Chương 170: Tiểu Hoàng Đế thật ngạo kiều(32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh

Bậc thang rất dài, đi tầm thời gian một chén trà nhỏ, Lục Nhất Lan ở trên đài cao, khoảng cách với Quân Tử Ngọc, gần có hai mét.
Bởi vì là tế tổ, tân Đế cũng sẽ quỳ lạy tế đàn.
Bắt đầu từ Quân Tử Ngọc, toàn bộ người kinh thành, tất cả đều quỳ xuống.

Một mảnh đen nghìn nghịt, tất cả đều là đầu, Lục Nhất Lan nhìn cảnh tượng như vậy, bỗng nhiên cảm giác chân mình có chút run.
Nhưng tốt xấu gì cũng là người lăn lộn nhiều, cô ít nhất cũng có thể bảo trì dũng cảm.

Nhưng.
Quân Tử Ngọc cười.
Hắn làm được rồi.

Từ hôm nay trở đi, hắn trở thành người dưới một người, trên vạn người kia. Từ hôm nay trở đi, sẽ không ai có thể cưỡng bách tỷ tỷ làm bất cứ chuyện gì, không một ai!

Làm người tối cao thống trị hoàng quyền, hắn sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội thương tổn... Tỷ tỷ của hắn.

Qùy lạy chỉ có thời gian một chén trà nhỏ, rất nhanh, một mảnh người, giống như quân bài domino, dần dần đứng lên.

Sau quỳ lạy, chính là lên đài, đứng ở phía trên, tiếp nhận vạn dân triều bái.
Hắn đi lên, Lục Nhất Lan muốn đi xuống, Quân Tử Ngọc bước chân nhanh hơn, giữ cô lại.

"Đừng nhúc nhích."
"Người nên đứng chung một chỗ với ta, tỷ tỷ."
"Phụt." Cô khẽ phì cười, "Tiếp nhận vạn dân triều bái, là bệ hạ."
"Ừm."

Cái này dường như là lễ chế, Lục Nhất Lan cho rằng Quân Tử Ngọc nghĩ thông rồi, lại không ngờ được, cô nghe thấy câu nói tiếp theo của hắn.

"Nếu tỷ đi xuống, ta cũng sẽ đi xuống!"
Trong chớp mắt kia, cô thậm chí cho rằng bản thân gặp lại Quân Tử Ngọc nhiều năm trước, thằng oắt con chỉ biết khóc lóc la lối kia, bây giờ đẳng cấp hắn cao lên rồi, sửa dùng uy hiếp.

Câu đầu tiên.

"Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Phía dưới còn đang lễ bái, Lục Nhất Lan bỗng nhiên nói, "Tử Ngọc, đệ rốt cuộc lấy được thứ đệ muốn."
"Ta... Tự hào vì đệ." Tự hào vì nhà ta có thiếu niên trưởng thành.
"Tự hào?"

Chợt nghe thấy, Quân Tử Ngọc nhấp môi, sau đó cả người hắn giống như ánh mặt trời ngày đông, sáng lên, "Người vui vẻ là tốt rồi."
Có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy, hắn là một Hoàng Đế hung tàn, dẫm lên xương cốt của người khác để thượng vị.

Nhưng là----
Vậy thì có làm sao?

Tất cả mọi người không biết, đầu mùa xuân năm nay, hắn tròn mười sáu tuổi, thành công trở thành người thủ hộ người mà hắn yêu nhất.

Từ nay về sau, hắn sẽ là cây đại thụ kiên cố nhất dưới chân nàng, ngăn cản tất cả mưa gió.

Thật tốt.
Chỉ ngay lúc nãy, hắn còn quỳ lạy tín ngưỡng của mình.

Chỉ ngày lúc nãy, nàng còn tình cảm chân thành nói, ta tự hào vì đệ.
Quân Tử Ngọc nghĩ, thật tốt.

Tất cả lý do hắn tồn tại trên thế giới này, cơ hồ đều vì nàng, nếu như có thể làm nàng vui vẻ, vậy cứ tiếp tục vậy đi,

"Tỷ tỷ, người có biết ta đang cười gì không?"
Vào một khắc cuối cùng kết thúc đại điển đăng cơ, Quân Tử Ngọc hỏi ra vấn đề này.
Lục Nhất Lan sửng sốt một chút, sau đó mới có chút cẩn thận nói, "Là... Có thể khống chế vận mệnh sao?"
"Phải."

Ta khống chế, tất cả những gì liên quan đến vận mệnh của người.

Ai, dám can đảm vượt rào, cô vương tất lệnh, giết không tha.

"Tỷ tỷ, ta sẽ bảo hộ người. Người còn nhớ rõ chứ, tám năm trước, ta đã nói những lời này."
"Nhớ rõ..."

Người nhớ rõ, vậy là tốt rồi.
Tám năm sau, ta vẫn như trước nói với người những lời này, nhưng là... Khác một chút là, ta còn muốn thêm một câu nữa, tỷ tỷ, ta thích người.
Người, biết không?

Sau khi đại điển đăng cơ kết thúc, Hoàng Thượng hạ một đạo Thành chỉ đầu tiên, chính là phong Thái Tử tiền nhiệm làm Duyệt Vương, nhất phẩm Duyệt Vương.

Quần thần vốn tưởng rằng đây là Hoàng Thượng muốn dùng để tẩy trắng thanh danh giết huynh diệt cha của mình, tùy tiện ban một cái chức không có thật, nhưng không ngờ đến----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net