tứ thư ngũ kinh, vậy cơ hồ là----
Không có khả năng.
Nhưng dưới ánh mắt hài hước của Lục Nhất Lan, cả người hắn liền giống như tiêm máu gà, "A! Được! Ta có thể! Ngươi đừng có xem thường ta!"
"À"
"Rửa mắt chờ mong."
Phép khích tướng gì đó, quả nhiên dùng được.

Ngày hôm sau, Quân Tử Ngọc gian nan bò lên, bắt đầu học tranh chữ, ngay từ đầu viết thảm đến không nỡ nhìn, sau đó, lại kiên trì một đoạn thời gian dài, thì tốt hơn rất nhiều.
Người xưa nói luyện chữ có thể tu thân dưỡng tính quả nhiên có căn cứ, từ khi bắt đầu luyện chữ, tính tình kiêu ngạo ương bướng của Quân Tử Ngọc cuối cùng cũng thu liễm một chút.

Từ luyện chữ, đọc tứ thư ngũ kinh, đến ngâm nga Thiên Tự văn, chỉ là hơn một tháng.
Mùa đông năm 32, sắp đến cuối.
"Hừ, ngươi chờ đó."
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang..."

"Kiến thức hạn hẹp ngu muội dù có được cao nhân nào chỉ dạy cũng bằng không!" Nói xong một câu cuối cùng, gương mặt đáng yêu của Quân Tử Ngọc ức chế không được kiêu ngạo, lông mày nó dần dần cao lên, "Ta học xong rồi."
"Ta lợi hại hơn tiểu Cửu."

Bộ dáng nhóc con ngẩng cao đầu, rất đáng yêu.

Lục Nhất Lan nhịn không được xoa xoa tóc của hắn, Quân Tử Ngọc sửng sốt, sau đó cả người giống như một con mèo xù lông, hắn soàn soạt hai tiếng, sau đó lui về sau hai bước, "Ngươi làm cái gì vậy!!" Tuy rằng thái độ hung dữ, nhưng là gương mặt... Lại có một chút hồng.
Ngượng ngùng cơ.

"Đệ rất không tệ."
"Hừ!"

Hắn nhanh chóng chạy hai bước ra ngoài cửa, "Biết ta lợi hại thì tốt, sau này phải gọi ra Tử Ngọc, không được gọi ta là Thập Nhất nữa!"
Lục Nhất Lan nhìn, cũng theo hắn đi ra ngoài. Vào đông, ý lạnh từng trận, Quân Tử Ngọc lại tung bay như cũ, dường như một chút cũng không sợ lạnh.

Mới năm tuổi, trong khoảng thời gian này thiên tính trẻ con của hắn đều bị áp đến quá phận, cho nên----

Toàn bộ cung Thái Tử quần ma loạn vũ.
Quân Tử Ngọc đang chơi cầu tuyết, ném a ném, bỗng nhiên, Lục Nhất Lan trúng chiêu.
Tuyết trắng chậm rãi tan trên trường bào, biến thành một bãi vệt nước khó coi, Lục Nhất Lan cong khóe môi, "Tiểu Thập Nhất, đệ lại không nghe lời.

Nghe ngữ khí dịu dàng của cô, Quân Tử Ngọc rụt rụt cổ về sau, "Ta chính là không nghe lời! Ngươi đánh ta đi!"

"Lêu lêu lêu..."
Vì xua tan sợ hãi trong lòng, hắn lại bắt đầu ăn no rửng mỡ.

Trái nghiêng phải lách, cầu tuyết bay đầy trời, Lục Nhất Lan thấy trong cung Thái Tử cũng không có cung nhân lui tới, không sợ ngộ thương, cũng không ngăn cản.

Tiếng cười của trẻ con như chuông bạc văng vẳng vang, trái lại làm trên người hắn nhiều thêm một chút hơi thở chọc người thích.
Nhưng.

Đi đêm lắm, luôn sẽ có ngày gặp phải ma.
Cầu tuyết ném nhiều, luôn sẽ có quả không nghe lời.
"Ai!"
"Thích khách lớn mật!"
"----"
Sau một hồi leng keng, Lục Nhất Lan nhìn thị vệ vọt vào cửa, trán có chút đau.
Xui xẻo mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net