Chương 182: Tiểu Hoàng Đế thật ngạo kiều(44)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh

Lục Nhất Lan đần độn.
Quân Tử Ngọc càng đần độn.
Tấn Quốc năm 51, Tấn hoàng hoàn toàn bãi triều.

"Tỷ tỷ, người còn có thể thức dậy không?"
Ba tháng, mỗi ngày điểm số sinh mệnh của Lục Nhất Lan đều hạ xuống, khí sắc của cô ngày càng kém, hơn nữa hoàn toàn không nói được lời nào, chỉ cần vừa mở miệng, điểm sinh mệnh của cô cũng sẽ không ngừng giảm xuống.

Mỗi ngày Tề thái y đều tới, chỉ là lời nói mỗi ngày, đều không giống nhau.
Hôm nay.

"Bệ hạ, ngài... Chuẩn bị hậu sự đi."
"!"
"Ngươi nói cái gì?"

Nam nhân hồng mắt, trực tiếp đánh nghiêng hòm thuốc của Tề thái y, cả người hắn giống như lão hổ phát cuồng, "Tề thái y, ngươi không muốn sống nữa?"

Tề thái y cẩn thận nhìn người trước mặt.
Ba tháng trước.

Hắn là một Đế Vương trẻ tuổi không ai bì nổi, phóng khoáng tiêu sái, ba tháng sau, hắn chỉ là một kẻ đáng thương khổ sở vì tình.
Tề thái y hắn, chứng kiến quá trình Quân chủ tôn quý nhất thế gian này, biến thành phế vật.

Lắc đầu, "Bệ hạ."
"Ta nói, là lời nói thật."
"Cút."

Tề thái y thẳng thắn lưng, chậm rãi đi ra cung Thái Tử.

Tuy rằng ý thức của Lục Nhất Lan đã tan rã, nhưng vẫn có thể nghe thấy lời Quân Tử Ngọc nói, cô thậm chí không dám ngẫm lại, bộ dáng hiện tại của hắn.

"Tỷ tỷ."
"Bọn họ đều nói, người không qua được."
"Ta không tin."

Trên mặt bỗng nhiên có chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống, Lục Nhất Lan giãy giụa muốn mở mắt ra, nhưng, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.

"Tỷ tỷ, người chính là kẻ lừa đảo."
"Một kẻ lừa đảo, từ đầu tới đuôi."
"Kẻ lừa đảo."

Tiếng nghẹn ngào của nam nhân rất nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ, hắn không khóc, không nức nở, chỉ là nước mắt lẳng lặng từ khóe mắt vẫn luôn chảy xuống, giống như dòng suối, không ngừng chảy xuống.
Trên giường ướt một mảnh.

"Tỷ tỷ, bên ngoài tuyết rơi rồi."
"Người còn nhớ rõ, năm đó chúng ta múa kiếm đánh đàn chứ?"
"Người đánh đàn, ta múa kiếm... Người còn nhớ chứ?"
"Khi đó ta đã nghĩ, nếu ta là nữ tử, hoặc người là nữ tử thì tốt rồi, ta nghĩ..."
"Ta suy nghĩ quá nhiều."
"Hệ thống!"
"Ký chủ cô----"

"Ta phải làm thế nào mới thức dậy được." Lục Nhất La cảm thấy bản thân nhất định khóc, cô không chịu nổi có người ở bên tai nói những lời này, đặc biệt là không chịu nổi hắn.
Nhóc con đáng yêu, ngạo kiều của cô.

"Cô chỉ cần 100 giá trị tín ngưỡng đổi một bao quà tín ngưỡng, là có thể chuyển 6 giờ sinh mệnh thành 24 giờ thọ mệnh, xin hỏi, có đổi hay không?"

24 giờ.
Một ngày.
Không.

Lục Nhất Lan không dám tưởng tượng, sau một ngày, Quân Tử Ngọc nên làm sao bây giờ.

Mấy chục năm sau, hắn nên làm sao bây giờ.
Hé miệng muốn nói cái gì, hệ thống lại thúc giục lần nữa.

"Xin hỏi có đổi hay không?"
"Tạm không đổi." Lục Nhất Lan nghĩ, cô hẳn là tìm một ngày tuyết bay tán loạn rồi hẵng thức dậy.

Không biết bên ngoài là quang cảnh gì, Lục Nhất Lan chỉ biết, điểm sinh mệnh của mình, chỉ còn lại 5 điểm đáng thương hề hề, người đọc của một thế giới khác, xem ra là quyết tâm muốn giết chết cô.
Dưới một mảnh yên tĩnh.
Một giọng nói bỗng nhiên xuất hiện.

"Tỷ tỷ, người biết không, bên ngoài tuyết rơi rồi."
"Nghe triều thần nói, đây là đợt tuyết lớn 40 năm khó gặp ở Đại Tấn, có thể so với lần ta đăng cơ mười năm trước luôn đấy."
"Tỷ tỷ, người biết không?"
"Đổi."

Hắn không ngừng nói những chuyện xảy ra gần đây, từ kích động chậm rãi biến thành bình tĩnh, thậm chí là bi thương, "Tấn Quốc càng ngày càng tốt, người lại không nhìn thấy."

"Tỷ tỷ----"
"Ta biết."
Giọng nói kia, mất tiếng đến làm người khó thể tin được.

Lại làm Quân Tử Ngọc mừng rỡ như điên.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Là người sao?"
"Phải..."
Giãy giụa mở mắt ra, thấy người trước mặt, Lục Nhất Lan lắc đầu, "Đệ, trở nên xấu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net