Chương 180: Tiểu Hoàng Đế thật ngạo kiều(42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh

Kỹ năng lời âu yếm max điểm, Lục Nhất Lan bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều rất tốt đẹp.
Tấu chương cũng không phê nổi nữa, cô đứng lên, "Hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta đi dạo trong hoàng thành một chút đi..."

"Được!" Mắt hắn sáng lên, "Ta còn chưa từng cùng tỷ đi ra ngoài dạo đâu."

Trên đường đi trên cửa cung, Lục Nhất Lan đột nhiên hỏi Quân Tử Ngọc, "Đệ biết ta là tỷ tỷ, mà không phải là ca ca từ lúc nào vậy?"
"A!"
Đêm hôm đó.

Bỗng nhiên hiện lên trước mắt, dáng người nhu mỹ, đường cong phập phồng, da thịt tinh tế tuyết trắng, tóc dài rối tung, sóng gợn trong thùng tắm.

Quân Tử Ngọc bỗng nhiên cảm thấy mũi nóng lên, Lục Nhất Lan thấy hắn chảy máu mũi, lập tức kéo hắn lại, "Tử Ngọc, đệ làm sao vậy!"
"Có phải vết thương cũ tái phát hay không?"
Cô vội vàng lôi kéo Quân Tử Ngọc muốn đến chỗ Tề thái y, kết quả, người đằng sau bụm mặt, ấp úng nói một câu.
"Không phải vết thương cũ."

"Chỉ là, chuyện là, ngày đó ta đi tìm tỷ." Hắn bắt đầu đảo loạn mắt nhìn xung quanh, "Ngày đó có chút trễ, ta sợ quấy rầy tỷ, liền lên nóc nhà xem xét tình huống của tỷ một chút."
"Sau đó, sau đó ngày đó, tỷ đang, đang tắm rửa."

Trong đầu Lục Nhất Lan bỗng nhiên hiện ra hình ảnh nào đó! Thần sắc cô hơi hờn dỗi.
"Tỷ tỷ, ta thật sự không biết ngày đó tỷ đang tắm rửa!"

Nam nhân ngẩng đầu, đỏ mặt, rất vội vàng nói, "Tỷ đừng nóng giận, ta thật sự không phải cố ý!"
"Thật sao?"
"Thật sự không phải, ta bảo đảm!"
"Ha ha." Lục Nhất Lan bỗng nhiên nở nụ cười, ôn ôn nhu nhu hỏi, "Vậy hãy nói cho ta, sau khi đệ thấy được thứ không nên thấy, là rời đi, hay vẫn tiếp tục xem."

Người bên cạnh bỗng nhiên mất tiếng.
"Hôm nay cũng không cần đi ra ngoài, chúng ta trở về tính toán một chút, đệ rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện có lỗi với ta!"
"Không có, ta bảo đảm!"

Cùng lúc đó, trong đầu Quân Tử Ngọc bay ra một mảnh chuyện lung tung rối loạn, hắn vung tay liều mạng phản kháng, "Thật sự không còn nữa, tỷ tỷ, ta----"

Hai người ở trên hoàng thành truy truy đánh đánh, tiếng cười truyền rất xa.
Tất cả đều cực kỳ thuận lợi.

Hơn nửa năm sau khi Quân Tử Ngọc đăng cơ, bước ngoặt lớn nhất trong sinh mệnh của hắn, rốt cuộc tới!

Toàn thân, tâm Lục Nhất Lan đều trong trạng thái chiến đấu.

Ngày ấy, Ngự Thư phòng, Lục Nhất Lan cứ theo lẽ thường xa vào, sau đó 'tùy tay' cầm lấy một tấu chương trên bàn, sau đó ai một tiếng, "Ký Bắc muốn khai chiến với chúng ta?"
"Hả?"

Quân Tử Ngọc khựng lại một chút mới nhớ tới, "Nghe Tướng quân biên quan nói, dường như là muốn khai chiến."

Tim Lục Nhất Lan căng thẳng, sau đó hỏi hỏi chuyện liên quan đến Ký Bắc, rất hiếm khi, làm Quân Tử Ngọc cảm thấy không đúng, "Tỷ tỷ, sao hôm nay tỷ cứ luôn hỏi chuyện này vậy?"

"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Không, chỉ là hỏi đệ một chút, có phải đệ muốn... Ngự giá thân chinh hay không?"

"!"
"Vì sao phải đích thân đi!" Quân Tử Ngọc nhớ tới cái gì, ánh mắt bỗng nhiên phát lạnh, trở nên mất mát, "Tỷ tỷ, có phải người chán ghét ta, không muốn nhìn thấy ta, cho nên mới muốn ta đi tới nơi xa như vậy hay không?"
"Qua lại đã hơn hai tháng! Ta không có khả năng đi!"

Nam nhân dáng người đĩnh bạt, năm nay, Quân Tử Ngọc đã mười bảy, sắp mười tám, hắn sắp đi vào độ tuổi lộng lẫy nhất đời.
Lục Nhất Lan thấy hắn đến gần, ánh mắt hơi lóe.

Hắn dễ dàng đẩy nàng lên tường, cúi người, "Tỷ tỷ, người nói xem, sao bỗng nhiên người lại hỏi tới chuyện Ký Bắc?"

"Không có gì." Lục Nhất Lan cúi đầu, "Chỉ là nghe người trong cung tung tin vịt, nói đệ muốn đi đánh giặc, không quá nỡ, cho nên... Tới hỏi một chút."
"!"

Quân Tử Ngọc có chút kinh ngạc, tiếng cười trầm thấp rất nhanh truyền khắp toàn bộ thư phòng, "Vậy---"
________________________________
Hết moẹ pin rồi:< thôi mai đăng tiếp ha🍡🍡
Ai có như cầu thì đọc trên Fb ớ:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net