Chương 190: Không ai bì nổi Hoắc tiên sinh(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh

Chỉ là phải nói lại, cô cũng không nghĩ tới, người đàn ông 'Đá quý Đông Phương' tung hoành thương trong tương lai, bây giờ thế nhưng lại là cái dạng này.


Một thiếu niên lang hoạt bát đáng yêu như ánh mặt trời, tràn ngập hơi thở trung nhị(*).

(*)Bệnh trung nhị:

Thấy Lục Nhất Lan vẫn luôn nhìn mình, cậu ta bỗng nhiên nhảy xuống giường, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lẻn đến trước giường cô, rất không khách khí xoa xoa mặt cô.

"Nhóc nói thử xem sao anh đây lại hiếm lạ nhóc chứ, không nói được cũng chẳng sao, anh đi mượn một thứ cho nhóc!"

Nói xong, cậu ta liền nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng bệnh, để lại Lục Nhất Lan với hai má có chút đau, cực kỳ mê mang ngồi trên giường.

Ai, có thể nói cho cô.

Vì cái rắm gì một nam thần cao ngạo thanh lãnh sau này, thời niên thiếu lại là cái dạng này chứ!

Không bao lâu, người kia lại hấp tấp trở lại.

Đương nhiên, lúc trở về, trong tay cầm một cái bảng màu trắng.

Hoắc Nịnh tùy ý nhét cái bảng trắng cùng cây bút vào trong tay Lục Nhất Lan, "Hừm, nhóc 11 tuổi, hẳn là sẽ biết viết chữ chứ?"

"Đồ vật anh đều mượn cho nhóc rồi, nếu nhóc còn không để ý tới anh, anh liền đánh nhóc!"

"......"

'Tôi để ý tới anh.' Lục Nhất Lan giơ bảng trắng trong tay lên.

Năm chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ánh vào mi mắt, Hoắc Nịnh mặt mày hơi rũ, tim bỗng nhiên có loại cảm giác sống, "Ngoan nha ngoan nha ~ rốt cuộc cũng hiểu được nói chuyện với anh đây, nếu không phải thấy nhóc lớn lên giống búp bê Tây Dương, ngày đầu tiên anh liền đánh nhóc rồi!"

"Ai, sao nhóc lại không nói gì nữa, mau viết chữ đi! Anh rất nhàm chán a!"

Lục Nhất Lan: "..."

Cô vừa mới nhập vào tiểu thuyết, cũng không hiểu rõ về Hoắc Nịnh, liền tùy tiện viết vài chữ, 'Sao anh lại vui vẻ như thế?'

"Ha ha ha ha ~"

Đáp án của Hoắc Nịnh, chính là một chuỗi tiếng cười.

Một nụ cười rạng rỡ như tia nắng, nếu không phải Lục Nhất Lan biết, căn bản nhìn không ra tới, đây lại là một thiếu niên tai bị điếc mới ba ngày.

"Nhìn thấy nhóc anh liền vui vẻ lên đó."

Tay cậu ta duỗi tới trên giường, rồi mới dựa vào tường đổi các loại tư thế, "Dù sao, bạn chung phòng bệnh là cô bé mặt trời nhỏ a ~ lại xinh đẹp, lại đáng yêu, lại thông minh, hơn nữa --"

"Còn thảm hơn cả anh đây."

"Ha ha ha, anh là người rất lạc quan, chỉ cần có người thảm hơn anh, anh liền vui vẻ thôi."

Lục Nhất Lan:...... Xác định không phải đùa?

'Anh giai, niềm vui thích của anh, thật kỳ lạ. '

"Ai nha! Nhóc còn biết gọi anh! Nhóc chờ tí, anh đi lấy chút quà nhỏ cho nhóc!"

Vèo một cái, Hoắc Nịnh lại chạy.

Lần này trở về, trong tay cậu ta xách theo cái cái túi nhỏ, trong túi có hộp đường cùng chocolate.

Cậu ta tùy tay ném một khối chocolate cho Lục Nhất Lan, "Không biết búp bê Tây Dương thích cái gì, nhưng cái này rất ngọt, nhóc hẳn là không ghét đâu ha ~."

Hoắc Nịnh nói, bản thân liền xé rách giấy gói kẹo, Lục Nhất Lan chú ý tới, lúc ăn kẹo, giữa mày cậu ta có cổ thỏa mãn nhàn nhạt.

Nhóc con ngạo kiều!

Thích kẹo nhưng không nhất định chỉ có búp bê Tây Dương! Còn có bệnh! Trung! Nhị.

Hai người ăn rất sung sướng, ha ha tâm sự, thời gian qua thật sự rất nhanh, liền ở ngay lúc này, cửa bỗng nhiên ầm ĩ lên.

Cửa đóng lại, nhìn không thấy người, nhưng là Lục Nhất Lan có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh.

Tiếng khóc.

"Bị điếc! Điếc hay câm thì làm sao! Kẻ điếc là có thể đi cướp đoạt đồ vật?"

"Không giáo dưỡng!"

"Trách không được trời giết! Xứng đáng!"

"...... Có khuyết tật, giải sầu, đừng để ý......"

Nghe được giọng nói đứt quãng.

Lục Nhất Lan nhìn giấy gói kẹo trên mặt đất, cái bảng trắng nhỏ trong tay, mi mắt nhảy dựng.

Đúng lúc này, hộ sĩ trực ban đẩy cửa ra, "Bạn nhỏ Lục Mông, lần sau khi bạn nhỏ Hoắc Nịnh đi sang phòng bên cạnh cướp đoạt đồ, em nhớ rõ rung chuông kêu chị lại đây nha ~"

"Biết không?"

Cướp đoạt đồ?

Phòng bên cạnh?

Phòng bên cạnh không phải là một đôi song sinh mới 5 tuổi à!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net