Chương 153: Tiểu Hoàng Đế thật ngạo kiều(15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh.
Đây là một chuyện rất xấu hổ.
Quân Tử Ngọc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Nhất Lan một cái, "Ta xin nghỉ với Thái phó rồi, ta, ta muốn đến nghe một chút, vương tẩu mà mẫu hậu nhìn trúng là cô nương nhà ai."

Nói đến chuyện này, Lục Nhất Lan liền cảm thấy đầu mình cực kỳ đau, cô thở dài một hơi, "Vương tẩu à..."
"Hoàng huynh cũng không biết chuyện này nên làm sao bây giờ."
Xem ra cái bí mật kia, đích xác rất quan trọng.

Thiếu niên có thể xác định, ca ca của mình căn bản không muốn đón dâu, nhưng bởi vì che dấu miệng lưỡi thế gian, cho nê...
Cho nên không thể không khuất phục sao?
Không!

Không ai có thể cưỡng bách ca ca làm chuyện huynh ấy không thích.

Nắm tay nhỏ của hắn nắm chặt lại, "Hoàng huynh, huynh không muốn đón dâu sao?"
"Được rồi, trẻ con đừng hỏi nhiều như thế." Cô ngồi xổm người xuống, "Chuyện vương tẩu đệ không cần chú ý đến nhiều, đi Thái Học học đi, đừng để lại ấn tượng không tốt với phu tử."
"Được."
Hắn nở nụ cười, răng nanh đè ở dưới môi, cực kỳ đáng yêu.

Lục Nhất Lan chính là thích mấy sinh vật đáng yêu, cho nên nhịn không được không hợp lễ pháp nhéo nhéo mặt Quân Tử Ngọc, "Học tập cho tốt, cũng đừng... Không vui."
"Ta vui vẻ."
Ca ca vui vẻ, hắn liền vui vẻ.

Bóng dáng của thiếu niên càng thêm anh đĩnh, cái này làm Lục Nhất Lan đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Có câu nói thế này, nhà ta có chàng trai vừa trưởng thành.

Quân Tử Ngọc đã vài ngày không đi tìm Lục Nhất Lan, Lục Nhất Lan cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ là nghĩ đến sắp đến kỳ thi ở Thái Học, cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Dù sao...

Đề thi của lão Thái phó kia, cũng rất biến thái.
Không ngờ tới vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Đêm khuya, đã vào nửa đêm, Lục Nhất Lan nằm trên giường, tiến vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Trên mặt đất truyền đến một mảnh tiếng động, Lục Nhất lan rùng mình, cho đến sau khi nghe rõ quy luật tiếng bước chân kia, cả người cô mới chậm rãi thả lòng.

Quân Tử Ngọc.
"Tử Ngọc."
"Hoàng huynh!"

Quân Tử Ngọc lấy vải bố đắp dạ minh châu ra, phòng ngủ sáng sủa lên.
Lục Nhất Lan còn buồn ngủ, tức giận nói, "Giờ này đệ còn tới làm gì?"

"Đã rất lâu không thấy hoành huynh, có chút nhớ." Ở nơi Lục Nhất Lan không nhìn thấy, Quân Tử Ngọc có chút tham lam nhìn cô, mặt mày, môi, còn có xiêm y đơn bạc, hắn có chút không khống chế được bản thân, cúi đầu.
Lục Nhất Lan thấy hắn như vậy, còn tưởng rằng hắn bị mình dọa tới rồi, nghĩ đến lời Quân Tử Ngọc nói, cảm giác có chút kỳ quái, chỉ là Lục Nhất Lan xem như hắn ỷ vào chính mình, cho nên cũng không nhiều lời.

"Ồ, mỗi lần đệ đến đều muộn như thế, không ngủ cho tốt, đi học không buồn ngủ sao?"
"Ngày mai Thái Học cho nghỉ, gần đây... Đều không cần đi học."
"Cũng đúng." Lục Nhất Lan cười, một tiếng, "Ta cũng ngốc rồi."
"Không ngốc." Quân Tử Ngọc lập tức nói tiếp, "Hoàng huynh là người thông minh nhất."
"Phụt----"
Thằng nhóc con này càng ngày càng biết khen người khác.

Nói chuyện một hồi, buồn ngủ lại bắt đầu ập tưới, trong mê mang, Lục Nhất Lan nghe thấy một câu bên tai, "Hoàng huynh, huynh muốn làm Hoàng Đế sao?"
"!"

Cô vèo vèo một cái liền đuổi đi tất cả buồn ngủ, mở to mắt nhìn người trước mặt.
"Thập Nhất, đệ xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ nó, chẳng lẽ nam phụ hắc hóa?
Cảm thấy cô muốn làm Hoàng Đế, cho nên muốn dỗi cô?

Không đến mức đó chứ!

"Không có gì." Ánh mắt Quân Tử Ngọc sáng quắc, "Chỉ là hỏi huynh một chút, hoàng huynh, huynh muốn làm Hoàng Đế sao?"
"Không muốn."

Trong cốt truyện chính, người muốn làm Hoàng Đế nhất là Quân Tử Ngọc mới đúng, Lục Nhất Lan trợn trắng mắt, "Mộng tưởng của hoàng huynh chính là làm một Vương gia nhàn tản, đệ cùng mẫu hậu đều chu tuàn, như vậy là tốt rồi."

"Ta đã biết." Quân Tử Ngọc cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net