Chương 148: Tiểu Hoàng Đế thật ngạo kiều(10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh.
Cấm túc, làm Quân Tử Ngọc càng thêm tĩnh tâm.

Lục Nhất Lan bồi dưỡng hắn, cũng từng bước một đi lên.

Đầu tiên, phải bồi dưỡng một thân khí chất lãnh đạo một vùng của hắn, cùng khí thế lâm nguy không sợ hãi.

Chữ bút lông, có thể luyện khí chất.
"Trước đó, đã cho đệ luyện tranh chữ, bây giờ..." Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, lấy một ít quyển sách từ trong phòng mình ra, "Chọn một cái đệ thích, bắt đầu luyện đi."
"..."

Quân Tử Ngọc cảm thấy bản thân nhìn mấy thứ này đến hoa cả mắt, một mảnh màu sắc sặc sỡ, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó cả người đều xù lông.

"Vì sao lại phải học mấy thứ này?"
"Vì tu thân tề gia nha." Lục Nhất Lan ngồi xuống, "Đệ cũng không thể trở thành hoàng tử kém nhất trong mười một hoàng tử được?!"
"!"
"Huynh---- Ta sẽ nỗ lực, để huynh lau mắt mà nhìn."
Phép khích tướng quả nhiên lần nào cũng có tác dụng, "Ta rất chờ mong."

Phép khích tướng tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn không ngăn được sự thật Quân Tử Ngọc chỉ là một đứa bé. Lục Nhất Lan thở dài một hơi, Quân Tử Ngọc nhịn không được xao động, cô cũng không khống chế được.

Đối chiến ngắn hạn là không tạo nên được loại khí chất kia, vậy Lục Nhất Lan chỉ có thể đi con đường dài hạn.

Mùa đông năm 32, vượt qua trong đống giấy trắng và vô số giấy rác, cuối cùng Quân Tử Ngọc thoạt nhìn cũng có một chút cảm giác trưởng thành nhàn nhạt.

Tuy rằng nói cấm túc ba tháng, nhưng cuối năm vẫn là phải ra.

Trước ngày 30, Lục Nhất Lan cùng Quân Tử Ngọc bị truyền triệu ra ngoài, tự do hoạt động ba ngày, còn có thời gian tham gia dạ yến hoàng cung.

Quân Tử Ngọc nhịn không được vui vẻ, Lục Nhất Lan nghĩ, trong lòng nhóc con này khẳng định cao hứng đến nói không nên lời.
"Hoàng huynh, ta muốn đi xem mẫu hậu."
"Cùng đi đi."
"Vâng!"

Trên nền tuyết, hai người tay nắm tay đi về phía trước, màu trắng tuyết phản chiếu hai cái bóng lớn nhỏ, chậm rãi chậm rãi ngày càng xa.

Chính cung, Hoàng Hậu thấy hai người Lục Nhất Lan và Quân Tử Ngọc hài hòa đi tới, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vài phần vui sướng, "Hai con đây là?"

"Mẫu hậu." Quân Tử Ngọc quỳ xuống, "Trước đó là do nhi thần không hiểu chuyện, đã xảy ra tranh chấp với hoàng huynh, là nhi thần không đúng."
"Qủa nhiên..."

Bà có vài phần vui mừng, lại có vài phần đau lòng, "Gầy rất nhiều."
"Không có, ở cung Thái Tử nhi thần ăn khá tốt."
"Tốt là tốt rồi."

Cùng ngày, hai người được tặng rất nhiều quần áo mới. Buổi tiệc tối đêm 30, Hoàng Đế tượng trưng mà thưởng cho Lục Nhất Lan một hồi, tuy rằng không quý trọng, nhưng cuối cùng là chiêu cáo với người đời, ông đối với Thái Tử này, vẫn là rất để ý.

Tất cả đều rất bình tĩnh, Quân Tử Ngọc dường như lớn lên chỉ trong một đêm, đứa trẻ hư hỏng mấy tháng trước đã chậm rãi trưởng thành lên.

Sau thời gian cấm túc, Quân Tử Ngọc về lại chính cung, nhưng mỗi ngày, hắn đều sẽ đến cung Thái Tử học Trung Dung chi đạo, học tập chi đạo với Lục Nhất Lan.

Chỉ chớp mắt, ba năm đã qua.
Quân Tử Ngọc dưới sự bồi dưỡng của Lục Nhất Lan, chậm rãi hướng tới phạm trù một hoàng tử bình thường.

Thông tuệ, cơ trí, trong hoàng cung to như thế này, cũng biết che dấu khuyết điểm của mình.

Dựa theo thể chế trong hoàng cung, hoàng tử tới tám tuổi đều có thể bắt đầu tiến vào Thái Học.

Lục Nhất Lan cảm thấy, là thời điểm nhét Quân Tử Ngọc vào trong tay Thái phó để mạ vàng.

"Hoàng huynh, ta không muốn đến chỗ Thái phó."

Quân Tử Ngọc ngẩng đầu, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy ỷ lại với Lục Nhất Lan.
"Không đi cũng phải đi." Lục Nhất Lan nhẹ nhàng ngáp một cái, "Đi làm quen một chút với những ca ca khác."
"Ta chỉ có, một ca ca là huynh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net