Chương 156: Tiểu Hoàng Đế thật ngạo kiều(18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh.
"Ca ca, ta cũng thích huynh."
"Hử? Nói gì đó?" Lục Nhất Lan dường như nghe thấy Quân Tử Ngọc nói gì đó.
Mặt Quân Tử Ngọc có chút đỏ, "Không có gì." Nói xong, hắn lại đổ một chén rượu cho Lục Nhất Lan.

Hương vị rượu trong miệng càng ngày càng dày đặc, Lục Nhất Lan uống uống cảm giác đầu có chút choáng váng, dường như... Uống quá nhiều, say rồi?

Đầu óc có chút thâm trầm nặng nề, bên tai còn có giọng nói của Quân Tử Ngọc, nhưng ý thức, đã chậm rãi bắt đầu tan rã.
Thấy Lục Nhất Lan ngã xuống bàn, tim Quân Tử Ngọc bắt đầu thình thịch nhảy dựng.
Bầu rượu uyên ương.

Vừa rồi hắn nhịn không được đổ rượu mạnh cho ca ca.
Y say rồi.

Quân Tử Ngọc không biết bản thân làm sao, chỉ là khi ngón tay lướt qua gương mặt của Lục Nhất Lan, còn chậm rãi đi xuống, hắn ngây ngẩn cả người.
Như vậy dường như không tốt lắm.

Chỉ là, cứ để ca ca ở bên ngoài như vậy dường như cũng không tốt lắm, nghĩ nghĩ, Quân Tử Ngọc tự nói cho mình, tuy rằng mùa hè, nhưng đã là cuối hè đầu thu, một mình ca ca ở bên ngoài sẽ cảm lạnh, cho nên, hắn muốn ôm ca ca vào tẩm cung.

Cái ý tưởng này vừa ra, mặt hắn không khống chế được đỏ lên.

Bởi vì cung điện khá hẻo lánh, Quân Tử Ngọc cũng ít tới ở, chỉ có giờ Sửu(*) sẽ có cung nhân chuyên đến đây quét tước, ngày thường nơi này đều trống không.
(*) giờ Sửu: 1- 3 giờ sáng.
Không có ai.

Ca ca không nặng, đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Quân Tử Ngọc.

Nhẹ nhàng ôm người vào bên trong, đặt người trên giường, Quân Tử Ngọc chân trái vướng chân phải, ngã trên giường của mình.
Hắn nghĩ, nếu Lục Nhất Lan hỏi tới, hắn có thể nói, lúc ôm y có chút lảo đảo, cho nên không cẩn thận cũng ngã xuống trên giường.
Đúng...

Hắn cũng không thắng được lực rượu, sau khi ngã trên giường, liền ngủ rồi.
Hắn ngủ thật.

Đây là một giấc ngủ yên bình, tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong nhiều năm qua của Quân Tử Ngọc, chóp mũi đều là mùi hương của ca ca, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, bên cạnh là y, y ở đây.
Lúc tỉnh lại đã là đêm.
Lục Nhất Lan lọt vào mê mang.

Nhìn gương mặt như trích tiên của Quân Tử Ngọc có chút hồng, cô có chút hoảng, mẹ nó, sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Cô nghĩ nghĩ, cho dù không xảy ra chuyện gì, như vậy cũng ảnh hưởng không tốt, vì thế sau khi Lục Nhất Lan thức dậy, té ngã lộn nhào chạy về cung Thái Tử.

Đáng sợ.
Sự kiện uống rượu cứ như vậy qua đi.
Thái Tử Lục Nhất Lan này, chân chân chính chính rời khỏi sân khấu lịch sử, trừ treo một cái thanh danh Thái Tử, cô dường như chẳng có gì cả.

Vào lúc quần thần bi ai cho cô, Lục Nhất Lan mịt mờ thừa nhận, bên nhà mẹ đẻ Thái Hậu, người ủng hộ Nam Vương đều đã xác nhận đổi thành Quân Tử Ngọc.

Cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Thái Tử một thế hệ mới, chính thức bắt đầu.

Ngũ hoàng tử PK Thập Nhất hoàng tử, thắng bại, rất rõ ràng.
"Ca ca, gần đây huynh đều không để ý tới ta, là vì sao vậy?"

"Không có gì." Lục Nhất Lan cũng bất đắc dĩ, sóng gió lần trước còn chưa có qua đâu, cùng chung chăn gối... Tuy rằng đối phương mới mười ba, mười bốn, nhưng thân hình đã cao đến 1m75, vẫn làm cô cảm thấy rất kỳ quái.

"Huynh chán ghét ta?"
"Không có." Lục Nhất Lan cảm thấy tâm tư của Quân Tử Ngọc quá nhạy cảm, cô sờ sờ đầu hắn, "Gần đây đệ cùng Quân Tử An tranh trữ, ca ca sợ đệ phân tâm."
"Thật sao?"
Sợ hắn phân tâm, cho nên trực tiếp không muốn để ý tới hắn.

Quân Tử Ngọc bỗng nhiên cảm thấy Quân Tử An là người đáng giận nhất trên đời này.

"Đúng vậy."
"Vậy qua một đoạn thời gian ta sẽ đến tìm huynh, hoàng huynh, đến lúc đó huynh nhất định đừng bỏ lơ ta đấy."
"Được."

Thiếu niên vô cùng cao hứng rời đi, nhưng, không qua hai ngày, Lục Nhất Lan nghe được một cái tin tức.
Lúc Quân Tử An cưỡi ngựa ở trại nuôi ngựa vùng ngoại ô, té ngã gãy hai chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net